Xà Đại Nhân

Chương 213: Đây Chính Là Tứ Sư Huynh Hà Hoan






Còn cả định Trần Hồn giữa ẩn đường tôi nữa, cái gì mà tim gỗ đào nghìn năm, thoạt nghe rất có giá trị? Chẳng lẽ tôi không thể giàu có một lần sao? Sao cứ luôn bị đòi nợ vậy? “Hà Ca hả?” Hà Khổ bế A Bảo, đi theo tôi vào trong phòng: “Anh ta cũng là được
nhặt ở cửa Vấn Thiên Tông”
“Khi đó nhà này còn chưa xây thành thế này, là một căn nhà gạch” Hà Khổ đứng đó, nhìn tôi nói: “Ai cũng không biết anh ta đến như thế nào.
Nhưng A Vấn vừa nhìn thấy anh ta đã đặt cho anh ta cái tên Hà Ca rồi, Thương Sinh Hà Cao
“Khi còn bé anh ta rất kỳ lạ” Dường như Hà Khổ nghĩ đến điều gì, khẽ cười: “Khi còn bé nhìn thấy một con chuồn chuồn bị gãy cánh, không bay được nữa, muốn khóc một trận.
Nhìn thấy hoa tàn cỏ khô đều sẽ đau buồn, Hà Hoan giết gà giết vịt cũng sẽ khóc vô cùng thảm...”
Cô ta lắc đầu cười: “Khi còn bé A Vấn cảm thấy Hà Ca rất phiền, ném anh ta cho Hà Hoan trong, tìm được cơ hội thì sẽ đẩy ra, cho anh ta đi ra ngoài”
Cô ta nói rồi vội nhìn ra sau lưng tôi, chắc chắn Hà Ca không đến, lúc này mới nói với tôi: “Vào nhà đi!” Tôi lê cái chân đã chết lặng đi theo cô ta vào phòng, khi đi ngang qua bên người Ngưu Nhị, Ngưu Nhị tựa như không nhìn thấy tôi, chỉ lo phơi trái cây.

“Ngưu Nhị thiếu một hồn một phách, nhận thức không phải dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào cảm giác.
Cô có định Trấn Hồn nhập thể, khí tức và âm hồn thay đổi, anh ta không cảm giác được cô nữa rồi” Hà Khổ thấy tôi nhìn Ngưu Nhị, trầm giọng nói: “Chúc mừng cô đã không còn là Long Duy
Tôi đưa tay sờ lên ấn đường của mình, nhìn Ngưu Nhị.
Dường như anh ta rất vui vẻ, nhìn hoa quả lẩm bẩm nói: “Cái này ướp muối, cái kia ngâm đường, cái kia muối chua.
Chờ Long Duy đến, đều đưa cho cô ấy ăn”
Tôi đứng tại nơi cách anh ta một bước dài, khẽ gọi: "Ngưu Nhị.”
Ngưu Nhị đang phơi mơ núi, nghe thấy tôi gọi tên anh ta, vội che lấy mơ núi, giấu ở sau lưng: “Đây là tôi hái, không cho các cô ăn, muốn để lại cho Long Duy”
Tôi nặng nề nhìn anh ta, dường như anh ta sợ tôi cướp mơ núi của anh ta, nói với Hà Khổ: “Mau đuổi cô ta đi, đuổi đi”
“Đi thôi” Hà Khổ bể A Bảo nhìn tôi nói: “Để Hà Hoan xem vết thương cho cô”
Chờ đến khi đi vào phòng, chỉ thấy một ông già mặc áo ngắn tay đeo tạp dề, sắc mặt nặng nề âm u xách một hòm thuốc bằng nhựa dẻo đi ra: “Tiểu sư muội ở đâu?”
“Tự sư huynh” Hà Khổ nháy mắt ra hiệu với tôi, dẫn tôi tiến lên phía trước nói: “Đây chính là tiểu sư muội Hà Duyệt, cô ấy trúng Nguyễn Sinh Chi Độc, huynh nhìn xem giúp cô ấy?”
Sau đó bế A Bảo, cẩn thận đặt lên ghế sofa bên cạnh, nói nhỏ với tôi: “Đây chính là tứ sư huynh Hà Hoan,
Vấn Sinh Hà Hoan”
Tôi kìm nén buồn bực nhìn Hà Hoan, nhất thời không phản ứng kịp.

Vấn Thiên Tông thật loạn.
Trong đáy lòng tôi, Vấn Tình Hà Vật nên là một cô gái, kết quả lại là đàn ông.
Vấn Sinh Hà Hoan, nghe tên cũng nên là một cô gái không có sức sống, kết quả lại là một ông già?
Thoạt nhìn người làm sư phụ A Vấn này cũng khá trẻ tuổi, còn Hà Hoan thì ít nhất sáu bảy mươi tuổi, dáng vẻ nặng nề âm u.
Nhưng mà quả thật là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
“Ôi, dù sao cũng không chết được, có gì đáng xem đâu” Hà Hoan liếc nhìn tôi, ngồi xuống cạnh bàn trà, VỖ VỖ vào cái bàn: “Giơ chân lên, tôi xem một chút.”
Tôi thấy ông ta mở chiếc hòm thuốc bằng nhựa dẻo ra, bên trong đủ loại dụng cụ y học và rất nhiều bình sứ nhỏ, lại nhìn râu và lông mày của ông ta đã bạc trắng, ngoại trừ nét mặt sống không còn gì luyến tiếc, trái lại nhìn
cũng rất có kinh nghiệm.
Yên tâm đặt chân lên, kéo ống quần lên, lộ ra vết thương: “Bây giờ không cảm thấy đau nhức, có thể rút mũi
tên ngắn này ra không? Độc này.”
Còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng “phụt, Hà Hoan đã rút mũi tên ngắn dài mười centimet kia ra rồi.
Tôi đau đến hít vào một hơi, buồn bực ôm một bụng tức nhìn ông ta.
Cho dù tôi muốn lấy ra luôn, nhưng không cần làm chút công tác chuẩn bị nào sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.