Xà Đại Nhân

Chương 209: Nghèo Đến Mức Như Vậy Sao






Mới chạy cả một đêm, vừa khát vừa mệt, mứt hoa quả ướp muối vừa vào miệng, lớp sương muối kia lập tức tràn đầy khoang miệng, mặn không chịu nổi, tôi cảm giác đầu lưỡi cũng tê rần rồi.
Thật sự là không ngon.
A Bảo lại ăn rất vui vẻ, thấy tôi ăn, cầm thêm một hạt đưa vào trong miệng tôi.
Nhưng lại nhìn thấy Hà Ca ở bên cạnh, hơi ngượng ngùng, lại có chút luyến tiếc, đảo đảo hai lượt trong túi, tìm một hạt nhỏ đưa cho Hà Ca: “Hạt cao lương, ăn”
Hà Ca lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng A Bảo vô cùng nhiệt tình đối với người mình, đã cưỡng ép nhét vào trong miệng anh ta rồi.
“Hoa quả sự tôn làm” Hà Ca than thở, thấp giọng nói: “Thật ra là nhặt hoa quả rơi trên mặt đất, không phải là làm từ hoa quả chín cây”
Tôi đang nhai một hạt ô mai mơ, nghe thấy lời của Hà Ca, nhất thời cảm thấy mơ này càng chua hơn.
Quay đầu nhìn Hà Ca: “Vấn Thiên Tông nghèo lắm à?” Tôi nhớ Ngưu Nhị nói, khắp núi đều là trái cây.
A Vấn là tông chủ của Vấn Thiên Tông? Lần trước lên trấn trên, pha trà, hấp bánh bao làm bữa ăn khuya cho chúng tôi, chăm sóc ông Hồ, dường như đều làm rất thành thạo.
Nhưng ăn mứt hoa quả, còn phải nhặt quả bị rơi trên mặt đất? Nghèo đến mức như vậy sao?”
“Nghèo thì nghèo đấy, nhưng cũng không nghèo đến như vậy.” Hà Ca hơi khó xử, chần chừ nhìn lên trên núi: “Chính là sự tôn hơi, nói thế nào đây nhỉ.."
Tôi không khỏi nhìn cách ăn mặc của Hà Ca, hình như lúc trước khi Trần Tân Bình dẫn người đến nhà tôi ầm ĩ đòi tiền, Hà Ca lập tức đưa ra sáu trăm triệu?
Hẳn phải là tương đối có tiền chứ nhỉ? Đang suy nghĩ thì nghe thấy trên đỉnh đầu có người nói: “Đang nói ta cái gì?”
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy A Vấn mang theo Hà Cực, còn có một cặp nam nữ trẻ tuổi đứng trên một lá bùa cực lớn, nhẹ nhàng đáp xuống trước người chúng tôi.
Hà Ca bị dọa sợ, lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu, lộc cộc đứng dậy, vội vàng nói: “Mới vừa rồi Xà quân đưa chúng con đến, con và...!và Hà Duyệt đang thảo luận”
Sư tôn nói cái gì với Xà Quân, Xà quân vốn hùng hùng hổ hổ đi đến, sao lại đột nhiên trở nên dịu dàng tình cảm như vậy.
Chắc chắn là sự tôn đã nói cái gì rồi, nhìn vào đại cục, khiến cho Xà quân hoàn toàn tỉnh ngộ” Hà Ca vội vàng chuyển từ đề tài vì sao tông chủ Vấn Thiên Tông muốn nhặt quả rơi trên mặt đất làm mứt hoa quả sang vấn đề đại cục, đồng thời còn không quên nịnh bợ.
Tôi nghe thấy lời Hà Ca, cũng tò mò A Vấn đã nói gì khiến Mặc Dạ đột nhiên từ tức giận chuyển sang thổ lộ, giống như cả người rắn đều rất dịu dàng nhã nhặn.

A Vấn nghe thấy Hà Ca nịnh bợ, cúi đầu thoáng nhìn chân của tôi, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc.
Vô cùng bình thản nói: “Các con suy nghĩ nhiều rồi, tình hình đại cục, chắc chắn Xà quân suy nghĩ rõ ràng hơn ta.”
Ông ta chọc vào vết thương, hình như cảm thấy rất hứng thú, lại dùng móng tay bấm bấm, thật sự đã để lại mấy dấu móng tay lên miệng vết thương bị sưng đến cứng đờ của tôi, rõ ràng đã bấm thành hình chữ Điền.
Lúc này mới ngước mắt nhìn tôi, hé miệng, giống như đang nín cười: “Tôi chính là nói với Xà quân cách nói chuyện yêu đương như thế nào.
Nói cho hắn biết, khi nào nên thổ lộ thì hãy thổ lộ, phải làm cho đối phương hiệu rõ tấm lòng của mình, mà không phải luôn luôn đứng sau lưng làm gì đó cho người ta.
Từ xưa đến nay thâm tình
không giữ được, chỉ có thổ lộ mới được lòng người!”
“Chính là hướng dẫn yêu đương mà lần trước tôi nhìn thấy ở trên mạng kia” A Vấn lấy điện thoại di động ra,

lắc lắc với Hà Ca: “Bây giờ ta gửi cho con, con rảnh rỗi thì cũng xem thử, trên núi nhiều sự tỷ muội như vậy, con cũng không nghĩ đến lập gia đình đi.
Con kết hôn sinh con sớm một chút, để Vấn Thiên Tông nhiều thêm mấy người, cũng là để ta bớt chút lo lắng
Tôi nhìn A Vấn nghiêm túc cầm điện thoại gửi hướng dẫn yêu đương gì đó đi.
Lại nhìn hình chữ Điền trên bắp chân vừa sưng vừa đen của mình, nhất thời cũng hơi sửng sốt.
Không phải việc đầu tiên nên làm là nghĩ cách cứu tôi, giải độc cho tôi sao? Giờ lại đột nhiên trở thành cảnh tượng giục cưới, còn vừa học đã dạy, như thể được không hả?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.