Xà Đại Nhân

Chương 202: Cô Chuẩn Bị Xong Chưa






“Đừng” Hà Ca đưa mắt nhìn A Vấn, trầm giọng nói: “Sư tôn, cho dù trong bụng cô ấy có một bào thai rắn, cô ấy sẽ không chết, nhưng định trấn hồn này nhập vào trong cơ thể, đau khổ cả ngày lẫn đêm, không đơn giản là thứ mà con người có thể chịu đựng được”
“Không sao đâu? Tôi cười với Hà Ca, khẽ nói: “Cảm ơn anh”
Hà Ca còn muốn nói gì nữa, thì Hà Cực kéo anh ta, trầm giọng nói: "Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, đây là cách duy nhất rồi.
Thà chịu đau còn hơn bị Long Duy nuốt chửng"
A Vấn siết chặt định trấn hồn bước tới, A Bảo có vẻ rất sợ hãi, gầm gừ với ông ta.
“Muốn ăn không?” A Vấn thế mà lấy ra một túi mứt dẻo, trên mặt mang theo ý cười, đưa cho A Bảo: “Miếng
đá địa âm trên thân thể của ngươi là Hà Ca đưa cho phải không?”
Ông ta đảo mắt nhìn Hà Ca: "Mang A Bảo đi đi" Tôi ôm A Bảo, cầm đá địa âm treo trên cổ nó, chỉ vào Hà Ca nói: "Chú này tặng cho con, còn nhớ không?"
Mặc dù A Bảo không biết nói chuyện, nhưng nó có thể nhớ rất rõ mọi thứ, nó mỉm cười nhìn Hà Ca.
A Vấn ném túi mứt dẻo qua cho Hà Ca: "Dỗ nó đi."
Vẻ mặt Hà Ca nặng nề nhìn tôi, cuối cùng đi tới lấy túi mứt dẻo, lấy ra hai viên mứt mơ, đưa cho A Bảo.

Tôi đưa A Bảo qua, nó không sợ Hà Ca mà cầm lấy mứt mơ bắt đầu ăn.
A Vấn nắm chặt định trấn hồn, nhìn tôi nhíu mày: "Sẽ hơi đau, cô chuẩn bị xong chưa?"
Tôi vươn tay buộc mái tóc đen ở sau ót: "Tôi sẽ chết sao?"
"Không đâu, tôi sẽ đưa cô trở về Vấn Thiên Tông, Ngưu Nhị vẫn đang ở đó chờ cô.
Từ nay về sau cô chính là người của Vân Thiên Tông, cho dù Long Duy có tới cũng không thể mang cô đi được" A Vấn nắm định trấn hồn, đến gần ấn đường của tôi.
Khẽ đè nhẹ, ông ta nghiêm nghị nói: "Cô không muốn gọi là Long Duy nữa phải không? Cái tên này chỉ làm gánh nặng cho cô."
“Sau khi Long Duy tỉnh lại, cô sẽ không tiếp nhận nổi cái tên này? Đầu ngón tay của A Vấn chậm rãi dùng lực.
Ngay khi đầu định đâm vào da, tôi lập tức cảm thấy đầu đau nhói.
Nhưng A Vấn vẫn từng chút đóng vào bên trong: "Định trấn hồn này nhập vào trong cơ thể, ngoại trừ thai rắn trong bụng của cô, thì những thứ khác cũng tương đương với sinh mệnh mới.

Cô có muốn lấy một cái tên khác cho mình không? Để cho chúng tôi gọi cô, cũng tránh cho cô nghĩ tới Long Duy”
Ông ta nói chuyện với tôi, nhưng trên thực tế, để đánh lạc hướng tôi.
Tôi nhìn xuống cổ tay nổi gân xanh của ông ta, cảm giác định trấn hồn đang từ từ đi vào trong, dường như sức lực không dễ khống chế.
Thuận theo lời của ông ta, tôi nói: "Ông là sự tôn của Vấn Thiền tông.
Nếu tôi đến Vấn Thiền tông, thì nên gọi gì cho tốt?"
“Tôi hiện tại không nhận đệ tử” A Vấn khống chế lực đạo rõ ràng đã khó hơn, nhưng ông ta vẫn cười khẽ: “Tôi cũng không thể làm sư phụ của cô được”
“Chẳng qua nếu cô đến Vấn Thiên Tông, tôi sẽ cho cô một cái tên” A Vấn nhẹ giọng nói.
Tôi nghe thấy ấn đường có tiếng gì đó nứt ra.
Sau đó A Văn trầm giọng nói: "Vấn Tâm, Hà Duyệt.
Sau này cô nên vui vẻ mà sống tiếp, được không?"
Tôi cười khẽ, Vấn Tâm, Hà Duyệt, nào có dễ như vậy! Nhưng ngay khi ý nghĩ này chuyển động, một cơn đau nhói từ giữa lông mày truyền đến.
Cả đám tóc đen lập tức dâng trào, theo sau đó là một bóng đen từ xa xa xông đến, Mặc Dạ rơi xuống bên cạnh A Vấn, tay mang theo sấm sét cản ông ta lại: "Dừng tay"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.