Xà Đại Nhân

Chương 195: Vậy Rắn Thai Trong Bụng Tôi Thì Sao






A Bảo còn đầy trông mong nói với người bên cạnh tôi: “Ba, giúp mẹ..."
Tôi nhìn lại thì thấy Mặc Dạ cầm rìu Trầm Thiên, sắc mặt đau đớn nhìn A Bảo, dường như trong lòng không nỡ, sau đó chậm rãi nghiêng đầu đi, vẫn đưa A Bảo không biết chuyện gì vào trong lòng Long Duy...!
Nhưng lại nặng nề nhìn tôi: “Ta hết cách rồi, nếu Dung Thiên đã tỉnh thì Thăng Long quan của nhà họ Long chỉ có thể trấn áp nhất thời, đến cuối vẫn phải cần Long Duy trấn áp.
Em quay đầu lại nhìn đi, nơi tóc đen của em đi qua không còn một vật sống nào.
Tôi quay đầu nhìn lại theo ánh mắt của Mặc Dạ, đúng là nơi tóc đen của tôi đi ra, mọi cỏ cây đều mục nát chết trên đất, giống như rơm rạ trong ruộng mục nát bị ngâm trong nước suốt cả một mùa đông vậy.
Thế nên đây mới là lực sát thương lớn nhất của hắc lệ sao? "Ba." Hai tay A Báo gạt đuôi rắn của Mặc Dạ đi, còn rất là vui, hình như tưởng là Mặc Dạ cứu nó.
Trong đầu tôi bỗng thoáng hiện, mẹ tôi nói bà ấy mang thai tôi về thôn sinh, vốn dĩ là định hiển tể tôi cho quan tài rắn.

Khi đó bà nói, cũng là hết cách rồi.
Lúc ba tôi đi, nhất thời nóng lòng, nổi giận nói ông ấy hối hận.
Khi tôi ra đời, không hiển tế tới cho quan tài rắn.
Thì ra hết cách, chính là thế này...!Chăm chú nhìn ánh mắt của Mặc Dạ, tôi lại nhìn sang Long Duy.
Cuối cùng cô ta cũng không đánh trả, vì biết Mặc Dạ đã đến, cô ta biết, cô ta không cần ra tay thì Mặc Dạ cũng sẽ giúp cô ta.
Quả nhiên thứ "kĩ nữ", dù là người, thần hay yêu thì đều dùng chiêu như nhau cả.
Tôi lắc đầu với Mặc Dạ, chậm rãi cầm dao đá lên, bỗng đâm lên bụng mình.
Vòng tay rắn trên cổ tay lập tức chuyển động, giống như vô số kim thép đâm xuyên xương tay tôi.
Nhưng tôi ra tay rất nhanh và dùng sức rất mạnh, vì quán tính nên dao đá vẫn đâm rách da bụng.
"Long Duy!" Mặc Dạ âm trầm hét lên, vội vàng thả đuôi rắn đang quấn A Bảo ra, vọt về phía tôi: “Em điên rồi."
KhiA Bảo rơi xống đất, tôi bỗng dùng tóc đen quấn lấy A Bảo, tóc đen mọc sau lưng quấn lấy tấm bia bên bờ suối, nhanh chóng lùi ra sau.
Mặc Dạ nặng nề hét lên với tôi: “Đừng ra khỏi ranh giới" Tôi giơ tay ôm lấy A Bảo bị tóc đen quấn lấy, mặc cho tóc đen kéo mà nhanh chóng đi qua dòng suối nhỏ.

Nếu Mặc Dạ hết cách, vậy tôi tự tìm cách.
Dù có thế nào, trước tiên cũng phải để A Bảo được sống đúng không!
Tôi vừa đi qua dòng suối nhỏ thì cả người lập tức cảm thấy cơn đau như xương bị vỡ, vòng tay rắn dường như hoàn toàn siết tận xương tủy.
Mặc Dạ ở sau lưng hét lên: “Long Duy, trở lại!" Tôi cúi đầu nhìn A Báo trong lòng, chẳng dám quay đầu lại.
Mặc Dạ sẽ bảo vệ tôi, bảo vệ thai rắn, tôi tin.
Nhưng A Bảo thì sao?
Nó được Phù Ngàn mang bầu nhiều năm, còn hoàn toàn trở thành người âm dương vì bà nội tôi cố ý cho Ngụy Xương Thuận viên thuốc chuyển thai, âm dương nghịch chuyển mang thai trong bụng hai ba năm, trải qua cái chết mà sống sót.
Chắc chắn Long Duy sẽ nuốt nó để bổ dưỡng thân mình, Mặc Dạ vì chúng sinh trong thiên hạ, đương nhiên sẽ giúp Long Duy.
Vậy rắn thai trong bụng tôi thì sao?
Sau khi sinh ra thì có kết cục thế nào đây? Thần ma vốn là một thể, Long Duy có thể thả Dung Thiên ra một lần thì còn có thể thả lần hai.

Thế này giống như trong tiểu thuyết thần mà chỉ quái, đám thôn dân muốn hiến tế đồng nam đồng nữ trong thôn cho nhà bá hay sơn thần, rõ ràng là bọn họ làm chuyện lạ, thế mà vẫn muốn hiển mạng người để giữ bình an cho họ.
Tôi ôm A Bảo, nhẫn nhịn cơn đau xương vỡ từng mảnh, nhanh chóng chạy về phía trước.
Dường như sau lưng có tiếng tí tách gì đó vang lên, hình như tóc đen liên tục hấp thu cái gì đó, khiến tôi rất có sức.
Hình như sau lưng còn có tiếng kêu gào của Mặc Dạ, còn có tiếng gào thét gì đó, hình như còn có động đất, rồi hình như có thứ gì đó bay lên trời.
Nhưng tôi không để ý nữa, mà chỉ ôm chặt A Bảo trong lòng.
Tôi không biết mễ bà Tần bảo tôi đợi cái gì, giống như bà ấy năm đó, nhìn cô của mình chết đi, chẳng biết cô của bà ấy bảo bà ấy chờ cái gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.