Xà Đại Nhân

Chương 158: Yêu Và Không Yêu






Liễu Đông Phương đưa tôi ra ngoài sau đó dùng pháp thuật phong ấn nửa tầng lầu lại.
Tiêu Tinh Diệp tựa hồ từ nơi nào vội vàng chạy lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
Có hơi xấu hổ nói: “Tôi muốn hỏi xà quân nhưng lúc đó anh ta đang là con rắn, lại bận việc nên không hỏi được”
“Nhìn thấy rồi” Tôi mỉm cười nhìn Tiêu Tinh Diệp, vẫy tay nói: “Mấy người cứ bận việc đi, tôi đi về trước đây?
Con rắn hai đầu đó trườn ra khỏi phòng, di chuyển ở dưới mặt đất “rít rít”, ngươi một câu, ta một câu hỏi Tiêu Tinh Diệp.
Một trái một phải kéo Tiêu Tinh Diệp đi vào trong phòng, hỏi chiếc bánh ngọt đó có cần dặn người ta bỏ bớt đường hay không.
Bây giờ tôi mới phát hiện, tất cả tầng lầu và sàn nhà đều đã được lau vô cùng sạch sẽ, đoán chừng
chính là con rắn hai đầu và Long Duy đã làm.
Chân bước lên sàn nhà dường như không hề có một vết bẩn, ngay cả khi tôi bước xuống cầu thang, chân tôi cũng giống như không có lực, tôi sợ bản thân mình bất cẩn một chút sẽ giẫm bẩn sàn nhà.
Ra bên ngoài, tôi vịn chiếc xe điện ngồi lên, Liễu Đông Phương nặng nề nhìn tôi nói: “Hà tất phải vậy?”
“Xác nhận một chút cũng tốt mà đúng không? Vạn nhất anh ấy thật sự bị mấy người ép buộc thì phải làm sao?” Tôi mỉm cười nhìn Liễu Đông Phương.
Vỗ bả vai hắn một cái: “Không có nghi ngờ suy nghĩ của ngươi, ta chỉ sợ lúc người nhìn thấy Long Duy thì sẽ không có nguyên tắc nữa.
Dù sao cũng đã nhiều năm không thấy, sợ mấy người nhận sai, không phân biệt được thật giả”
Long Duy vừa đi ra, Mặc Dạ chỉ liếc mắt một cái, thì dường như đã xác định cô ta là Long Duy thật.
“Ngươi không cảm thấy gì khi gặp cô ta, bởi vì bên trong cơ thể người đang chiếm âm hồn của cô ta.
Vì vậy ngươi không cảm thấy sợ hãi khi người nhìn thấy Phù Ngàn, mà trông thấy cô ta, ngươi cũng không muốn quỳ xuống bái lạy” Liễu Đông Phương thâm trầm nhìn tôi.

Nhẹ giọng nói: “Bất luận là ta hay là Tiêu Tinh Diệp, hay là người bình thường nhìn thấy cô ấy đều sẽ bái
lạy cung kính” “Khi nhìn thấy Phù Ngàn sợ hãi bao nhiêu thì nhìn thấy cô ta sẽ tôn kính bấy nhiêu.
Chỉ cần dựa vào
điểm này thì sẽ không nhận sai, người hiểu chứ?” Liễu Đông Phương ngưng trọng nhìn tôi, khẽ nói: “Ngươi đang thay cô ấy mang thai rắn, sẽ không có chuyện gì đâu, đi trước đi.”
Ý tứ của Liễu Đông Phương đã rất rõ ràng, bọn họ sẽ không nhận nhầm Long Duy.
Đó là một loại cảm giác thiêng liêng khiến cho họ vừa nhìn thấy sẽ nảy sinh muốn tôn kính cùng bái lạy.
Chẳng qua điều khiến cho tôi không thể ngờ, đó là tôi lại đang mang thai rắn, cũng là thay cô ấy hoài thai.
Tôi hao tổn hết sức lực cũng chỉ có thể nhìn Liễu Đông Phương cười gượng một cái, ngồi lên xe điện vội vàng chạy đi.
Sợ bản thân mình ở lại thêm chút nữa sẽ không thể khống chế được.
Có lẽ là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều, ngay cả quan tài rắn mà Mặc Dạ đều có trể trấn được thì làm sao anh ấy có thể nhận nhầm Long Duy, người mà anh ấy tâm tâm niệm niệm không biết bao nhiêu năm.
Cho dù đã gần đến ngày tiết đại thử nhưng gió đêm thổi qua cũng khiến lòng người lạnh lẽo, tựa hồ trên mặt còn thỉnh thoảng xuất hiện bọt nước chảy ngược lại.
Tôi không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì, chỉ cảm thấy gió đêm thực sự rất lạnh.
Khi tới nhà mễ bà Tần thì ánh trăng cũng đã khuất, mễ bà Tần vẫn như trước đang ngồi dưới hiên nhà xoắn dây thừng.
Thấy tôi trở lại, trầm giọng nói: “Có muốn ăn chút gì không?”
“Không ạ? Tôi mỉm cười nhìn bà ấy, cất xe rồi đi thẳng vào bên trong rửa mặt.
Nhìn thoáng qua A Bảo có vẻ đang ngủ rất say, tôi trở lại gian phòng.

Gian phòng trong nhà mễ bà Tần thực ra không lớn, nhưng lại có cảm giác rất trống vắng.
Tôi thay quần áo ngủ, đưa tay sờ lên chiếc bụng nhỏ đã cưng cứng, thậm chí ngay cả khi tôi chạm vào không biết là tâm lý bị tác động hay là thật sự....!
Mơ hồ cảm giác có gì đó đang chậm rãi di chuyển thuận theo bàn tay của tôi.
Cứ như vậy, thi thoảng tôi lại vỗ về chiếc bụng nhỏ, sau đó nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong mộng dường như có người đang gọi tôi: “Long Duy, Long Duy
Tôi gần nhất đã thật lâu không nghe thấy âm thanh này, đột nhiên bây giờ nghe thấy còn là ở trong mộng, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng lần này cũng không phải là loại gì kỳ ảo, mà thanh âm lần này kéo dài, tựa hồ đang ở ngay bên cạnh tôi.
Tôi giật mình một cái tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy Phù Ngàn, sắc mặt của cô ta tái nhợt đang ghé trên cửa sổ, cười giễu nhìn tôi nói: "Cô xem, cô cũng bị vứt bỏ rồi.” Không ngờ Phù Ngàn lại có thể xuất hiện, ngay lập tức tôi tỉnh táo lại, nhìn Phù Ngàn, từ từ lùi lại phía sau: “Cô xem, so với tôi thì cô còn thảm hơn, ít ra tôi vẫn có một cái tên, còn cô thì sao? Thứ gì cũng không có, nhà, cha mẹ, người thân....Ngay cả tên của mình mà cô cũng không có nốt” Đầu của Phù Ngàn từ từ chui vào trong cửa sổ.
Mái tóc đen trên đầu cô ta dường như đã dài ra rồi, cơ thể vẫn như trước giấu ở bên trong mái tóc đen ẩm ướt.
“Làm sao cô lại ra đây?” Tôi nắm chặt con dao cạo, ngưng trọng nhìn Phù Ngàn: “Chẳng phải đã bị nhốt rồi sao?”
“Bọn họ sẽ không để tôi chết” Bởi vì cơ thể Phù Ngàn đã bị nhốt quá lâu, cho nên lúc này mềm nhũn giống như rắn.
Di chuyển sang trái sang phải, từ từ trườn vào trong phòng, nhìn chằm chằm lên bụng nhỏ của tôi nói: “Đợi sau khi cô hạ sinh thai rắn, sẽ trở nên hoàn toàn giống như tôi.”
Dường như Phù Ngàn rất vui vẻ, từ từ ngẩng đầu lên bật cười ha ha: “Lại bắt đầu là một thôn Hồi Long”
Có vẻ như cô ta không hề sợ tôi, còn rất vui mừng nhìn tôi nói tiếp: “Vì sao cô lại muốn thay cô ta sinh, chính chúng ta tự sinh không được sao?”
“Chính chúng ta đã nuôi lớn bào thai rắn này, bản thân đã tạo nên một thôn Hồi Long.
Chúng ta cũng sẽ giống như một vị Thần, được người người tôn thờ bái lạy”
“Thai rắn và thôn Hồi Long thì có quan hệ gì?” Tôi nắm dao cạo, cảnh giác nhìn Phù Ngàn: “Cô muốn kéo tôi nhập hội sao? Dù sao cũng phải nói cho tôi biết chút gì chứ?” Phù Ngàn chỉ cười khẩy, mái tóc đen như mực di chuyển ở trong phòng: “Không phải tôi muốn kéo cô nhập hội, mà theo tôi, cô và tôi giống như nhau.

Cô và tôi, khác biệt chỉ là thời gian mà thôi, và cô, liệu có thể sinh hạ bào thai rắn này hay không?”
“Cô nhìn mái tóc này của tôi thì sẽ biết, chúng ta đều là Long Duy được người ta cố ý tạo ra mà thôi.” Phù Ngàn chậm rãi tiến đến trước mặt tôi, nhẹ giọng nói: “Quan tài rắn đã bị nhiễm bẩn rồi, cô ta vẫn muốn thánh thiện như trước sao? Cô ta vẫn muốn làm nữ Thần sao? Có một số chuyện sẽ luôn có người thay cô ta đảm nhận”
“Chẳng hạn như sinh con nối dõi, chấp nhận phản phệ hắc lệ của quan tài rắn” Phù Ngàn không ngừng xoay chuyển, từ từ lộ ra khuôn mặt giữ tợn kia: “Chúng ta chỉ là kẻ thế thân cho cô ta! Thay cô ta chịu đựng!”
Giọng nói của cô ta vô cùng không cam tâm, trừng mắt nhìn tôi nói: “Giống như nhau chỉ là thế thân, vì cái gì cô lại có thể hoài thai rắn? Có thể khiến Mặc Dạ vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy? Vì sao chứ...!?”
Cùng với sự oán hận, vẻ mặt của cô ta trở nên dữ tợn giống như ác quỷ, trong phòng đều là tóc đen “xõa” ra, toàn bộ hướng về phía tôi phun tới!
Tôi nghênh đón những sợi tóc đen này, bản thân tôi vội vàng quấn nó lại, xoay ngược con dao cầm trong tay, từng nhát từng nhát cắt đứt!
Chỉ sau vài lần như thế, Phù Ngàn đau đớn không ngừng hét lên: “Vì sao! Vì sao!” Nỗi đau khi bị cắt tóc, tôi cũng đã chịu đựng qua rồi.
Phù Ngàn bị cắt sâu hơn tôi, vì vậy loại đau đớn này chỉ sợ là so với tôi càng thảm hơn nhiều.
Mái tóc đen rơi xuống đất, cho dù không có phun ra dịch thể màu đen nhưng từng sợi từng sợi rơi xuống giống như những con rắn đang di chuyển, di chuyển hướng về phía tôi.
Những sợi tóc này tùy ý quẩn lại, tôi chỉ giơ tay gỡ nó từ trên cơ thể Phù Ngàn, một nhát lại một nhát cắt
đứt.
“Long Duy! Long Duy!” Giọng nói của Phù Ngàn mang theo căm hận, gầm lên giận dữ nhìn tôi nói: “Sẽ có một ngày cô phải hối hận! Hối hận vì đã không đáp ứng tối”
Cô ta đau đớn bởi vì mái tóc đã bị cắt, chậm rãi hướng về phía cửa sổ bò ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất ở trong bóng đêm.
Nhưng những sợi tóc đã bị cắt vẫn như trước quân trên đùi tôi.
Những thứ này chỉ có thể đốt đi, ngoài ra không còn cách nào khác, một sợi bị cắt sẽ biến thành hai sợi, phiền phức càng thêm phiền phức.
May mắn gần đây mùa hè có nhiều con muỗi, trên đầu giường của tôi để một chiếc bật lửa.
Những sợi tóc đen quẩn trên chân tôi giống như những con đỉa, muốn chui vào bên trong từ những lỗ chân lông, tôi muốn kéo nó ra nhưng không thể kéo ra được.
Chỉ có thể dùng bật lửa từ từ đốt đi, tóc đen dường như bị ăn đau cho nên nó ngay lập tức cuộn lại.
Tôi cũng lười đi gỡ, vì vậy tôi chỉ cầm chiếc bật lửa co chân lên.
Ánh lửa lóe sáng, tóc đen bị cháy rẹt rẹt”, lập tức từ lỗ chân lông chui ra ngoài.

Lúc này ngược lại, tôi cảm nhận được cảm giác đau đớn đó dưới ngọn lửa bừng sáng, tôi hít vào một | hơi, gắt gao cắn chặt răng.
Thật vất vả mới xong một bên chân không còn tóc đen nữa, nhưng lông chân của tôi cũng bị cháy luôn | rồi, ngọn lửa đốt thẳng trên chân nên lúc này xuất hiện không ít những mụn phồng rộp đỏ hồng lên.
Tôi quay người lại chuẩn bị đốt một bên chân khác, bỗng nhiên chiếc bật lửa bị một bàn tay nắm lại.
Mặc Dạ gõ nhẹ một cái, những sợi tóc đen quân trên chân tôi lập tức co rụt lại, rơi xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã biến thành tro.
“Phù Ngàn tới đây sao?” Mặc Dạ cất bật lửa để trên đầu giường, ánh mắt sâu hút nhìn tôi nói: “Liễu
| Đông Phương càng ngày càng vô dụng, ngay cả Phù Ngàn cũng không trông coi được”
“Bây giờ cô ta rất lợi hại” Tôi xoa xoa bên chân bị bỏng, nói cho Mặc Dạ biết tình huống hiện tại của Phù Ngàn.
Bất luận là ý thức hay là khi nói chuyện, biết được đồ vật này nọ, rõ ràng một điều Phù Ngàn đã lợi hại hơn rất nhiều so với hồi mới xuất hiện ở thôn Hồi Long, oán khí cũng quá nặng”
“Ta sẽ tìm cách khống chế cô ta.” Sắc mặt Mặc Dạ ngưng trọng gật đầu.
Tôi nghe ra ý tứ của anh ấy, thật sự sẽ không tiêu diệt Phù Ngàn sao?
Long Duy rõ ràng đã tỉnh rồi, hắc lệ trong cơ thể Phù Ngàn đã hoàn toàn không chịu khống chế nữa, cô ta thậm chí còn muốn thay thế Long Duy.
Theo suy nghĩ của Mặc Dạ và Liễu Đông Phương, có lẽ cô ta không nên tồn tại như thế này.
Vì cái gì vẫn cần phải giữ lại Phù Ngàn? Chẳng lẽ giống như những lời mà Phù Ngàn đã nói sao? Nhìn sang Mặc Dạ, ánh mắt anh ấy càng âm trầm, dường như anh ấy đang muốn nói điều gì đó.
Tôi xoa bóp chiếc chân bị bỏng, mỉm cười nói: “Xà quân muốn nói điều gì? Hay là muốn tôi làm gì? Cứ nói thẳng”
“Được” Mặc Dạ quay sang nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Cha mẹ em tạo ra bát tà phụ quan, một là có thể cố định phạm vi của quan tài rắn, hai là lấy năng lực của quan tài rắn dùng bát tà phụ quan rút ra một bộ phận nuôi dưỡng Long Duy
“Vì vậy tà quan dùng để tạo ra máu của Long Duy, bây giờ Long Duy đã tỉnh rồi, nhưng nếu muốn rời khỏi quan tài gỗ màu trắng kia thì phải tập hợp đủ bát tà phụ quan” Mặc Dạ nhìn tôi, khẽ nói tiếp: “Em hiểu ý của ta chứ?”
Tôi nhíu mày nhìn mặc Dạ: “Ý của Xà quân là muốn tôi nghĩ cách tìm được ba cái tà quan còn lại sao?”
Nhưng chiếc Tà quan trước kia của Lưu Thơ Di, ngay cả nhìn anh cũng không để tôi nhìn thấy, bởi vì sợ cơ thể tôi sẽ cảm thụ giống như anh, dẫn đến có oán khí trong cơ thể.
Hiện giờ cho dù không đốt tà quan, nhưng lại muốn tôi chủ động đi tìm những tà quan còn lại? Yêu và không yêu, khác biệt lớn đến vậy sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.