Xà Đại Nhân

Chương 157: Khi Thật Làm Thật






Khoảng thời gian này, tôi đã quá tận lực quên đi Mặc Dạ và "Long Duy", thế nên vẫn không nghĩ đến chuyện này.
Bây giờ nhớ lại, theo như giả thiết và nhóm người mễ bà Tần đã nói, âm hồn trong cơ thể tôi chưa bị lấy đi thì Long Duy không thể nào tỉnh?
Mễ bà Tần nghe tôi hỏi, cũng chỉ nặng nề nhìn tôi: “Nhưng cô ta đã tỉnh" Tôi dường như cảm thấy trong chuyện này có gì khác thường, nhưng lại không biết vấn đề nằm đâu.
Chỉ đành ôm A Bảo đi tắm, thay đồ ngủ cho nó, dỗ nó ngủ, nhưng vẫn không nghĩ rõ được.
Thế nên cuối cùng nói với mễ bà Tần: “Vậy cháu đi hỏi xà quân, hôm đại thử có đốt tà quan hay không.
Mễ bà Tần ngồi dưới hiên nhà, xoắn sợi dây, gật đầu với tôi: “Về sớm chút." Tôi cười với bà, đi xe điện ra khỏi nhà.
Khi đến trước nhà đã hơn mười giờ tối rồi, cửa hàng của thím Lưu cũng đã đóng cửa.
Tôi dừng xe điện dưới nhà tôi, thấy rõ ràng trên lầu hai còn sáng đèn, loáng thoáng còn có tiếng người nói chuyện.
Dường như Mặc Dạ cũng không muốn để tôi thấy "Long Duy", thế nên tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Tinh Diệp.
Vừa bắt máy, dường như Tiêu Tinh Diệp rất căng thẳng.
Cầm điện thoại, đi sang một bên nhỏ giọng nói: “Sao thế? Có chuyện gì không?" Tôi ngẩng đầu nhìn đèn trên tầng hai, đột nhiên phát hiện mình đúng là rẻ mạt.
Rõ ràng gọi điện là nói chuyện được rồi, sao còn muốn đến chứ? "A lô! Ở đầu kia điện thoại, Tiêu Tinh Diệp gọi vì tôi không nói chuyện, rồi lại nói nhỏ: “Có chuyện gì không?"
Trước đây anh ta rất tùy tiện gọi tên tôi, nhưng khả năng bây giờ có "Long Duy" nên chẳng dám kêu tên tôi nữa.
Tôi lùi xe sang bên phía thím Luu, tựa vào tường nhà thím Lưu, rồi mới nhỏ giọng nói: “Anh hỏi Xà quân
giúp tôi, hôm đại thử có muốn đốt mấy cỗ tà quan đó nữa không?"
Vừa hỏi ra chuyện này, tôi cũng cảm thấy mình bị ngu.
Mễ bà Tần đã nói đến khả năng đó rồi, thế mà còn trông mong chạy đến hỏi một câu, chắc là sợ mình không chịu từ bỏ ý định!
"Đốt tà quan?" Giọng nói của Tiêu Tinh Diệp dường như càng nhỏ, khe khẽ nói với tôi: “Tôi hỏi đã" Đến cuối cùng, giọng nói đó cũng đã rất xa xăm.

Anh ta cũng không cúp máy, dường như đi vào luôn rồi.
"Điện thoại của Long Duy sao?" Bên đó có một giọng nói lanh lảnh cực kì nhiệt tình nói, cùng với tiếng cười khẽ: “Bây giờ cô ấy khỏe không? Có chuyện gì hả?"
Tiêu Tinh Diệp qua loa ừ ừ hai tiếng, sau đó bên kia không có âm thanh gì nữa.
Khi mà tôi cho là Tiêu Tinh Diệp sẽ hỏi Mặc Dạ thì cuộc gọi đột nhiên kết thúc, rồi tôi cảm giác bên người có tiếng gió thổi.
Còn tưởng là Mặc Dạ, nhưng khi đứng vững, tôi mới phát hiện là Liễu Đông Phương mặc bộ đồ dài màu
trắng.
"Ngươi về đi" Ánh mắt của Liễu Đông Phương hại nặng nề, nhìn tôi cười khổ: “Bây giờ Mặc Dạ đang giúp Long Duy tụ hồn, tạm thời không tiện ra gặp ngươi."
"Chuyện của tà quan, ngươi không cần lo.
Nếu Long Duy đã tỉnh thì chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyết." Liễu Đông Phương nhìn tôi, trầm giọng nói: “Hay là ta đưa người về?"
"Không cần." Tôi nhìn Liễu Đông Phương, cười khẽ nói: “Đã không cần đốt, ta cũng không cần nghĩ đến chuyện này nữa.
Ta đi xe điện về là được, người thay ta hỏi thăm sức khỏe Long Duy"
Nếu Tiêu Tinh Diệp đi vào hỏi, vậy tức là Mặc Dạ có thể nói chuyện.
Bây giờ việc nghe điện thoại thôi mà hắn cũng không muốn sao? Đây rõ ràng là không muốn liên lạc với tôi à? Hay là có tình hình nào khác?
Tôi cười với Liễu Đông Phương, đẩy xe điện đến bên đường, rồi mới bắt đầu ngồi lên.
Dường như Liễu Đông Phương đứng dưới hiên nhìn tôi.
Cứ như tôi không đi thì hắn ta không yên tâm vậy đó.
Tôi đẩy xe điện, đến bên người, bỗng nhiên bị trượt chân, xe mất thăng bằng rồi ngã sang một bên.
"Cẩn thận" Liễu Đông Phương nhảy tới bên cạnh tôi, đỡ tôi.

Tay phải của tôi nhanh chóng lấy dao cạo ra, rạch thẳng lên tay trái của mình, rồi tay trái cầm lấy cổ Liễu Đông Phương, dao cạo đặt bên cổ hắn: “Chỗ này là bảy tấc nhỉ?"
Bảy tấc của rắn tương đương với cổ của con người, cực kì quan trọng.
"Trong máu ta có hắc lệ, bây giờ người chưa bị trầy da, lỡ dính máu của ta thì còn tắm được.
Một khi ta lấy dao cạo rạch da ngươi, máu có hắc lệ vào trong người ngươi, đến lúc đó không phải người đi tắm là giải quyết được." Tôi âm trầm nhìn Liêu Đông Phương.
Trầm giọng nói: “Mặc Dạ đâu?"
Sau khi Long Duy tỉnh lại, tôi chưa từng gặp lại Mặc Dạ, đến nhà mễ bà Tần lấy đồ là Tiêu Tinh Diệp, ra gặp tôi là Liễu Đông Phương.
Trước đây nhà họ Tần vấn mễ là nhà bảo vệ quan tài, lại lịch của Tiêu Tinh Diệp thì tạm thời chưa biết,
còn Liễu Đông Phương thì đâu đâu cũng là Long Duy.
Bọn họ nói Mặc Dạ không muốn gặp tôi? Là không muốn gặp sao?
Dù Mặc Dạ có thế nào đi nữa thì cũng đã bảo vệ tôi trong mơ suốt mười tám năm, tôi không thể dựa vào với vài ba câu của bọn họ được mà chẳng gặp hắn một lần đúng không?
Dù là tự rước lấy thì cũng phải liếc mắt nhìn Mặc Dạ một cái, ít nhất phải chắc chắn hắn không sao.
Thì tôi có thể từ bỏ ý định đúng không nào?
"Mặc Dạ đang giúp Long Duy cố định hồn, ở trên lầu đây, ngươi chắc chắn phải lên xem?" Liễu Đông Phương nặng nề nhìn tôi.
Trầm giọng nói: “Người cần gì phải cố chấp."
Tôi đẩy Liễu Đông Phương bằng tay trái máu tươi đầm đìa, mỉm cười nói: “Khi ta tức giận, tóc phun ra, ngươi cũng thấy rồi đó.
Đừng có lộn xộn, ta sợ mình không khống chế được."
Dường như Liễu Đông Phương nghĩ tới chuyện hôm đó bị tóc đen của tôi quấn lấy nên chỉ đành dẫn tôi lên lầu.
Cửa lầu một bị mở ra, trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí còn dán tường lại, cầu thang cũng đã được cọ rửa lại, sạch sẽ ngăn nắp không có một hạt bụi.
Liễu Đông Phương dẫn theo tôi, cũng không dừng lại ở lầu hai mà lên thẳng lầu ba.

Trong gian phòng của nhà Trần Toàn ở, giường đã bị dời đi, Liễu Đông Phương dùng mũi chân vẽ phù văn gì đó ở bên dưới vạc giường lúc trước, rồi sau đó mặt đất đúc từ xi măng dường như nứt ra, rồi một cái
cầu thang hướng xuống dưới hiện ra.
Bên dưới có ánh đèn, còn có giọng nói nhẹ nhàng cùng với nụ cười đó: “Là Long Duy đến sao?" Cùng với tiếng "xoạt" giống như gió nhẹ thổi qua là đã tới lối vào thềm đá nhỏ bé.
Bên dưới hiện ra hai gương mặt xinh đẹp, một người tươi đẹp, một kẻ diêm dúa.
Đều xoay ngược đầu lại, mắt rắn màu hổ phách nhìn tôi.
Thấy tôi thì lập tức cười ha ha: “Là cái cô Long Duy giả đấy." Liễu Đông Phương nhìn tôi, dường như không đành lòng cho lắm.
Trước mặt "Long Duy" thật sự, tôi, đương nhiên là giả.
"Đi" Tôi đẩy Liễu Đông Phương, đi xuống bậc thang.
Cũng chỉ năm sáu bậc, tôi một bước hai bậc, đi hai bước đã đến nơi.
Hai cô gái xinh đẹp đó đúng y như lời Tiêu Tinh Diệp, dưới eo hai người liền với nhau, là một cái đuôi rắn khỏe mạnh sặc sỡ, màu sắc cực kì xinh đẹp.
Đến cái gác lửng này, tôi mới biết, cuộc sống của mình chẳng có gì che chắn đến mức nào.
Nơi này giống như một phòng nhỏ bằng đường nét đứt, kẽ hở giữa các bức tường đều giữ lại, rõ ràng thấy được đèn sáng ở phòng khách lầu hai và đèn trong phòng tôi.
ở phòng khách có một cỗ quan tài gỗ trắng, Long Duy nằm nửa người trong quan tài, đang nhìn tôi cười: “Cô tới rồi sao? Gần đây có khỏe không? Mang thai rắn thai mệt mỏi lắm nhỉ?"
Bên cạnh cổ quan tài đó là năm cỗ tà quan lúc trước được Mặc Dạ dời ra khỏi động phủ đều được lấy ra.
| Ngay cả hai cỗ bị Lưu Thi Di nuốt cũng bị tách và bày ra.
Giữa số tà quan đó, dường như có sợi sương mù màu đen nhạt liền nhau.
Nhưng cũng không tràn vào trong quan tài gỗ trắng, mà là tràn lên một con rắn đen to quấn quanh quan
tài gỗ trắng.
Hình dáng của con rắn đen đó, tôi rất là rõ, dù sao đã thấy trong mơ suốt mười tám năm nên luôn nhớ.

Rắn đen quấn quanh quan tài gỗ trắng không ngưng di chuyển, giữa lớp vảy đen, dường như có thứ gì đó màu trắng ma sát trên quan tài gỗ trắng.
Dưới váy rắn, bắp thịt run run, rõ ràng là rất đau.
Có lẽ thấy tôi đến, sau khi rắn đen quấn thêm một vòng thì chậm rãi hóa thành hình người.
Nhưng Mặc Dạ cũng chẳng nhìn tôi, mà là vươn tay sờ trán Long Duy: “Ba hồn đã tụ lại, đến khi thu gom đủ tám chiếc tà quan thì cô có thể rời khỏi chiếc quan tài gỗ trắng này, ra ngoài đi lại."
Tuy giọng nói của hắn nặng trình trịch, nhưng dù là sắc mặt hay là logic đề rất rõ.
Tôi thả con dao cạo kề trên cổ Liễu Đông Phương ra, tay trái bị thương xỏ vào túi quần.
Cười với Liễu Đông Phương: “Xin lỗi".
"Không sao." Liễu Đông Phương hị lấy một chiếc khăn trắng ra, lau vết máu trên cổ.
Nhìn sang Mặc Dạ: “Cô ta sợ người bị chúng ta bắt ép nên kiên quyết đến xem ngươi.
Nếu người bị bắt
cóc thì nháy mắt mấy cái đi."
"Ta không sao, đến khi hồn phách của Long Duy đã ổn định rồi đi tìm em" Mặc Dạ đứng bên quan tài gỗ trắng, trầm giọng nói với tôi: “Giờ đã muộn rồi, em về sớm chút."
"Anh không sao là tốt" Tôi cười với hắn, cất dao cạo đi, chậm rãi lùi về sau.
Nhưng Long Duy lại cười mỉm nói: “Nếu đã đến thì cứ ở đây đi, dù sao đây cũng là nhà cô ấy mà." "Không cần, còn phải chăm sóc một đứa bé nữa.
Tôi cẩn thận nhìn gương mặt đó của cô ta.
Quả nhiên quan tài rắn nói không sai, cực kì xinh đẹp, đoan trang mà không mất đi vẻ đẹp lạ thường.
Liễu Đông Phương cười với Long Duy: “Ta đưa cô ta xuống"
Con rắn hai đầu đầu di chuyển trong tường phòng, dường như đang nhìn gì đó, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười ha ha.
Mãi đến tận khi tôi đến cửa thang, Mặc Dạ cũng không nói gì thêm, cũng không nhìn tôi thêm lần nào.
Trong mắt hắn chỉ có Long Duy, Long Duy thật sự đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.