Xà Đại Nhân

Chương 151: Toàn Máu Rận






Mặc Dạ hẳn là muốn tìm nơi làm quan tài, có lẽ còn sẽ dùng tới thuật pháp, tôi ở đây này nhất định sẽ ảnh hưởng hắn.
Nếu hắn không muốn để tôi thấy, ở lại cũng vô ích.
Cho nên tôi cũng không ở lại nữa, đến thẳng tiệm mì của thím Lưu.
Thím Lưu đang ở bếp xử lý hai con cá, thấy tôi tới, cười haha với tôi: "Thằng nhóc kia biết điều thật, còn biết đưa hai con cá.
Cháu ăn cơm không?" Hiện tại bà đứng trong phòng, ánh sáng trở tối hơn, trên tóc nhìn đen kịt, không nhìn ra gì.
Tôi cười một cái với thím: "Cháu ăn rồi."
"Gần đây thế nào?" Thím Lưu cầm một bình sữa đậu, mở nắp bình, đưa cho tôi, nói: "Chuyện thôn Trần Gia , giải quyết xong ba mẹ cháu cũng có thể trở về rồi."
"Đến lúc đó cháu nói với bọn họ thế nào..." Thím Lưu chỉ chỉ tường bên cạnh, cười nhẹ nói: "Bạn trai cháu làm nghề gì vậy?"
Bà đột nhiên đến gần, tôi cũng có thể thấy bên trong tóc đen có thứ gì đó nhỏ hơn rận, từ từ chui vào trong.
Bàn tay định cầm sữa đậu nành đưa lên, muốn sờ chúng, nhưng lại chui ngay vào tóc không thấy nữa.
"Thím có liên lạc với ba mẹ cháu không?" Tôi thu tay về, nhận lấy sữa đậu: "Không ai làm phiền, bọn họ không cần phải trốn."
"Sao họ liên lạc bác được.
Nhận được tin chắc họ về đấy.
Vẫn còn sớm, cháu thử đến trường xem tháng 9 có nhập học tựu trường được không, đi học lại, sang năm còn có thể thi lại một lần."Thím Lưu ngồi dựa ở bên cạnh bàn, trầm trầm gật đầu.
Lúc này ánh sáng mờ mờ chiếu vào bà, tôi lúc này mới phát hiện, những thứ nhỏ kia hình như chui vào sau nhà bằng sợi dây.

Những thứ này nhìn qua giống rận hút máu, bụng căng phồng như thể chứa đầy máu.
Từ sau nhà bò ra ngoài, men theo mặt đất, hai chân từ từ leo đến đầu thím Lưu.
Tôi nhìn theo hướng đi của mấy con rận trong phòng, trầm giọng nói: "Cháu đi vệ sinh nhé?" "Đi đi, cháu biết chỗ không?" Vừa hay lúc này thím Lưu có người tới mua mì, nói với tôi: "Đèn hỏng, cháu mở đèn ngoài hành lang là được.
Ngày nào cũng có người đến, sửa được mấy hôm lại hỏng." "Được ạ." Tôi đứng dậy đi về phía sau.
Cửa hàng của thím Lưu cũng giống như nhà tôi, là tự mình xây.
Chồng thím hình như không ở đây, có một con trai một con gái cũng ở bên ngoài, chỉ mình thím ở tiệm mì này, bận từ sáng tới tối, nhưng vẫn làm ăn khá khẩm.
Nghe loáng thoáng, hàng năm thím chu cấp tiền cho con trai, mua nhà mua xe đều là tiền của thím.
Vừa mới quay mặt, sau lưng hình như đã tối sầm lại.
Tôi lấy điện thoại ra soi một cái, nhà vệ sinh xây ở cuối hành lang, nhưng những con rận máu kia lại bò từ bên ngoài vào.
Nhà tự xây, phía sau vẫn giữ lại sân nhỏ, thật ra thì cũng không rộng, chỉ rộng hai thước, dùng để chất đồ lặt vặt.
Ở nhà tôi thì ba tôi xây một hầm rượu, nhà thím mập, phía sau xây một phòng chứa đồ lặt vặt.
Tôi theo mấy con rận máu đi đến phòng để đồ, cửa cũng không khóa lại.
Nhẹ nhàng đẩy đã mở ra, chỉ bên trong toàn bình ngâm đồ ăn, còn có khăn giấy dùng cho tiệm, chai dầu các loại.

Thế nhưng mấy con rận máu lại bò ra từ cái bể lớn trong góc, tôi lấy điện thoại soi thử, cái bể hình như không được đậy kín, chỉ được che bằng cái ván gỗ.
Còn nghe loáng thoáng tiếng nước chảy, hình như bên trong có gì đó giãy dụa.
Tôi đang muốn đi tới, bỗng cảm giác trên vai nặng nặng, bị sợ tôi giật mình một cái, theo bản năng rút con dao ra.
Nhưng vừa quay người chỉ thấy thím Lưu lướt qua tay nhìn ta: "Sao thế? Ngửi thấy mùi dưa chua à? Me chua ngâm ớt, lấy cho cháu một ít nhé? Ăn kèm ngon lắm!"
"Cháu xem cháu kìa, mũi thính thế." Thím Lưu xoa tay trên tạp dề, mở hộp đóng gói: "Không phải thứ gì đáng tiền, chờ chút xách thêm mấy hộp về, mang thêm mấy hộp thịt trâu sốt, cho thằng nhóc Tiêu một hộp, cũng không thể ăn không có của nó."
Tôi lấy điện thoại chiểu về góc có cái bể to: "Ở trong đó có đồ muối gì sao?"
"Đó là cái bể vô dụng, trước kia đựng nước, cái bể to đang tốt thì nứt, vứt thì tiếc nên để ở đó, khi nào có dịp thì lấy xi măng bịt vào, sau này dùng để nuôi cá cũng được." Thím Lưu nhanh chóng lấy đồ muối ra.
Điện thoại tối chiếu quanh, chỉ thấy những con rận máu bụng căng máu, từ miệng cái bể hướng tới lòng bàn chân thím Lưu.
Thừa dịp thím Lưu vẫn lấy thức ăn, tôi đi vào trong, những con rận máu kia bò từ trong bể đó ra.
Trên cái bể đầy bụi bặm, cũng không biết bị bỏ bao lâu.
Gỗ kia cũng là tấm ván gỗ thường, tôi sờ một cái, chắc chắn không có gì, lúc này mới nhấc lên.
Ngay lúc mở bể dường như có tiếng con cá đang bơi truyền tới.

Có điện thoại chiếu sáng vào trong cái bể nhưng không có gì cả, cái bể trống không ngược sáng, chẳng hề có cá, ngay cả nửa giọt nước cũng không có.
"Long Duy, cháu muốn lấy cái bể này à?" Lúc thím Lưu lấy xong thức ăn, nhìn tôi nói: "Cháu định làm rượu rắn đúng không? Cái này hỏng rồi, chờ hôm nào đi chợ, có người bán bể thím mua cho cháu hai cái." Tôi nhìn cái bể trống không, cùng với mấy con rận máu bò lên người thím Lưu, giống như kiến dọn nhà vậy, liên tục không ngừng.
Có thể trong bể không có gì cả, con rận máu này từ đầu tới? "Long Duy?" Thím Lưu lại gọi tôi một câu, cười nói: "Chưa thấy cái bể nước lớn sao?"
"Thấy rồi ạ" Tôi cười cười, để tấm ván đậy kín: "Cháu nhớ khi còn bé, ba cháu cũng dùng cái bể to ngâm rượu rắn, con rắn trong bể kêu rào rào làm cháu sợ phát khóc."
"Đúng vậy." Thím Lưu đậy kín bình đồ muối, trợn mắt nhìn tôi nói: "Cũng tại ba cháu xót con, chôn cái bể ngay sau nhà, đổi thành người khác, sao người ta lo được."
"Cho nên mọi người đều biết cháu nhát gan." Thím Lưu ngoắc tay với tôi: "Được rồi được rồi.
Bụi bặm nhiều, đừng để làm cô tiểu thư như cháu bị sặc."
Tôi cầm điện thoại, nhìn thím Lưu: "Ba cháu chôn cái bình ở sau vườn ạ?"
"Chính là lúc cháu sáu bảy tuổi đó, hình như nghe tiếng rắn kêu trong bể, ngày nào cũng khóc, ba cháu đem cái bể đi chôn luôn.
Một bể rượu to, tiếc thật." Thím Lưu cười ha hả.
Nói với tôi: "Cũng không biết rượu vơi đi không, nếu không giờ đào lại còn được uống rượu rắn xưa." Tôi cảm giác máu cả người cũng sốt trào.
Cảm ơn thím Lưu, bảo thím bỏ đồ ăn xuống, đi thẳng ra sau vườn nhà tôi.
Phía sau cũng không rộng, đã đổ xi măng lên, không tìm được dấu chân nữa.
Khóa phòng rượu đều bị hỏng, bên trong cũng không có gì, mấy cái bình thủy tinh cũ nát rơi xuống đất.
Tôi lấy điện thoại soi một cái, vẫn như cũ không phát hiện gì hết.
Đang định ra cửa, cảm giác ánh sáng cửa tối sầm lại, vì sợ cả người tôi lại căng thẳng.

"Em đang tìm cái gì?" Mặc Dạ đứng ở cửa, trầm giọng nói: "Sợ đến như vậy?" Tôi vội vàng cầm điện thoại đi ra, kể chuyện mới phát hiện chỗ thím Lưu cho Mặc Dạ.
Nhìn phía sau một chút: "Anh có thể tìm được phía dưới chỗ nào chôn cái bể đó không?" Không biết tại sao, từ lúc thấy cái bể nhà thím Lưu, tôi mơ hồ cũng cảm giác cái bể chôn sau vườn nhà tôi có vấn đề.
Mặc Dạ đảo mắt nhìn một chút: "Phía dưới này chôn đồ?" Tôi gật đầu một cái: "Thím Lưu nói chôn một cái bể to." Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Mặc Dạ: "Anh đã tìm được chưa?" Mặc Dạ lắc đầu một cái, vẫy tay tỏ ý tôi tránh ra một chút.
Nhìn xuống nền xi măng, tôi mơ hồ nghe được tiếng thúc động, nhưng không thấy gì.
Không bao lâu sau, mắt Mặc Dạ như rụt một cái, xi măng “cạch cạch” vỡ ra.
Mặc Dạ nặng nề thở ra, lui về sau: "Ở phía dưới này." Trong lòng tôi thấy không ổn, mắt nhìn Mặc Dạ: "Nơi chế quan tài đó sao?"
Mặc Dạ gật đầu một cái: "Có lẽ vậy."
Tôi đảo mắt nhìn nhìn thím Lưu bên kia một chút: "Có liên quan đếm thím Lưu không." Đều là hai cái bể, thím Lưu dường như dựa vào mấy con rận máu kia mượn tuổi để sống, một khi bị phá, sợ là thím Lưu sẽ xảy ra chuyện.
"Đồ ba mẹ em chế cứ yên tâm, có thể dựa vào” Mặc Dạ ngồi đưa tay xuống, ngón tay chợt lóe lên, một tảng băng xuất hiện trong tay hắn.
Từ từ nhấc lớp xi măng đã nứt ra, thấy phía dưới là một lớp sắt rỉ, hình như còn khắc hoa văn.
Nhưng ngay khi lớp sắt lộ ra, lớp vảy của tôi ở xương quai xanh bỗng đau nhức.
Lần này không giống với cơn đau trước kia, giống như bị nước sôi đổ vào, toàn bộ váy nóng rát như lửa đốt.
Mặc Dạ cũng bực bội hừ một tiếng, miếng băng trong tay hóa thành nước, rơi vào tấm sắt kia, "Tõm" một cái, hóa thành hơi nước rồi biến mất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.