Xà Đại Nhân

Chương 130: Đột Nhiên Vỡ Nát






Tôi nhìn ánh lửa bốc lên tận trời, không biết là do ý thức Long Duy năm đó mạnh hơn, cho nên làm "Mặc Dạ" sống lại.
Hay là Tổng giám đốc Mâu không thật sự muốn A Lệ sống lại, cho nên ý thức tà quan sống lại thành Tổng giám đốc Mâu.
Nhưng ông ta có thể chết cùng A Lệ, sao lại không thật lòng muốn A Lệ sống lại chứ? Trong này đã xảy ra vấn đề gì à? Hay Liễu Long Đình nhớ nhầm? Xà Quan không phải do Long Duy tạo ra để Mặc Dạ sống lại mà là Mặc Dạ tạo ra để làm sống lại Long Duy? Dù sao theo tình hình hiện nay có thể thấy, đều là Mặc Dạ và Liễu Long Đình đang cố gắng làm sống lại Long Duy nhỉ? Tổng giám đốc Mâu cuối cùng nói tôi tự xem, tự nghĩ là chỉ hành vi của ba mẹ tôi hay muốn chỉ Xà Quan? Ánh mắt Mặc Dạ trầm xuống, ôm thật chặt tối chậm rãi đi ra ngoài: "Chuyện như vậy, cứ hỏi thử ngài Hồ sẽ biết."
Ngài Hồ kia đưa ra trận pháp dùng bát tà phụ quan để trấn áp Xà Quan.
Vậy ông ta chắc chắn biết vì sao Xà Quan sống lại không phải là "Long Duy" mà là Mặc Dạ!
Vụ cháy diễn ra không lâu, Mặc Dạ và chúng tôi đều chờ ở cách đó không xa.
Chúng tôi phải chú ý tới ngọn lửa để tránh cho nó lan tràn đến ngọn núi phía sau, dẫn tới cháy cả ngọn núi.
Chờ sau khi lửa đã tắt, trong lều lớn đều là những mảnh vại cháy nổ, những "Thái Tuế" kia thậm chí chẳng còn da, hình như đã bị một ngọn đuốc của Mặc Dạ nhẹ nhàng đốt thành tro bụi.
Nhưng nếu hắn không phóng lửa, những bột thuốc kia bay ra sẽ là một sự ô nhiễm lớn.
Ở trong hố chôn quan tài có hai thứ lớn nhỏ ôm lấy nhau, bởi vì quan tài cháy nên hoàn toàn bị đốt thành than nhưng vẫn dính chặt thành một khối.
Mặc Dạ khẽ thở dài, vung tay lên.
Những tro bụi kia chậm rãi rơi vào trong hố, chôn vùi hai thứ bị đốt thành than kia.
Khi bọn họ ra tới bên ngoài thì ánh mặt trời vừa lên.
Mễ bà Tần ngồi ở bên đường phía ngoài, nói với chúng tôi: "Mọi người đói bụng không? Quay về nhà, tôi sẽ làm bữa sáng." Lúc này A Bảo mới tỉnh dậy, quay đầu nhìn như còn chưa biết mình ở đâu.
Tiếu Tinh Diệp giúp tôi đẩy xe điện lên trên xe ô tô, sau đó lái xe lên trên thị trấn ăn gì đó trước, thuận tiện lại đi xem đám người tiền sâu rượu thế nào.
Tôi bảo anh ta lái xe tới thẳng cửa hàng của thím Lưu.

Tuy mì của nhà thím Lưu bỏ gia vị nhiều nhưng vẫn xem như ngon nhất trên thị trấn.
Mễ bà Tần bế A Bảo và Tiếu Tinh Diệp ăn mì, tôi đi sang nhà mình ở bên cạnh xem thử.
Biển treo bản vẫn còn đó nhưng cả thôn nhà họ Trần đều đã chết giống như Thôn Hồi Long, cho dù đám người thím Lưu không cho người ta mua, cũng sẽ không có ai mua.
Tôi giơ tay khẽ sờ vào cửa cuốn, khóa đã thay nên tôi không mở được.
"Em muốn vào xem à?" Mặc Dạ đứng bên cạnh tôi và nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý thì bế tôi nhảy vào trong.
Bởi vì căn nhà đã lâu không mở ra nên hơi u ám, hoàn toàn bừa bộn, cũng không nhìn ra được chút dáng vẻ nào trước đó.
Tôi cười gượng nhìn Mặc Dạ: "Cảm ơn."
Chúng tôi đi theo cầu thang bộ lên trên, các đồ nội thất và thiết bị điện trong nhà đều bị chuyển đi, đầu cầu thang có mấy tờ giấy bị gió thổi bay ra.
Tôi cúi đầu nhặt một tờ.
Đó là bài kiểm tra toán của tôi, trên đó còn có mấy câu sai, bên cạnh có ghi các bước giải bài tập được viết bằng bút đỏ.
Còn lời phê những điểm chú ý được Trương Ngọc Chi đặc biệt ghi ra cùng chữ ký của ba tôi.
Tầng hai trống rỗng, chẳng còn gì cả.
Tôi đi tới phòng của ba mẹ tôi xem qua, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da và mấy bộ quần áo tốt của bà đều bị cầm đi.
"Bọn họ đi gấp, không mang theo gì cả." Mặc Dạ đứng bên cửa, trầm giọng nói: "Bọn họ sẽ trở lại."
Tôi quay đầu nhìn Mặc Dạ, khẽ cười nói: "Anh biết nguyên nhân bọn họ rời đi, đúng không?" Ánh mắt Mặc Dạ trầm xuống, quay đầu nhìn ra ngoài: "Không phải là chuyện gì tốt cả.

Bây giờ em biết cũng không có ý nghĩa gì."
Tôi giơ tay đẩy cửa lùa của tủ treo quần áo ra, trong đó còn có quần áo mẹ tôi thường mặc cũng không mang đi.
Cho nên chính vào đêm đó, bà và Mặc Dạ nói gì đó trong lúc tôi hôn mê rồi vội vàng rời đi.
Bất luận là thím Lưu hay Tổng giám đốc Mâu, thậm chí Mặc Dạ đều nói bọn họ sẽ trở về.
Nhưng bọn họ không chịu nói với tôi một câu nào, từ trước đến nay chưa từng nói nửa lời về chuyện ở thôn Hồi Long.
Cho dù là sau ngày xảy ra chuyện, trong lúc cuống lên, bà nội nói hớ với tôi một số việc, nhưng cho dù ba mẹ tôi biết tôi suýt nữa bị Xà Quan trấn, trở về vẫn chỉ nói một câu: Bất đắc dĩ.
Tôi nhặt quần áo bị kéo xuống trong tủ, cầm giá áo treo lên, sau đó đẩy cửa lùa của tủ quần áo lại để tránh bụi vào.
Mỗi lần ba tôi lấy quần áo xong đều không đóng cửa tủ, mẹ tôi cứ nói mãi là ông để vậy bụi sẽ vào.
Cửa tủ quần áo không đóng kín thì trên quần áo đều là bụi.
Nhưng ba tôi không chịu nghe, bị mẹ tôi mắng bao nhiêu lần vẫn vậy.
Mỗi lần ba tôi đều làm mẹ tôi tức đến mức tự mình đóng mạnh cửa tủ lại.
Tôi nhìn cửa tủ quần áo đã đóng kín, quay đầu nói với Mặc Dạ: "Anh có thể để tôi ở lại đây thêm một lát không?"
Ánh mắt Mặc Dạ trầm xuống, đi tới bên cạnh tôi và nắm tay tôi: "Bọn họ sẽ trở lại." Ngón tay hắn hơi lạnh phủ lên trên tay tôi, đè cho cả cửa tủ quần áo bị ép vào trong, cửa tủ quần áo theo thanh trượt lại lay động.

Tôi nhìn hai bàn tay chồng lên nhau, mũi cay cay cú hít sâu một hơi, nói với Mặc Dạ: "Anh để tôi ở một mình một lát đi." Mặc Dạ chậm rãi thả tay ra.
Lúc hắn đi tới cửa còn quay đầu lại liếc nhìn tôi: "Ta sẽ luôn ở cùng em chờ bọn họ trở về." Tay tôi chống vào cánh cửa tủ quần áo và chậm rãi ghé sát trên đó, ngửi mùi bụi thoang thoảng lại không sao nói thành lời.
Có thứ gì đó trên thanh trượt rơi xuống dưới tủ quần áo làm bụi bặm bay lên, vẽ ra một vệt nước rõ ràng.
Tôi bám vào cánh cửa và chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, nước mắt từ từ trào ra.
Tôi giơ tay lau bụi bặm trên thanh trượt.
Mẹ tôi thích sạch sẽ, tuy mỗi ngày bà đều ra ngoài chơi mạt chược nhưng mỗi sáng thức dậy đều dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ tất cả các phòng trong nhà.
Cứ tới buổi trưa, bạn học khác ăn cơm ở căng tin, bà lại đều làm cơm, bảo ba tôi đưa tới cổng trường cho tôi.
Nếu có thức ăn ngon, ba tôi còn có thể mang một phần
cho Trương Ngọc Chi.
Đây cũng là điểm khiến Trương Ngọc Chi vẫn ghen tỵ với tôi.
Cô ấy không có mẹ, đạo sĩ Trương lại phải trông đạo quán nên thành tích của cô ấy tốt, rất kiên cường cũng rất độc lập.
Nhưng mỗi lần ăn cơm ba tôi đưa, cô ấy đều ghen tỵ với tôi.
Khi đó chúng tôi lén xem tiểu thuyết, Trương Ngọc Chi lại nói với tôi, cô ấy mới là người tốt nhất để lựa chọn làm nữ chính trong tiểu thuyết.
Loại người có ba mẹ yên ổn, ngâm mình trong hũ mật mà lớn lên như tôi tối đa chỉ thực hiện dần theo từng bước, tốt nghiệp đại học, kết hôn, sinh con, sau đó ba mẹ tôi trông con giúp...
Nhưng trong một ngày, tất cả những điều này đều bị đảo lộn.

Ba mẹ tôi rời đi thậm chí không để lộ ra chút tin tức nào cho tôi, mặc tôi bị cuốn vào trong những chuyện ma quỷ kỳ quái ở đây!
Một bàn tay phía sau từ từ ôm lấy tôi.
Mặc Dạ ôm chặt tôi vào lòng.
Hắn không nói gì, chỉ ôm thật chặt.
Tôi không ngờ hắn không đi, vùi đầu giữa hai đầu gối và cắn quần.
Một bàn tay từ từ vòng qua cằm của tôi, thò xuống dưới nách tôi.
Mặc Dạ ôm tôi đứng lên, kéo tôi dựa vào trong ngực hắn.
Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó ôm tôi ngồi dưới đất, một lát lại vỗ về sau lưng tôi giống như đang dỗ A Bảo vậy.
Tôi cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, không để mình bị xấu mặt trước Mặc Dạ.
Nhưng tôi làm thế nào cũng không thể kìm chế được, càng làm vậy lại càng khó chịu hơn.
"Ta sẽ ở cùng em." Mặc Dạ ôm chặt lấy tôi và trầm giọng nói: "Lại giống như Tổng giám đốc Mâu ở cùng với A Lệ vậy.
Cho dù A Lệ mắc bệnh ung thư, cho dù A Lệ tự sát, cho dù có phải chết ta cũng ở bên cạnh em.
Có được không?" "Bất kể ba mẹ em có trở về hay không, ta đều sẽ ở cùng em."
Mặc Dạ hình như hít sâu một hơi.
Hắn ôm thắt lưng của tôi, khẽ nói: "Nếu em muốn đóng cửa tủ quần áo này, không cho bụi bặm lọt vào, chờ bọn họ trở về có quần áo sạch để mặc, vậy chúng ta sẽ thu dọn căn nhà cho đến khi nó sạch sẽ như trước, chờ bọn họ trở về được không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.