Xà Đại Nhân

Chương 118: Cả Thôn Chết Hết






Vợ của Trần Hải Bình mới hư thai, trên đầu đội một cái mũ, mắt vừa đỏ vừa sưng, nếu không nói lời nào, tôi thật sự không nhìn ra được.
Sau khi mắng tôi xong, vẻ mặt cô ta ngày càng kích động, duỗi tay chỉ mấy người bên cạnh: “Mấy người bọn họ đều đáng chết, vì sao chồng tôi chết mà bọn họ lại còn sống.
Người què họ Trần làm mấy chuyện kia bọn họ cũng có phần mà, nhà tôi lại không có con, chồng thì chết, vì sao bọn họ lại không sao chứ?”
“Muốn chết thì mọi người chết cùng nhau, chết hết đi” Cô ta càng mắng càng kích động, thậm chí còn nhào về phía người bên cạnh.
Thấy thai phụ kích động như thế, Trần Tân Bình vội gọi mấy người kéo cô ta đi.
Cô ta vẫn còn đang hét to: “Các người sẽ gặp báo ứng, muốn chết thì tất cả mọi người cùng nhau chết” Mấy người ở đây đều im lặng, cũng không còn dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình lúc trước nữa.
Lúc này trong lòng tôi bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt nặng nề, không nói một câu.
Trần Tân Bình ho khẽ một tiếng: “Lát nữa đưa đến nhà nó một ít lá ngải cho nó xông đi.”
Nói đến đây, ông ta nói với tôi: “Các người cũng về đi, hình như đứa bé kia biết ba mẹ nó sắp đến rồi, không sao.
Chúng tôi đã lấp giếng lại, thay phiên thắp nhang đốt tiền cho đứa nhỏ này, đám giun nước kia cũng không chui ra nữa.”
Tất cả người của thôn Trần Gia đều áy náy cúi đầu.
Tôi thấy dáng vẻ của bọn họ giống như là có việc muốn bàn bạc, có lẽ không tiện nói trước mặt người ngoài là tôi.
Tiêu Tinh Diệp nhỏ giọng nói với ta: “Lần này bên kia sẽ có cảnh sát đến cùng, hơn nữa Trần Tân Bình cũng đã chủ động báo cảnh sát, cũng lấy khẩu cung rồi, hai vụ án này đều đang điều tra.”
Nói cảnh khác, dù cả thôn bọn họ rời đi trong đêm cũng không chạy thoát được.
Trông chừng như vậy cũng không phải cách, Tiêu Tinh Diệp đã canh xác Lý Thiến hai ngày hai đêm rồi.

Tôi trông chừng ở đây, e rằng còn không an toàn hơn không trông, hơn nữa tôi còn phải bạn nghĩ sẽ có rắn vào nhà không.
Tôi gật đầu với Trần Tân Bình, bảo ông ta có việc thì gọi điện thoại cho mình, sau đó mới rời đi cùng Tiêu Tinh Diệp.
Trần Tân Bình gọi mấy người để xe điện của tôi lên xe bán tải, cười khổ với tôi: “Chuyện lúc trước là lỗi của chúng tôi, Long Duy cháu đừng để ý.
Sau này sẽ không, hầy.”
Hình như ông ta không biết nên nói thế nào, lại cười khổ: “Sau này có việc cần giúp đỡ thì cứ gọi chúng tôi là được.”
Tôi cười đáp lại ông ta rồi lên xe cùng Tiêu Tinh Diệp.
Trần Tân Bình còn vẫy tay với chúng tôi, sau đó mới dẫn người đi về.
Về đến nhà mễ bà Tần đã gần nửa đêm, tôi ra xem trước nhà sau nhà một lượt, lần này không nhìn thấy rắn nữa mới yên tâm.
Tiêu Tinh Diệp đã thức mấy hôm rồi, đến trước phòng, dựa vào mái hiên suýt ngủ gật.
Tôi rửa một đĩa mận cho anh ta, bảo anh ta ăn để lên tinh thần.
Sau đó lấy canh gà nấu một bát mì to, đưa cho anh ta: “Hai hôm nay cảm ơn anh nhé!” Anh ta cười với tôi, bưng bát mì ăn xì xụp.
Tôi đi vào phòng xem A Bảo, thấy nó đã ngủ rất say.
Tranh thủ lúc Tiêu Tinh Diệp ăn mì bèn chuyển quần áo trong túi nhựa xuống.
Có cái rõ ràng đã giặt phơi rồi, mang theo mùi hương của ánh mặt trời.
Tôi sắp xếp quần áo giày dẹp bây giờ A Bảo có thể mặc lại, nói với Tiêu Tinh Diệp: “Người của thôn Trần Gia nhận
lỗi nhanh thật?”
“Cô đầu thấy cảnh tượng thê thảm khi đám giun nước kia bò ra từ trên người bọn họ, hầy, tôi đang ăn mì, không muốn nhớ lại” Tiêu Tinh Diệp hút mì, lắc đầu nói với tôi: “Ba mẹ của đứa bé kia cũng quá thê thảm, bán nhà bán xe bán tiệm, tìm ròng rã suốt hai năm.”
“Ai, ác giả ác báo, nhưng người của thôn Trần Gia..” Tiêu Tinh Diệp thở dài, nói với tôi: “Bọn họ cũng sợ chết, sau khi tìm thấy ba mẹ của đứa bé thì cho bọn họ xem video thi thể của con mình”
“Có lẽ đứa bé đã yên nghỉ rồi, từ nay về sau bọn họ ở bên dưới cũng sẽ không đau khổ nữa” Tiêu Tinh Diệp uống cạn nước mì, để bát xuống, cắn một quả mận nói: “Có lẽ bài học lần này đã đủ rồi.”
“Tối nay anh ngủ ở đây à?” Tôi nhớ nhà mễ bà Tần chỉ có hai cái giường.
Cái giường trúc kia thật sự có quá nhiều người chết từng nằm, không tiện để Tiêu Tinh Diệp ngủ.
“Tôi ngủ tạm trên xe, dù sao trước đây cũng hay ngủ trên thuyền mà.” Tiêu Tinh Diệp phất tay với tôi, mở cửa xe ra: “Tôi không thức nổi nữa rồi, cô khóa cửa đi, đừng quan tâm đến tôi” Tôi ôm quần áo đã sắp xếp xong vào phòng, rửa mặt, nhìn A Bảo vẫn còn lẩm bẩm gì đó trong mơ, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của nó một cái rồi mới tắt đèn ngủ.
Có lẽ trong lòng yên tâm rồi, tôi ngủ một giấc rất say.
Mơ hồ cảm thấy có ai đó hôn lên mặt tôi một cái, tôi trở mình, mơ màng muốn mở mắt ra, nhưng thật sự không
mở mắt ra nổi, cho nên lại ngủ tiếp.
Dường như nghe thấy tiếng cười khẽ, sau đó tôi lại ngủ say.
Đợi khi tôi thức dậy, không ngờ lại thấy Mặc Dạ đang ôm A Bảo dạy nó nói chuyện.
Thấy tôi dậy rồi thì nói với tôi: “Ta mang đến một gốc nhân sâm chưa thành hình, mễ bà Tần đang nấu canh, em và A Bảo cùng ăn đi”
Nhìn thấy hắn, tôi không nhịn được nhớ đến nụ hôn trong mơ, đưa tay sờ mặt mình: “Tối qua anh ngủ ở đây à?” Mặc Dạ chơi với A Bảo, quay đầu nhìn ra ngoài: “Tiêu Tinh Diệp ngủ bên ngoài.” Giọng điệu của hắn hơi khó hiểu, tôi không hiểu ý hắn, nhưng cũng không hỏi.
Tôi nói với A Bảo: “Bà đang nấu canh gà đó” A Bảo vốn dĩ mới chịu ngồi yên trong lòng Mặc Dạ chưa bao lâu, lúc này lập tức uốn éo người muốn đi xuống.
Mặc Dạ cũng không giữ nó, lập tức buông tay ra.

“Liễu Đông Phương và Phù Ngàn sao rồi?” Tôi thấy A Bảo đi rồi mới hỏi Mặc Dạ.
Tính xâm nhiễm của máu Phù Ngàn quá mạnh, tôi dính máu của cô ta, Mặc Dạ lập tức ép ra giúp tôi, nhưng vẫn bị nhiễm.
Có lẽ lúc ôm cô ta, Liễu Đông Phương không cẩn thận bị dính vào, tính cách thay đổi rất rõ ràng.
Nghe thấy tên bọn họ, ánh mắt Mặc Dạ dường như trở nên nặng nề, nhỏ giọng nói: “Vấn đề của Phù Ngàn, ta và Liễu Đông Phương sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Nói cách khác, đến lúc này, bọn họ vẫn không nỡ giết Phù Ngàn.
Nhưng với hình dáng đó của Phù Ngàn thì giết thế nào? Ngay cả Long Thiền còn không chết, e rằng Phù Ngàn càng khó chết hơn.
“Hy vọng là thế.” Tôi chớp mắt, nhìn Mặc Dạ: “Vậy có phải máu của tôi cũng sẽ giống máu của cô ta không?”
“Không đâu” Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, nhỏ giọng nói: “Em bắt đầu uống rượu rồi đúng không, thật ra rượu rắn ba em ngâm hoàn toàn không có tác dụng với rắn, chủ yếu là thuốc và rượu, em tìm công thức, ngâm chút rượu tự mình uống, có thể áp chế lại hắc lệ trong máu của em”
“Thứ giống tóc đen trong máu gọi là hắc lệ” Mặc Dạ bình tĩnh, khàn giọng giải thích: “Thật ra hắc lệ tập hợp từ lệ khí”
“Được.” Tôi nghĩ nếu rượu rắn có thể để Vu Thi Mạn ra vào thị trấn, còn có thể để những chàng trai vui vẻ với Cốc Tiểu Lan kia tạm thời không chết, chứng minh nó thật sự có tác dụng.
Nếu đã có rượu rồi thì chỉ cần tìm dược liệu là được, tôi tìm bã rượu rắn còn lại, sau đó đến tiệm thuốc Đông y hỏi thử, chắc chắn sẽ có cách.
Mặc Dạ thấy tôi gật đầu thì trầm giọng nói: “Mấy hôm nay ta có việc, sẽ không thường đến nữa, vết thương của con rắn to kia đã khỏi rồi, nó vẫn sẽ bảo vệ em.” Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, giống như đang đợi tôi hỏi gì đó.
Nhưng tôi nhìn hắn, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Được, nếu có quan tài không bình thường xuất hiện, tôi sẽ bảo rắn to gọi anh.”
“Ừm.” Mặc Dạ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề.
Qua một hồi lâu, thấy tôi không hỏi tiếp nữa, hình như trên mặt hắn lộ vẻ mất mát, sau đó mới vung tay áo rời đi.
Tôi nhìn căn phòng trống, tự hỏi lại làm sao thế? Điều muốn biết, Mặc Dạ sẽ không nói.
Hắn và mễ bà Tần nói cái gì với tôi cũng đều có tính lựa chọn.
Sau khi rửa mặt, tôi đi gọi Tiêu Tinh Diệp ăn bữa sáng, nhưng anh ta thức quá lâu, bây giờ còn chưa tỉnh ngủ, cho nên tôi cũng không gọi anh ta.

Tôi gọi điện thoại cho bác Lý, nói với ông ta chuyện của thôn Trần Gia, bảo ông ta tranh thủ đến đó.
Hôm qua ông ta đến đưa rượu, nói có việc muốn nhờ tôi giúp đỡ, tôi đoán có lẽ là muốn tìm manh mối của Trần Dịch Thần, dù sao nếu không phải Trần Dịch Thần lừa gạt Lý Thiên, Lý Thiên cũng không chết.
Bác Lý ở đầu bên kia
điện thoại nghẹn ngào nói cảm ơn.
Tôi cũng không xen vào chuyện của thôn Trần Gia nữa, nhưng Tiêu Tinh Diệp thì có đi lấy khẩu cung mấy lần.
Trở về, anh ta nói với tôi ba mẹ đứa bé kia không làm ầm ĩ, chỉ mang tro cốt của nó về.
Người của thôn Trần Gia rất phối hợp cung cấp tất cả manh mối về thủ đoạn lừa gạt của Trần Dịch Thần và đứa bé bị lừa bán kia.
Thị trấn phái bên phòng dịch qua đó cho bọn họ uống thuốc rồi khử trùng, người trong thôn vừa nôn vừa tiêu chảy, lôi rất nhiều thứ như giun đũa ra ngoài, tinh thần ai cũng thoải mái, không sao nữa.
Nghe thấy thế, tôi cũng thầm thở phào, ít nhất cũng coi như có kết quả tốt.
Tranh thủ lúc không có chuyện lạ gì, tôi tìm mấy chàng trai uống rượu rắn kia, muốn lấy cặn thuốc trong bình rượu rắn Vu Thi Mạn để lại, sau đó đi đến tiệm thuốc Đông y hỏi dược liệu để ngâm rượu rắn mà ba tôi từng mua lúc trước.
Lúc này mới phát hiện trước đó ba tôi bốc thuốc đều bốc riêng với nhau.
Thầy thuốc Đông y trong tiệm cũng biết chuyện của nhà tôi, phân biệt cặn thuốc giúp tôi, sau đó bốc thuốc cho tôi.
“Hiệu quả khi ngâm rượu cũng không rõ ràng, cháu ngâm thử trước, nếu không đúng thì lại tìm cặn thuốc khác đến cho tôi.” Thầy thuốc già đẩy mắt kính, dặn dò tôi: “Những thuốc này đều không có độc, sau khi ngâm ba năm ngày thì cháu tìm người uống thử xem”
Tôi về tìm một cái bình thủy tinh, đổ thuốc vào, rót đầy rượu, nghĩ đợi ba năm ngày là được.
Nhưng không đợi tôi ngâm rượu xong đã nghe nói người của thôn Trần Gia vốn dĩ đã không sao lại đều chết hết.
Cả thôn chết hết, không một ai sống sót.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.