Xà Đại Nhân

Chương 106: Chồng Chất






Máu của tôi nhỏ đầy một bát, lúc này Mặc Dạ mới đưa bát cho Liễu Đông Phương.
Sau đó lại khẽ lắc tay một cái, mang một cái bát đá khác đến trước mặt Phù Ngàn.
Phù Ngàn đang ghé vào bên cạnh quan tài, tóc đã thử thăm dò mà quẩn lên quan tài, hơn nữa nửa người đều nhoài lên trên đó.
Liễu Đông Phương ôm cô ta xuống, cô ta còn khẽ cười, dường như rất thích cỗ quan tài này, mái tóc tựa như rắn cuộn chặt lên quan tài.
A Bảo vừa thấy mái tóc kia thì đã nhe răng gầm nhẹ.
Mà Liễu Đông Phương thì đưa tay qua nghịch tóc Phù Ngàn, dường như muốn kéo cánh tay che dưới mái tóc kia ra, dễ dàng lấy máu.
Tôi im lặng nhìn, đột nhiên trước mặt tối sầm lại.
Mặc Dạ dùng tay áo che khuất tầm nhìn của tôi, kéo cả người tôi ra phía sau, ôm tôi vào trong ngực: “Đừng nhìn”
Đột nhiên tôi muốn cười, trầm giọng nói: “Tôi từng nhìn rồi” Dường như lồng ngực Mặc Dạ chợt cứng đờ, năm ngón tay đè trên đầu tôi khẽ cử động, buồn bực nói: “Lúc nào?” Đưa tay giật tay áo Mặc Dạ xuống, lại thấy cùng với việc che mắt cho tôi, hắn vẫn nhớ che mắt cho A Báo.
Ánh mắt Mặc Dạ mang theo khiếp sợ nhìn tôi: “Em từng nhìn thấy thân thể Phù Ngàn lúc nào?” Tôi chỉ vào A Bảo, nói sự thật: “Lần trước, khi dẫn A Bảo nhận mẹ”
Lần đó Phù Ngàn nổi giận, toàn bộ mái tóc bay lên, lộ ra túi trứng bên dưới mái tóc.
Nhưng Mặc Dạ cũng không đến, vì vậy hắn không biết tôi đã nhìn thấy mặt đáng sợ nhất của Phù Ngàn rồi.
Mặc Dạ bế A Bảo, nặng nề nhìn tôi, trong mắt cuồn cuộn đau khổ, hình như còn có áy náy.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn bên cạnh quan tài, cánh tay bởi vì rất lâu không dùng đến mà khô héo của Phù Ngàn lộ ra bên ngoài, Liễu Đông Phương ôm cô ta thật chặt, dỗ dành cô ta, dùng đầu ngón tay rạch một vết lên cánh tay cô ta.
Ngay khi máu chảy ra, máu nhìn thấy cũng không phải máu đỏ tươi, mà là đỏ sậm rồi biến thành màu đen.

Phù Ngàn tựa như không biết đau, nhìn dòng máu chảy ra, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, hai mắt vẫn bình tĩnh nhìn tà quan kia.
Chờ lấy máu xong, Liễu Đông Phương buông Phù Ngàn ra, cô ta lại lập tức bò lên trên quan tài.
Liễu Đông Phương đặt hai bát máu vào cùng một chỗ, giống như dỗ dành trẻ con mà ôm Phù Ngàn đi, nói với tôi: “Tay trái ngươi dính máu của Phù Ngàn, tay phải dính máu của mình, như vậy coi như hai tay đều đã chuẩn bị rồi.”
Dường như hắn rất lo lắng cho Phù Ngàn, Mặc Dạ cũng quan tâm mà lấy một viên thuốc ở trong ngực ném cho hắn, ra hiệu hắn đắp lên cho Phù Ngàn.
Tôi đi qua nhìn máu đỏ sậm sền sệt của Phù Ngàn trong bát, quay đầu không hiểu nhìn Mặc Dạ: “Nếu các anh đã quan tâm Phù Ngàn như vậy, tại sao phải để cô ta bị thôn Hồi Long giam cầm nhiều năm như vậy?”
Nhiều năm biết nhường nào? Lâu đến mức toàn bộ cơ thể Phù Ngàn cũng xảy ra biến hóa, lâu đến mức tứ chi cô ta đều bị thoái hóa.
Mặc Dạ vẫn che đầu A Bảo, im lặng không nói.
Liễu Đông Phương quay đầu nhìn tôi, thấp giọng nói: “Bởi vì không có người nhà họ Long thì sẽ không có Long Duy chuyển thế, chỉ có huyết mạch của nhà họ Long mới có thể làm cho Long Duy chuyển thế?
Vì vậy bọn họ mặc kệ cho Phù Ngàn trở thành công cụ sinh đẻ của thôn Hồi Long.
Tôi nhìn hắn và Mặc Dạ, mang theo trào phúng nói: “Đúng là thâm tình” Thâm tình của bọn họ, đối với Phù Ngàn, đối với tôi, chẳng lẽ lại không phải là một loại tổn thương? Con người có ba hồn bảy vía, khi chết đi, để lại một hồn một vía trong thi thể, vì vậy mới có thể Vũ Hóa.
Hai hồn sáu phách chuyển thể sau khi sống lại sẽ từ từ đúc lại một hồn một phách kia.
Trẻ sơ sinh hồn phách không đầy đủ, dễ dàng bị tổn thương, cũng là bởi vì một hồn một phách kia chưa được đúc lại đầy đủ.
Vì vậy nói trắng ra, cho dù tôi và Phù Ngàn đều là Long Duy chuyển thể thì cũng chỉ là một phần của cô ta, còn có một phần là của riêng chúng tôi.
Nhưng phần tình cảm của Mặc Dạ và Liễu Đông Phương này lại gắn chặt tôi và Phù Ngàn vào cái thân phận Long Duy.
Phù Ngàn còn có tên của riêng mình, mà tôi, ngay cả tên cũng không xứng được có.
Có lẽ ngay cả xà thai trong bụng cũng chỉ là cơ hội để quan tài rắn sống lại lần nữa, cơ hội để phục sinh Long Duy.

Tôi nặng nề hít sâu một hơi, đè nén căm giận trong lòng xuống, hai tay ngâm vào trong hai bát máu.
Bát của mình còn tốt, bát máu của Phù Ngàn sền sệt giống như tiết gà được bỏ thêm muối, sắp đông đặc lại rồi.
Dường như trong máu của cô ta còn có một số tơ mỏng màu đen, vừa dính vào tay đã đi theo lỗ chân lông chui vào lòng bàn tay, mang theo cảm giác đau nhói.
Mặc Dạ và Liễu Đông Phương đều biết, vừa nhìn Phù Ngàn thì sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, sẽ hủy hết tam quan của tôi.
Vậy có phải bọn họ cũng biết, trong máu của Phù Ngàn có một số thứ mà vừa chạm là chui vào cơ thể.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng bằng việc mở cỗ quan tài này ra! Tôi cố nén đau nhức, nghe theo lời bọn họ nói, bỏ qua những sợi vàng sợi bạc kia, bôi lên trên quan tài.
Một vệt máu đỏ một vệt màu đen bôi lên quan tài, dường như những sợi vàng sợi bạc kia không thay đổi gì, nhưng gỗ lim dính tơ vàng lại giống như giấy hút nước mà hút máu vào vậy.
Ngay lúc đó, sợi vàng sợi bạc quẩn bên ngoài quan tài cũng dần dần mở ra.
Mặc Dạ thấy vậy, bể A Bảo lùi lại: “Mau dính máu bôi lên quan tài”
Thậm chí hắn còn mở tay áo, tay áo rộng lớn màu đen nâng hai chiếc bát đá lên, đặt ở bên cạnh tôi, để tôi dễ dàng dính máu.
Mắt thấy càng ngày càng thấm nhiều máu, những sợi vàng sợi bạc quẩn trên đó đã mở ra toàn bộ, quan tài gỗ cũng ngày càng lộ ra nhiều hơn.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất dính máu vào hai tay rồi bôi lên.
Máu dính càng nhiều, tơ đen trong máu Phù Ngàn chui vào trong da càng nhiều Rõ ràng chỉ là dùng tay dính máu, nhưng sau mấy lần dính liên tục, trên mu bàn tay đã có thứ gì đó màu đen đang ngọ nguậy.
Thật giống như có vô số tơ sắt nhỏ xuyên vào bàn tay, khiến tôi đau đớn vô cùng.
Nhưng Liễu Đông Phương, thậm chí còn không quan tâm đến Phù Ngàn nữa, chạy đến nói: “Nhanh chút nữa.” Giọng nói của hắn trầm thấp, hận không thể ẩn hai tay tôi vào.

Cuối cùng tôi ngay cả nghĩ cũng không nghĩ được gì, chỉ biết dính máu rồi bôi lên trên quan tài.
Ngay khi hai bát máu đều đã thấy đáy, quan tài gỗ có những tơ vàng mảnh nhỏ bỗng nhiên giống như sống lại, lập tức mở ra.
Mặc Dạ kéo tôi lùi về sau một bước, nhét A Bảo vào trong ngực tôi: “Tránh xa một chút” Nhưng ngay tại khi quan tài dần dần mở ra, chỉ thấy dường như bên trong có không gian vô tận.
Vô số cô gái mặc áo cưới đỏ tươi như Lý Thiến, tóc tai rối bù chồng chất nằm ở bên trong.
Chỉ là những cô gái kia có trẻ tuổi, có lớn tuổi, còn có nhỏ tuổi.
Nhưng cho dù là trường hợp nào, toàn bộ đều có nét mặt sinh động như thật, trên người mặc áo cưới đỏ tươi.
Dường như tóc của các cô quấn lại vào nhau, buông xuống, xuyên qua dưới đáy quan tài.
Phía dưới giống như là bóng tối vô tận, lại giống như là vô số tóc tích tụ cùng một chỗ, càng tích càng đen.
Ngay khi tôi có ý định nhìn kỹ hơn, đột nhiên phát hiện trong số thi thể chồng chất này có mấy khuôn mặt quen thuộc.
Đang nghĩ xem từng nhìn thấy ở đâu, lại nghe tiếng nói tựa như hư không lại tựa như mang theo xúc động của Phù Ngàn: “Đồng bạn”
Cũng đúng lúc tiếng nói này của cô ta vang lên, toàn bộ cô gái nằm trong quan tài mở mắt, nghiến răng cười khanh khách giống như Lý Thiến.
Những mái tóc rủ xuống bóng đêm vô tận kia giống như thủy triều màu đen tuôn ra ngoài.
“Mau đóng quan tài” Mặc Dạ trầm giọng quát, đột nhiên lắc người một cái, lập tức hóa thành một con rắn lớn màu đen.
Mà ngay lúc đó, Liễu Đông Phương cũng lắc người biển thành một con rắn màu trắng.
Hai con rắn lớn một đen một trắng quấn quanh quan tài, cưỡng ép đóng tà quan vốn đang mở ra kia.
Mắt thấy những tóc đen đó tuôn ra, quấn lên thân rắn của bọn họ, kéo bọn họ vào trong quan tài.
A Bảo trong ngực tôi đang không ngừng nhe răng, nhưng cũng rất sợ hãi mà rụt vào bên trong.

Thân rắn màu trắng của Liễu Đông Phương bị quấn thành trắng đen xen kẽ, còn Mặc Dạ, dường như trên thân rắn của hắn có ánh vàng lóe lên.
Những tơ đen chui vào tay trái đâm tôi đau dữ dội, ngay khi tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy hình như tóc của Phù Ngàn bị cái gì hấp dẫn, đang trườn về phía bên kia.
Tôi không đối phó được thứ trong tà quan , nhưng Phù Ngàn, tôi vẫn dám quản.
Dùng tay trái bế A Bảo, tay phải cầm dao cạo bước nhanh về phía trước, dứt khoát dùng chân đạp tóc đang tuôn ra của Phù Ngàn.
Sau đó dao cạo rạch một đường, ánh dao lóe lên, tóc lập tức đứt xuống.
Tay Phù Ngàn bị dao cắt cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng tóc bị cắt đứt lại rất đau, ngẩng đầu gầm nhẹ với tôi.
Tóc cô ta thật sự vừa dài vừa nhiều, tôi không để ý cô ta có đau hay không, nhanh chóng dịch chuyển, chỉ cần là tóc trườn về phía tà quan đang mở ra kia, tôi lập tức dùng chân giẫm lên rồi dùng dao cạo cắt đứt.
Có lẽ tẩy tủy cường gân thật sự có tác dụng, hai ngày nay tôi khỏe hơn rất nhiều, ngay cả dao cạo trong tay cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng Phù Ngàn bị đau liên tục, chợt xoay người lại, ném túi trứng khổng lồ giấu bên dưới mái tóc đen về phía tôi.
A Bảo đang nằm trong ngực tôi thấy vậy thì khẽ gầm một tiếng, tay chân giãy giụa, đột nhiên nhào ra ngoài, nhào xuống đầu Phù Ngàn, cắn loạn tóc đen trên đỉnh đầu cô ta.
Phù Ngàn có loại căm hận giận chó đánh mèo với A Bảo.
A Bảo nhào lên đỉnh đầu cô ta, lúc mới bắt đầu còn vùng vẫy được mấy cái, nhưng ngay sau đó đã bị tóc đen của Phù Ngàn đảo ngược tình thế, cả người bị quấn quanh giống như một cái kén màu đen, chỉ biết đau đớn kêu rên.
Thấy A Bảo như vậy, tôi lập tức cầm dao cạo xông đến, ngồi trên đỉnh đầu cô ta, tay trái giữ tay cô ta, tay phải cầm dao cạo kề vào mái tóc của cô ta rồi cạo.
Khi mễ bà Tần cạo đầu cho Ngưu Nhị, tôi nghe được một chút, chính là kề dao vững vàng, tay cầm lướt nhanh, khống chế đủ lực.
Tôi mặc kệ Phù Ngàn có bị cắt vào đầu hay không, chỉ chú ý lướt dao thật nhanh.
Tóc của Phù Ngàn bị cạo đi, cô ta ngẩng đầu gào thét, trong nháy mắt tất cả tóc đảo ngược trở lại, cuốn lấy toàn bộ người tôi giống như A Bảo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.