Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 26: Châm Ngòi Ly Gián






Nhìn thấy vẻ mặt nàng ta trắng bệch, khóe môi Vân Quán Ninh nhếch lên một nụ cười đầy châm biếm.
"Tỷ tỷ ta chỉ đang quan tâm muội, dù sao thì hai người tỷ muội chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm tỷ muội sâu nặng"
Mấy chữ sau cùng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Đinh Lan chợt căng thẳng trong lòng, vội dời tầm mắt.
"Chuyện của muội, bổn Vương phi đương nhiên để trong lòng! Bây giờ muội cũng không còn nhỏ nữa, nếu còn không tranh thủ tìm một người thích hợp, sợ là sẽ bị người ta bàn tán sau lung."
Vân Quán Ninh than thở một tiếng, tình ý sâu xa nói.
"Tỷ tỷ nói phải, đa tạ tỷ tỷ quan tâm."
Vân Đinh Lan nhấp một ngụm trà, chỉ cảm thấy trà này nhạt nhẽo vô vị.
Ngón trỏ tay phải của Vân Quán Ninh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Đúng rồi, dạo này trong kinh thành xảy ra chuyện lớn, muội có nghe nói chưa?"
Vân Đinh Lan bị thu hút, không nhịn được đặt chén trà xuống.
"Không biết tỷ tỷ nói chuyện gì?"
"Nghe nói, Doanh Vương sắp nạp thiếp.
Doanh Vương Phi không chịu, hai người cãi nhau ầm Ĩvì chuyện này đấy!"
Vân Quán Ninh chậm rãi nói.
"Nạp thiếp?"
Ánh mắt Vân Đinh Lan chợt lóe: "Sao muội lại không biết?"
"Muội không biết? Vậy chuyện này cũng lạ thật! Ngay cả ta và Vương gia đều nghe nói, sao muội lại có thể không biết chứ? bổn Vương phi nghe nói, phụ thân qua lại mật thiết với Doanh Vương, còn tưởng các người cũng đã biết từ lâu mới phải."
Vừa nói, Vân Quán Ninh vừa thu ngón tay về.
Bưng chén trà lên nhẹ nhàng thổi: "Muội là muội muội ruột của ta, chắc hẳn cũng sẽ không đồn ra ngoài phải không?"
Vân Đinh Lan đang thấy khó chịu trong lòng.

Nghe lời này của nàng, cười lấy lệ đáp: "Chuyện đó thì đương nhiên!"
Doanh Vương muốn nạp thiếp?
Tin tức này, quả thật khiến Vân Đinh Lan vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì, nàng ta và Mặc Hồi Phong đã có quan hệ mờ ám từ lâu, cũng không chịu cho hắn ta nạp thiếp.
Hơn nữa, thế lực của Tần gia bây giờ vượt xa Vân gia.
Vận Chấn Tung cũng không dám khiêu chiến với phủ Thừa Tướng.
Vì vậy, chuyện của Vân Đinh Lan và Mặc Hồi Phong vẫn luôn giấu giếm không dám cho Tần Tự Tuyết biết.
Nàng ta âm thầm thăm dò vô số lần, thúc ép Mặc Hồi Phong.
Nhưng hắn ta chỉ nói cưới nàng ta làm trắc phi, ngoài chuyện này ra cũng không chịu mở miệng nữa.
Hắn ta không yêu Tần Tự Tuyết nhưng lại yêu thế lực của Tần gia.
Vì vậy, Tần Tự Tuyết ở lại vẫn còn có ích.
Vân Đinh Lan vì chuyện này, trong lòng oán giận đã lâu.
Lúc này lại nghe Vân Quán Ninh nói như vậy, lại càng phẫn nộ hơn, nhưng chỉ có thể kìm nén không dám để nàng nhận ra chút nào.
"Theo ta thấy, Doanh Vương này cũng quá đáng thật!"
Vân Quán Ninh không thèm để ý nhìn nàng ta một cái.
Thấy nàng ta siết chặt hai tay, khớp ngón tay đều đã trắng bệch, chắc hắn đang phẫn nộ trong lòng nhưng lại không thể phát tiết.
Nàng cảm thấy buồn cười: "Doanh Vương phi chính là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành! Còn sinh cho ngài ấy hai tiểu quận chúa hoạt bát đáng yêu.

Có được đệ nhất mỹ nhân kinh thành lại còn muốn nạp thiếp, có thể thấy nam nhân đều là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"
Gương mặt Vân Đinh Lan vô cùng xấu hổ.
Thấy nàng ta đỏ mặt tía tai, Vân Quản Ninh ân cần hỏi han: "Nhị muội muội, muội sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, không có."
Vân Đinh Lan chột dạ, bưng chén trà lên hớp một ngụm lớn.
Nhưng nước trà còn hơi nóng, nàng ta đau đớn hô một tiếng, rồi vội vàng đặt chén trà xuống.
Thấy nàng ta luống cuống tay chân, Vân Quán Ninh đưa cho nàng ta chiếc khăn gấm để lau nước trà trên người mình, lúc này mới nói: "Thật ra thì nam nhân tam thê tứ thiếp cũng bình thường."
Vân Đinh Lan chợt ngừng động tác, vội gật đầu: "Lời của tỷ tỷ chí phải!"
"Làm gì có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp chứ? Nhất là người có thân phận như Doanh Vương."
Nàng ta cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mang tai đỏ ửng: "Hoàng thượng còn tam cung lục viện
mà."
"Đúng đó! Ta cũng không hiểu tại sao Tân Tự Tuyết không cho Doanh Vương nạp thiếp.
Nói ra thì hai người đều sai, nhưng Doanh Vương phi cũng ngang ngược quá, quả thật là hành vi của để phụ!".
Nghe nàng mắng Tần Tự Tuyết thẳng thừng như vậy, Vân Đinh Lan ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn nàng một cái.
Nhưng nhớ đến những mâu thuẫn giữa Vân Quán Ninh và Tần Tự Tuyết...!
Nàng ta đặt khăn gấm xuống: "Tỷ tỷ, nói Doanh Vương phi như vậy cũng không hay lắm đâu."
"Có gì không hay chứ? Ta còn nghe nói, phụ hoàng cũng cho phép Doanh Vương nạp thiếp.
Tất cả đều là Doanh Vương phi gây khó dễ trong đó, lấy mạng uy hiếp Doanh Vương, ầmĩ đời sống đời chết."
Vân Quản Ninh chế nhạo một tiếng.
Lời nàng nói cũng là sự thật.

Mặc Hồi Phong dạo gần đây cũng thấy khó xử cả việc trong lẫn việc ngoài.
Bên trong, Tần Tự Tuyết không cho nạp thiếp, lấy mạng uy hiếp, ngày đêm làm ầmĩ không
thể yên lòng,
Bên ngoài, Mặc Diệp đã lấy được Thần Cơ Doanh, trực tiếp mang ngũ quân doanh ra khai đạo lập uy.
Loạn trong giặc ngoài khiến hắn buồn bực không thôi, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
"Nếu là ta thì đã dứt khoát để Doanh Vương phi nếm mùi lợi hại! Cũng là Doanh Vương mềm lòng, không quản được Doanh Vương phi mới để ầmĩ đến nước này."
Dứt lời, Vân Quán Ninh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hai mắt Vân Đinh Lan bừng sáng.
Để Tần Tự Tuyết nếm mùi lợi hại?
Đây lại là một cách hay!
Thấy vẻ mặt nàng ta vui mừng, Vân Quán Ninh biết ngay nàng ta đã động lòng.
Lúc này nàng mới buông chén trà, vừa cười vừa đứng dậy: "Nói chuyện với muội lâu như vậy, bổn Vương phi cũng mệt rồi! Nhị muội muội về trước đi, ta không tiền nữa."
"Người đầu! Tiễn Vân nhị tiểu thư ra ngoài."
Vân Đinh Lan có tính toán khác, cũng không thèm ở lâu nên vội vàng rời đi.
Lúc Văn Quán Ninh trở về Thanh Ánh Viện, Mặc Diệp còn đang nghỉ trưa với Viện Bảo.
Thấy hai người nằm chung một chỗ, hai gương mặt một lớn một nhỏ trông rất giống nhau...!
Vân Quán Ninh không nhịn được đẩy khung cửa rồi tựa đầu lên đó, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt vô cùng ấm áp.
Thân phận của Viện Bảo giấu được trong chốc lát nhưng không giấu được cả đời.
Cũng có ngày Mặc Diệp bọn họ sẽ biết được thân phận thật sự của Viện Bảo.
Đến lúc đó, sợ là sẽ có phiền phức mới lũ lượt kéo đến...!
Đang suy nghĩ, nam nhân vốn đang nhắm hai mắt lại bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn nhìn Viên Bảo đang ngủ say một cái rồi ngoảnh đầu cau mày nhìn về phía Vân Quán Ninh, ra hiệu nàng đừng lên tiếng.
Sau đó, hắn cẩn thận đi xuống.

Dáng vẻ rón rén,hết sức buồn cười.
Vân Quán Ninh lại không làm sao cười được.
Nàng nghĩ thầm, cuộc đời của Viện Bảo trong ba năm nay không hề có sự tồn tại của phụ thân.
Nhưng nó lại không thể không có phụ thân.
Huống hồ, không phải phụ thân của nó không còn nữa...!
Đôi lúc ánh mắt nó nhìn Mặc Diệp, khiến Vân Quản Ninh chợt cảm thấy đó chính là ánh mắt nhìn phụ thân.
Trong sự yêu mến, mang theo chút kinh phục, còn có sự thông minh bướng bỉnh.
Nàng có nên cho Viện Bảo biết phụ thân của nó là ai không?
Đang suy nghĩ thì Mặc Diệp đã đến gần, ra hiệu nàng ra ngoài nói chuyện, đừng đánh thức hài tử.
Hai người đi ra khỏi phòng, Mặc Diệp liếc nhìn nàng một cái: "Vân Đinh Lan đi rồi?"
"Ừm."
"Hôm nay, nên cảm tạ bổn vương thế nào đây?"
Hắn khoanh tay liếc nhìn nàng.
"Vương gia đây là xong chuyện nên đến tìm ta đòi thù lao sao?"
Vân Quản Ninh nhún vai, tựa lưng vào tường: "Nếu không ngại thì ta sẽ để Viên Bảo gọi người một tiếng phụ thân.
Tạm thời tặng nhi tử bảo bối của ta cho ngươi một lúc?"
Nghe thấy lời này, ánh mắt Mặc Diệp chợt chấn động, lập tức áp sát người tới.
Hai tay hắn giữ chặt vai của nàng, đè nàng trên vách tường: "Vân Quán Ninh, người nói gì?"
Hắn cách nàng rất gần.
Hơi nóng phả ra khiến Vân Quán Ninh cảm thấy ngứa ngáy trên mặt.
Mặc Diệp há miệng, môi mỏng dường như có thể chạm đến cái trán bóng mịn của nàng...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.