Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 17: Không Gian Vạn Năng!






Nhìn thấy sắc mặt Mặc Diệp vô cùng khó coi đã biết là hắn bị trách mắng ở đâu đó rồi.
Vào buổi sáng, hắn còn khoe khoang trước mặt Vân Quán Ninh vì có được Thần Cơ Doanh.
Nào ngờ muốn quản lý Thần Cơ Doanh, ngay từ đầu đã là việc khó như lên trời.
“Hỗn xược! Đám người này thật là to gan quá rồi!”
Hắn đấm mạnh lên khung cửa: “Bổn vương tìm hộ bộ mở quốc khố để lấy bạc, nào ngờ đám lão già đó bảo là không có thánh chỉ của phụ hoàng, không ai được phép tự mở quốc khố lấy bạc.”
“Không có bạc thì làm sao bổn vương triệu tập binh mã? Làm sao chế tạo binh khí?”
“Bổn vương mời hiền thần trên triều thì bị Ngự Sử vạch tội, bảo là bổn vương có ý đồ kết bè kết đảng!”
“Nói vậy thì vương giả đúng là thảm thật đấy.”
Vân Quán Ninh phì cười: “Vậy sao ngươi không đi tìm phụ hoàng lấy bạc?”
“Bổn vương đi rồi! Nhưng tam ca nói với phụ hoàng, nếu như ta đã tiếp tay Thần Cơ Doanh rồi thì phải rèn luyện ta.
Vạn sự khởi đầu nan, bổn vương phải tự nhờ vào bản lĩnh của mình.”
Mặc Diệp cắn răng: “Đến cả mẫu hậu cũng khuyên phụ hoàng như vậy.”
“Các vị hoàng huynh còn lại cũng thế, bổn vương chỉ có thể quay trở lại đây.”
Vân Quán Ninh có vẻ đăm chiêu, gật đầu.
Mặc Diệp cũng không phải là không biết suy nghĩ.
Thế nhưng bị các Vương gia còn lại liên thủ đối phó… muốn vùng lên quả thật không dễ dàng!

“Cho nên, Vương gia là đang trong hoàn cảnh khó khăn?”
Không chỉ là khó khăn, mà là khó như lên trời!
Đối mặt với ý cười nhàn nhạt của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp phát cáu, bước lên trước, dùng sức nắm chặt cổ tay của Vân Quán Ninh: “Vân Quán Ninh, bổn vương trở thành như vậy đều là do ngươi!”
“Nếu như ngươi không bày kế hãm hại tam tẩu, bổn vương sẽ không phải bồi thường khoản tổn thất lớn cho Doanh Vương Phủ.”
Lúc đấy, sau khi Tần Tự Tuyết gả vào Doanh Vương Phủ, lập tức nói với Mặc Hồi Phong là Vân Quán Ninh đã hãm hại nàng ta.
Mặc Hồi Phong vốn dĩ không phải là loại người hiền lành.
Hắn ta nhẫn nhịn, chờ đến lúc Vân Quán Nịnh gả vào Minh Vương Phủ, hắn ta mới đến gây rối với Mặc Diệp.
Để chuyện này được lắng xuống, Mặc Diệp đã phải đền bù mấy chục vạn bạc cho hắn ta!
Chính vì khoản bạc này, Ngũ Quân Doanh của Mặc Hồi Phong nhanh chóng sung quân, chế tạo không ít binh khí, giúp hắn ta bộc lộ tài năng, trở nên nổi bật trong số các Vương gia và được hoàng thượng trọng dụng.
Còn Mặc Diệp, cuộc sống của hắn trong những năm gần đây, chỉ thiếu việc phải ăn rau sống qua ngày!
Khố phòng trong Phủ trống đến đáng thương.
“Liên quan gì đến ta? Vương gia đây là đang tức nước vỡ bờ, vu oan người tốt sao?”
Vân Quán Ninh dùng lực vùng vẫy.
Nhưng sức lực của nam nhân này mạnh đến lạ thường, nàng không thể rút tay ra, lập tức nổi giận nói: “Nếu như ngươi muốn ta giúp, sau này không được động tay động chân với ta nữa!”
Nàng có không gian trong tay, tiền bạc không thành vấn đề.
Chỉ là bây giờ, nàng vẫn chưa nghiên cứu thấu suốt không gian đã xảy ra vấn đề gì.
Tại sao lại đột nhiên cắt đứt nguồn kinh tế của nàng.
Lúc vùng vẫy, cổ tay của Vân Quán Ninh vô tình đập mạnh vào cạnh bàn nấu ăn…
Cạnh bàn không quá sắc bén, nhưng da thịt nàng mềm mại, cổ tay lập tức bị trầy xước một đường, máu tươi chảy ra!
Mùi tanh của máu lan ra, cả Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đều sửng sốt.
Vân Quán Ninh mở to mắt nhìn chiếc vòng ngọc như được sống dậy trở lại.
Chiếc vòng ngọc mà suốt khoảng thời gian qua không hề có phản ứng gì, bây giờ đang điên cuồng hút máu của nàng!
Còn Mặc Diệp sửng sốt.
Là vì thấy cổ tay nàng bị trầy xước, máu vừa chảy ra thì lập tức biến mất.
Hắn không nhìn thấy vòng tay, nên không biết là vòng tay đã hút hết máu.
Một lúc sau, vết thương trên cổ tay của Vân Quán Ninh lành lại với tốc độ rất nhanh!
Nước da mềm mại, như chưa từng bị thương…
Mặc Diệp trợn to đôi mắt của mình, ánh mắt của hắn khi nhìn sang Vân Quán Ninh như là nhìn thấy ma quỷ vậy!
Chẳng lẽ nữ nhân này biết vu thuật sao?
Còn Vân Quán Ninh cũng không thể tin được nhìn chằm chằm vòng tay.
Nàng phát hiện ra không gian trở nên rộng rãi hơn gấp mấy lần, bên trong chứa đầy bạc.
Ngoài bạc ra, còn xuất hiện không ít thuốc.
Toàn là những loại thuốc thường thấy ở thế kỉ 21.
Những loại thuốc này có thuốc cảm lạnh, trị thương và các loại thuốc quen thuộc khác.
Vân Quán Ninh ngây cả người ra!
Nàng đứng yên tại chỗ, sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Những ngày trước, không gian của nàng đột nhiên xảy ra trục trặc.
Hôm nay, sau khi vòng ngọc hút máu của cô, không những có lại tiền bạc dùng không hết, thậm chí còn xuất hiện không ít loại thuốc, thuốc tây y hay đông y đều có.
Cho nên, vòng ngọc của nàng không phải là mất tác dụng.
Mà là đang ở giai đoạn nâng cấp sao?
Thứ để ngọc vòng nâng cấp thành công chính là máu của nàng?
Nếu nói như vậy, thì vòng ngọc của cô không chỉ đơn giản là một không gian làm ra tiền, mà là một không gian vạn năng?
Sự phát hiện này khiến cho Vân Quán Ninh vô cùng vui mừng!
“Giao dịch” của nàng và Mặc Diệp cũng trở nên có sức lực hơn rồi!
Vân Quán Ninh hít thở sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng kích động của mình.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong não xuất hiện sách lịch sử liên quan đến Thần Cơ Doanh.
Lúc nàng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy quyển sách lịch sử đó đang nằm yên trong không gian.
Vân Quán Ninh xém chút nữa thốt ra câu: “Lợi hại”.
Vẫn chưa kịp mở miệng, nàng đã bị Mặc Diệp nắm chặt cổ tay.
Sắc mặt hắn kinh ngạc, kiểm tra trên dưới cổ tay của Vân Quán Ninh.
Chỉ nhìn thấy da thịt lành lặn, đến một vết thương nhỏ cũng không để lại…
Hắn dùng lực đẩy mạnh nàng, giống như vừa gặp ma vậy: “Vân Quán Ninh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Chuyện tối hôm nay, ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng với bổn vương!”
“Nếu không, bổn vương sẽ nhốt ngươi vào tù, tiền trảm hậu tấu!”
Minh Vương Phủ của hắn không chấp nhận loại người giả thần giả quỷ!

Vân Quán Ninh không hề nổi giận, ngược lại còn bật cười: “Sao vậy, Vương gia sợ sao?”
“Sợ ta là ma hả?”
Mặc Diệp muốn đẩy nàng ra xa, nhưng nàng lại mỉm cười nhẹ nhàng bước lại gần: “Nếu như Vương gia sợ thì hãy đưa ta bức hưu thư, hưu ta đi, để ta dẫn Viên Bảo rời khỏi đây.”
Không gian đã bình thường trở lại, nàng chẳng sợ gì nữa!
Có sức lực để đàm phán với Mặc Diệp!
Bây giờ Mặc Diệp dám làm gì nàng, cùng lắm nàng lấy dao từ không gian ra chém chết tên nam nhân thối này!
Vòng ngọc chưa nóng lên để nhắc nhở nàng về sự nguy hiểm, vậy có nghĩa là Mặc Diệp sẽ không làm gì nàng cả.
Vân Quán Ninh mới yên tâm “ngang ngược” trước mặt hắn: “Tới đây đi! Vương gia tốt nhất là nhanh chóng chém chết ta đi, sau đó thì cả Thần Cơ Doanh và Minh Vương Phủ của ngươi đều bị người khác cướp đi mất!”
“Những lời không hay thì ta nói trước cho ngươi biết, nếu như ngươi không cần vị quân sư này…”
“Sau này ngươi sẽ không tìm được người thích hợp hơn ta để bày mưu tính kế cho ngươi đâu!”
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên ngực của Mặc Diệp, động tác dịu dàng giúp hắn phủi đi bụi bẩn không hề tồn tại trên trang phục của hắn: “Vương gia, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ lại.”
Giọng điệu ôn nhu, động tác thân mật…
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ chỉ là thê tử đang giúp trượng phu của mình chỉnh lại xiêm y.
Nhưng Mặc Diệp thì có thể nghe rõ sự lạnh lẽo trong lời nói của nàng.
Hắn nhìn Vân Quán Ninh: “Nếu bổn vương đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi sẽ làm gì để bổn vương tin là ngươi giúp được bổn vương?”
“Đơn giản thôi, bây giờ, thứ mà ngươi cần nhất chẳng phải là bạc sao?”
Văn Quán Ninh mỉm cười rút tay lại, rồi chậm rãi lấy ra một thỏi bạc đặt trước mặt hắn: “Cái thứ này, ta có rất nhiều.”
“Đây là thành ý của ta.”
Nàng vươn tay, đưa món vật trong tay cho hắn.
Sua khi nhìn rõ thứ mà nàng đưa đến, đồng tử của Mặc Diệp thu nhỏ lại, vô cùng kinh ngạc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.