Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 122: Chẳng Qua Chỉ Là Cảm Lạnh Thôi Mà






Nàng chỉ là muốn vào cung chọc tức Đức Phi một chút, nào phải đến hầu bệnh chứ?
Đức Phi cũng sửng sốt một chút.
Để cho đồ tiện nhân này hầu bệnh cho bà ta thật sự không phải là chế bà ta chết chậm chú?
Sợ là ngày mai, bà ta sẽ bị nàng chọc đến tức chết đi!
“Từ xưa đến nay, con dâu đều nên hầu hạ mẹ chồng.
Lúc này Đức Phi bị bệnh, Phi Phi là một tiểu cô nương chưa xuất giá, để Minh Vương phi tới hầu bệnh là thích hợp nhất.”

Triệu hoàng hậu hơi đăm chiêu nói.
“Không cần!”
Bà ta vừa nói xong, Đức Phi đã sốt ruột nói: “Hoàng Hậu nương nương, cùng nhân trong Vĩnh Thọ Cung của thần thiếp đều có đủ rồi.”
“Thần thiếp cũng không phải là bị bệnh gì nặng! Chẳng qua chỉ là cảm lạnh thôi mà.”
Bà ta cắn răng từ chối “ý tốt” của Triệu hoàng hậu.
Vân Quản Ninh không bằng lòng hầu bệnh cho Đức Phi.
Thứ nhất, nàng còn phải chăm sóc Viên Bảo, phải điều dưỡng cơ thể cho Mặc Tông Nhiên, còn phải chú ý đến cảm xúc của Vân Đinh Đinh, thậm chí trong vương phủ còn cả một đống chuyện vặt vãnh.
Thứ hai, Đức Phi căn bản không thích nàng.
Nàng đến đây không phải là tự làm mình bẽ mặt sao?
Nếu thực sự phải đến hầu bệnh Đức Phi chỉ sợ mỗi ngày Vĩnh Thọ Cung đều gà bay chó sủa!
“Đức Phi, hoàng thượng sủng ái ngươi nhất.
Nếu ngươi không nhanh chóng bồi dưỡng thân thể thì sao có thể hầu hạ hoàng thượng được?”
Triệu hoàng hậu đưa Mặc Tông Nhiên ra.
Bà ta ý vị thấm tường liếc nhìn Đức Phi: “Nghe nói, gần đây hoàng thượng thường xuyên ngủ lại trong cung Tĩnh quý phi, chẳng lẽ Đức Phi không sốt ruột sao?”
Đức Phi không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được ý châm ngòi ly gián của Triệu hoàng hậu.
Bà ta đây là đang ám chỉ bà, đi tranh sủng với Tĩnh quý phi!
“Làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi, chuyện hầu bệnh, thân thiếp sẽ hỏi qua ý của hoàng thượng rồi nói sau!”
Đức Phi mặt không chút thay đổi: “Vân Quán Ninh còn phải điều dưỡng long thể cho hoàng thượng, đương nhiên là long thể của hoàng thượng càng quan trọng hơn!”
Thấy bà ta không nể mặt mình, trong lòng Triệu hoàng hậu không vui nhưng cũng không bộc lộ ra: “Nếu đã như vậy thì Đức Phi tự mình quyết định đi!”
“Bổn cung cũng chỉ là có lòng tốt, muốn người nhanh chóng hồi phục hầu hạ hoàng thượng mà thôi.”
“Đức Phi quan tâm Lão Thất và VỢ Lão Thất, bổn cung cũng là mẫu thân, cũng có thể hiểu được.”
Bà ta sửa sang lại hoa văn mẫu đơn ở cổ tay áo, thong thả ung dung nói: “Bổn cung vẫn là câu nói đó, chuyện con cháu phải xem ý trời, không thể vội vàng được!”.
“Mặc dù đã bốn năm trôi qua, VỢ Lão Thất cũng chưa hạ sinh hài tử, cũng không có nghĩa là sau này không thể sinh con được.”
Triệu hoàng hậu liếc nhìn Vận Quán Ninh: “Ngươi cũng đừng ép buộc hai đứa nhỏ”
Nghe thấy lời này giống như vì Vân Quán Ninh mà nói ra, quở trách Đức phi.
Nhưng những lời này lọt vào tại Vân Quán Ninh, làm sao lại cảm thấy chướng tại như vậy?

Triệu hoàng hậu dường như đang ám chỉ, nàng tựa như một con gà mái không biết đẻ trứng!
Sắc mặt Đức Phi càng khó coi hơn.
Triệu hoàng hậu rõ ràng là có ý châm ngòi ly gián quan hệ mẹ chồng nàng dâu...!
Đối với Đức Phi, mặc dù không thích Vân Quán Ninh nhưng suy cho cùng bà ta vẫn là thân mẫu của Mặc Diệp, giữa Triệu hoàng hậu và Đức Phi ai thân ai cận không phải là nàng không rõ.
Mặc dù Đức Phi đáng ghét nhưng cũng chưa từng nảy ra ý sát tâm với nàng.
Mà Triệu hoàng hậu...!
Càng đáng giận hơn, bà ta là người lòng dạ độc ác!
- Một khi động chạm đến lợi ích của bà ta, sợ là bà ta không chút do dự diệt trừ tận gốc!
Cho nên nàng và Triệu hoàng hậu...!
Chung quy không phải là người cùng một đường!
Trong lòng Vân Quán Ninh hiểu rõ, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Mẫu hậu nói rất đúng! Con dâu và vương gia đã khiến mẫu phi nhọc lòng, cho nên mẫu phi phải nhanh chóng khỏe lên mới được.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.