Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 121: Hầu Bệnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vân Quán Ninh bước vào.
Đức Phi mặc dù ngã bệnh nhưng thấy nàng bước vào, vẫn ngồi dậy ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nàng ...!nhưng ánh mắt và dáng vẻ hung ác lúc này của bà ta rõ ràng không có chút sức uy hiếp nào.
Triệu hoàng hậu thấy Vân Quản Ninh đến gần thì vô cùng hứng thú.
Không ngờ Triệu hoàng hậu cũng ở đây, lời nói đến bên miệng Vân Quán Ninh cũng đành nuốt xuống.
Vừa rồi nàng vốn định nói là “Viên Bảo” muốn tới gặp Đức Phi, thăm bà ta một lúc.

Viên Bảo không còn là Viên Bảo của trước kia nữa.
Lời Vân Quán Ninh nói vẫn chỉ là lời bỏ đi.
Nàng vốn muốn cố ý k ích thích Đức Phi một chút, nhưng thấy Triệu hoàng hậu cũng ở đây nên cung kính hành lễ thỉnh an bà ta: “Con dâu thỉnh an mẫu hậu.”
“Đứng lên đi, không cần đa lễ”
Triệu hoàng hậu càng nhìn Vân Quán Ninh càng “thích”.
Bà ta và Đức Phi là đối thủ một mất một còn nhiều năm, nhưng kẻ địch của kẻ địch thì chính là bạn bè!
Vân Quản Ninh không thích Đức phi thậm chí còn khiến Đức Phi tức gần chết...!
Trong mắt Triệu hoàng hậu, Vân Quán Ninh có thể trở thành “đồng minh” của bà ta.
Con dâu trưởng Nam Cung Nguyệt tính tình ôn hòa không thích tranh đoạt, con dâu Tân Tự Tuyết thân phận lại có hơi đặc biệt, kẹp ở giữa bà ta và Đức Phi lạnh mặt cầu sinh, ai cũng không đắc tội, ai cũng không xem nhẹ, cùng nhau lấy lòng.
Triệu hoàng hậu trong lòng không vui, nhưng cũng không thể có lỗi với Tần Tự Tuyết.
Dù sao nàng ta mỗi ngày đưa cho Đức Phi một chén canh cũng sẽ đưa đến Khôn Ninh Cung cho bà ta một chén canh.
Triệu hoàng hậu thực ra muốn chọn thứ, còn chọn thế nào thì?
Nhưng Vân Quản Ninh thì sao, đại khái là có thể cùng bà ta kết thành đồng minh.
Vì thế ánh mắt Triệu hoàng hậu nhìn về phía nàng cũng thân thiết hơn rất nhiều: “Vừa rồi con nói có người muốn gặp Đức Phi, là ai muốn gặp vậy? Sao lại không thấy con dẫn người
tới?”
Nói xong ánh mắt bà ta nhìn về phía sau Vân Quản Ninh.
“Mẫu hậu, con dâu chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
Vân Quán Ninh cười khẽ một tiếng, khóe mắt nhìn về phía Đức Phi: “Nếu như con dâu không nói như vậy.”
“Mẫu phi chắc chắn là không muốn gặp ta.”
“Bốn cung hiện tại cũng không muốn gặp ngươi!”
Đức Phi không nóng không lạnh nói.
Chính là nàng tự mình mặt dày vô xỉ xông vào, bà ta có thể có biện pháp gì chứ?
“Mẫu phi, ở trước mặt mẫu hậu người vẫn là giữ cho con chút mặt mũi đi.”
Vân Quán Ninh cười hi hi đi qua đó, ngồi xuống mép giường: “Nghe nói mẫu phi bị cảm lạnh, tại sao mặt mày cũng sưng lên thế này? Trong miệng cũng bị nổi mẩn?
Nàng biết rõ còn cố tình hỏi.
Nhưng vẻ mặt quan tâm khiến người ta không thể tìm ra lỗi được.
Đức Phi: “..”
Bà ta rất muốn nói, ngươi cút!

Hoàng Thượng dám để cho nàng chữa trị cho, có thể thấy được Mặc Tông Nhiên rất yên tâm về y thuật của Vân Quản Ninh.
Với y thuật như vậy, chẳn lẽ còn không nhìn ra miệng bà ta nổi mẩn sao?
“Mẫu phi, tối hôm qua không phải con dâu đã nói với người rồi sao? Không cần phải tức giận đến mức như vậy! Còn chưa chính thức bước vào mùa xuân thời tiết giá lạnh khô hanh, rất dễ nổi mẩn!”
Nói xong, nàng lắc lắc đầu vẻ mặt đồng cảm: “Nhìn xem, khuôn mặt người sưng lên rồi kia!”
Đức Phi: "...!Câm miệng.”
Triệu hoàng hậu nhìn hình thức của mẹ chồng nàng dâu hai người ở chúng, chỉ cảm thấy rất đáng yêu!
“Đức Phi, bổn cũng thấy Minh Vương phi rất quan tâm ngươi.”
“Để hoàng hậu chế cười rồi, làm thần thiếp dạy dỗ không nghiêm”
Đức Phi cười mỉa.
Quan tâm bà ta?
Là quan tâm sao bà ta còn chưa chết đi?
Đồ tiện nhân này, nóng lòng muốn bà ta chết sớm, cho nên thường xuyên tiến cung chọc tức bà ta!
Nhìn mà xem, con dâu nhà ai dám cùng mẹ chồng đối nghịch? Hơn nữa còn đuổi theo tới Vĩnh Thọ Cung luôn, chuyện này truyền ra ngoài Đức Phi bà ta làm sao có thể gặp người được?
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.