Vương Mệnh

Chương 424: Giai Đại Hỷ Hoan






Lại nói, Kiếm Thần Đinh Gia không thèm đôi co với yêu mị thiếu nữ nữa, hừ lạnh một tiếng, giơ kiếm lên định xuất tuyệt chiêu kết thúc chiến đấu.
Yêu mị thiếu nữ vừa mới nếm thử tuyệt chiêu của họ Đinh, đã biết nó có uy lực thế nào rồi, tự nhận thấy nếu trúng chiêu lần nữa, dù may mắn thoát chết thì tất cũng phải xuôi tay chịu trói, bởi không còn năng lực phản kháng nữa.
Nàng ta nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, rồi đột nhiên ôm mặt ô ô khóc lớn, vừa nức nở vừa than van :
- Ô ô ! Các vị anh hùng bức hiếp người ta.
Ô ô ô ...
Kiếm Thần Đinh Gia trước diễn biến bất ngờ đó, bất giác ngớ người, tay kiếm chững lại.
Những người khác cũng thoáng sửng sốt.
Yêu mị thiếu nữ thừa cơ hội đó, thân hình bật lên, nhắm một phía lao thẳng đến.
Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng trắng nhoáng lên, rồi đột biến phát sinh.
Yêu mị thiếu nữ đã thừa cơ hội mọi người đang sửng sốt, bất ngờ lao đến áp sát Thiên Lang, rồi ra tay khống chế y.
Do Thiên Lang chỉ là người bình thường, đương nhiên không thể đan độc đối phó yêu mị thiếu nữ, kẻ mà ít nhất cũng phải là cao giai bán thần (yêu tộc phải cao giai bán thần trở lên thì mới có thể hóa thân thành nhân hình).
Sở dĩ yêu mị thiếu nữ chọn đối tượng là Thiên Lang, bởi vì trong số những người có thân phận trong bọn họ, chỉ có Thiên Lang là có thực lực kém hơn cả.
Kiếm Thần Đinh Gia thì thực lực quá cao cường.
Triệu Tiếu Thiên là thuần võ sĩ, rất khó khống chế.
Còn bọn Tiểu Bát Giới, Tiểu Vương, Tiểu Lý thực lực tuy kém, nhưng lại không có thân phận địa vị cao, có khống chế cũng vô ích.
Chỉ có Thiên Lang, bản thân thực lực không cao, lại là nhân vật trung tâm của cả bọn, nên cũng là đối tượng thích hợp nhất.
Mọi người nhìn thấy Thiên Lang bị khống chế, yêu mị thiếu nữ dùng thanh trâm ngọc cài trên búi tóc của mình làm hung khí, kề mũi nhọn sát vào cổ Thiên Lang, đều cả kinh thất sắc.
Nếu bị mũi trâm đâm xuyên qua cổ, Thiên Lang sẽ bị Nhất kích tất sát, tử vong ngay.
Cổ họng vẫn là nhược điểm quan trọng của mọi người mà.
Kiếm Thần Đinh Gia tức giận gầm lên :

- Yêu nghiệt lại dám giở trò.
Lần này ta quyết không nhẹ tay nữa, khiến cho ngươi phải hồn phi phách tản.
Yêu mị thiếu nữ dấn mũi trâm ngọc vào sát cổ Thiên Lang hơn, khiến cho trên cổ có một vết ửng đỏ, rồi lạnh lùng nói :
- Nếu các ngươi không bỏ qua cho ta, ta sẽ giết hắn ngay.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Thả cho yêu mị thiếu nữ bỏ đi thì thật không cam lòng.
Nhưng cũng không thể để mặc Thiên Lang như thế được.
Kiếm Thần Đinh Gia tự trách mình quá sơ suất, để nàng ta thừa cơ khống chế Thiên Lang, nên sa sầm nét mặt, gằn giọng nói :
- Ngươi … ngươi đừng có mong.
Yêu mị thiếu nữ hỏi :
- Ngươi không quan tâm đến tính mạng của hắn ?
Lúc này, Thiên Lang chợt mỉm cười bảo :
- Mọi người không cần ngần ngại, cứ động thủ đi.
Sự việc này tuy giống với lần ở Linh Sơn lúc trước, nhưng yêu mị thiếu nữ không phải là Bạch Tú Châu, Thiên Lang không có cảm tình gì đặc biệt, nên cũng không ngại phải trọng sinh một lần.
Bất quá giảm đi một cấp thôi chứ gì.
Thiên Lang có năng lực thống binh, trong Thiên Ân trấn lại có đại đội nhân mã, muốn thăng cấp cũng chẳng khó khăn gì cho lắm.
Hơn nữa, Thiên Lang là văn quan, đẳng cấp cao hay thấp cũng không quá quan trọng, miễn sao đủ yêu cầu tối thiểu để thi triển kỹ năng thì thôi.
Yêu mị thiếu nữ nghe Thiên Lang nói thế, cả kinh thất sắc, hỏi :
- Ngươi không sợ chết hay sao ?
Thiên Lang mỉm cười bảo :
- Có cái chết nặng tựa Thái Sơn, nhưng cũng có cái chết nhẹ tựa hồng mao.
Cô nương nghĩ sao về câu nói đó ?
Yêu mị thiếu nữ vừa bực vừa lo, sẵng giọng nói :
- Chẳng lẽ ngươi không thể tỏ ra sợ chết, làm ra vẻ khổ sở đáng thương được sao ? Việc gì mà làm anh hùng như thế chứ hả ?
Thiên Lang thấy đã nắm được chủ động quyền, đối phương đã bắt đầu hoang mang, nên thầm hoan hỉ trong lòng, tiếp tục mỉm cười nói :
- Ta tuy không phải anh hùng, nhưng vì bằng hữu mà hy sinh cũng xứng đáng lắm chứ ?
Yêu mị thiếu nữ giận dỗi nói :
- Ngươi ...!ngươi không thể vì ta mà hy sinh được sao ?
Thiên Lang mỉm cười hỏi lại :
- Tại sao ta phải vì cô nương mà hy sinh ?
Yêu mị thiếu nữ ấp úng nói :
- Ta ...!ta ...!ta không muốn rơi vào tay bọn Chấp pháp giả đó.
Bọn chúng là người xấu.
Ta ...!ta không muốn bị bắt.
Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng thấy đã đến lúc phát huy thế mạnh của mình, liền thủng thẳng bước tới, tay phe phẩy quạt, ung dung nói :
- Cô nương bảo bọn họ là người xấu mà không chịu nhìn lại mình.
Hoan Hỷ giáo xúi giục lương dân bỏ bê gia đình, bỏ bê công việc, đắm chìm trong đường dâm loạn, là tà giáo, đáng bị tiêu diệt.
Hoan Hỷ giáo thân ở nam phương, lại cấu kết với Bắc triều mưu đồ gây loạn, là phường phản nghịch mãi quốc cầu vinh, càng đáng chết hơn.
Tội nghiệt của Hoan Hỷ giáo, nhân thần cộng phẫn.
Vì thế mà chúng ta mới phối hợp với Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả đến đây chinh thảo.
Yêu mị thiếu nữ hoang mang nói :
- Ta ...!ta không phải là người xấu nha ! Ta không mãi quốc cầu vinh.
Các ngươi đừng vu oan cho ta !
Mãi quốc cầu vinh là tội trọng, nhân thần cộng phẫn, người người khinh ghét, nên nàng ta không muốn mang tội đó.
Hoàng Bố Y thấy có chuyển cơ, tủm tỉm cười hỏi :
- Cô nương lấy gì để chứng minh mình không mãi quốc cầu vinh nào ?
Yêu mị thiếu nữ càng lúng túng hơn, ấp úng nói :
- Ta ...!việc của bọn họ ...!ta ...!ta không biết nha ! Ta chỉ mải lo tu luyện mà thôi.
Hoàng Bố Y phe phẩy quạt, nói :
- Thính thuyết vô bằng.
Chúng ta làm sao biết được sự thật thế nào.
Chi bằng chúng ta cứ giao cô nương cho Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả xử lý.

Nếu như cô nương thật sự vô tội, bọn họ sẽ trả tự do cho cô nương.
Yêu mị thiếu nữ cả kinh thất sắc, lắp bắp cầu khẩn :
- Ta ...!các vị anh hùng đừng giao ta cho bọn họ mà.
Nàng ta nói mình không phải là người xấu, nhưng đâu có cách nào chứng minh được.
Người khác chỉ thấy nàng ta là giáo đồ của Hoan Hỷ giáo mà thôi, lại còn thân cận với đám thủ lĩnh trong giáo nữa.
Nếu như bị giao cho Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả, nàng ta có thể sẽ bị xử lý chung cùng với đám thủ lĩnh Hoan Hỷ giáo.
Do vậy mà nàng ta rất lo sợ hoang mang.
Nhìn thấy nàng ta diện dung khổ sở, lo lắng u sầu, Triệu Tiếu Thiên bỗng thấy nao nao trong dạ, lòng thấy thương thương, liền hỏi Hoàng Bố Y :
- Hoàng huynh.
Huynh định giao nàng ta cho Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả thật sao ?
Hoàng Bố Y hấp háy mắt, cười hỏi :
- Vậy huynh đệ có ý nào hay hơn ư ?
Triệu Tiếu Thiên ngạc nhiên hỏi :
- Chứ không phải chúng ta sẽ giao nàng ta cho Tiểu Bạch Đại nhân ư ?
Yêu mị thiếu nữ nghe nhắc đến Tiểu Bạch Hồ, cả kinh thất sắc, hốt hoảng nói :
- Không ...!ta không muốn rơi vào tay Tiểu Bạch Hồ đâu.
Ta thà chết còn hơn.
Xem ra nàng ta rất sợ Tiểu Bạch Hồ, nên thái độ mới hoang mang hốt hoảng như thế.
Nói đến đây, nàng ta ôm chặt Thiên Lang, hạ quyết tâm nói :
- Ta thà cùng hắn đồng quy vu tận, chứ nhất quyết không chịu rơi vào tay của Tiểu Bạch Hồ.
Triệu Tiếu Thiên kinh hãi nói :
- Đừng.
Nàng đừng có tự sát.
Có gì chúng ta vẫn còn có thể thương lượng mà.
Yêu mị thiếu nữ lạnh lùng nói :
- Thương lượng gì chứ ? Hứ ! Ta quyết không để rơi vào tay bọn Chấp pháp giả hay Tiểu Bạch Hồ.
Thà chết còn hơn.
Hoàng Bố Y tay phe phẩy quạt, ung dung nói :
- Cô nương không nên quá khích động.
Nếu muốn như thế cũng không phải là không có cách.
Chỉ cần mọi người ở đây có ai đó chịu đứng ra bảo lãnh cho cô nương là được.

Đương nhiên cô nương cũng phải có gì đó để hồi báo, dĩ thân tương hứa chẳng hạn.
Triệu Tiếu Thiên cả mừng nói ngay :
- Phải đó.
Phải đó.
Ta sẵn sàng bảo lãnh cho cô nương.
Yêu mị thiếu nữ đưa mắt lườm Triệu Tiếu Thiên, rồi hừ lạnh một tiếng, nói :
- Ngươi là kẻ phong hoa hiếu sắc.
Hứ ! Ta không cần người như ngươi bảo lãnh.
Triệu Tiếu Thiên gãi đầu ngượng ngùng nói :
- Ta phong hoa hiếu sắc hồi nào chứ ?
Yêu mị thiếu nữ không thèm nhìn đến họ Triệu nữa, quay sang Kiếm Thần Đinh Gia, nói với giọng khẩn khoản, ánh mắt sáng bừng hy vọng :
- Huynh ...!huynh đạo hạnh cao thâm, tràn đầy nghĩa khí, muội rất ái mộ.
Huynh có thể bảo hộ tiểu muội được không ạ ?
Ngập ngừng một lúc, nàng ta lại nói thêm :
- Chỉ cần huynh chịu đứng ra bảo hộ muội, muội sẵn sàng đi theo hầu hạ huynh.
Trong bọn Thiên Lang, chỉ có Kiếm Thần Đinh Gia là có thực lực cao siêu hơn cả, còn những người khác đều kém hơn nàng ta, do đó mà nàng ta chỉ phục có một mình Đinh Gia.
Nghe nàng ta nói thế, Đinh Gia ngập ngừng nói :
- Ta trước nay chỉ quen độc lai độc vãng mà thôi.
Hoàng Bố Y tủm tỉm cười nói :
- Có sao đâu.
Chẳng phải Đinh huynh có một lĩnh địa ở nam phương đó sao ? Sau này huynh thăng thiên, có thể giao lĩnh địa đó lại cho Hồ cô nương đây quản lý giúp.
Yêu mị thiếu nữ chu miệng nói :
- Ta không phải họ Hồ nha.
Ta họ Vạn.
Kiếm Thần Đinh Gia suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói :
- Được rồi.
Vạn cô nương đi theo ta cũng được.
Yêu mị thiếu nữ cả mừng, buông Thiên Lang ra, đến bên Đinh Gia nghiêng mình nói :
- Muội là Vạn Vô Yên, xin bái kiến công tử.
Mọi người cũng xúm lại chúc mừng Đinh Gia.
Sự việc giai đại hỷ hoan, mọi người đều hoan hỷ, chỉ có duy nhất một người là úc muộn không vui.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.