Vương Mệnh

Chương 411: Đam Mỹ Lâu 3






Lại nói, khi bị Triệu Tiếu Thiên trêu cợt, mọi người vừa giận vừa thẹn.
Hoàng Bố Y cố ý ra vẻ tức giận quát :
- Hừ.
Dám lừa gạt chúng ta.
Mọi người đâu ! PK hắn.
Thế rồi bọn Hoàng Bố Y vừa cười hì hì vừa tay đấm chân đá.
Triệu Tiếu Thiên vội vàng giơ tay đầu hàng, liên thanh nói :
- Đủ rồi ! Đủ rồi ! Ta biết lỗi rồi.
Sau này không dám nữa ! Không có lần sau nữa đâu.
Thiên Lang nhìn mọi người đùa giỡn, khẽ lắc đầu, lên tiếng khuyên giải.
Cả bọn huyên náo giây lát, rồi mới dừng tay.
Triệu Tiếu Thiên nhăn nhó nói :
- Các YOU hạ thủ nặng quá đấy !
Thấy Hoàng Bố Y lại giơ quạt lên cao, y vội vàng nói :
- Được rồi.
Được rồi.
Tiếp theo là Bạo ngược viện, tức là phục vụ viên trước tiên bị trói lại, rồi bị XXYY, động thủ nặng một chút, trong các tiểu thuyết đam mỹ vẫn có tả đó mà.
Phong tục viện dựa theo kiểu phong tục dục, tuấn nam tịnh nữ cùng tắm chung với nhau, còn trong khi tắm có xảy ra chuyện gì thì … xin thề là ta không biết.
Mỹ thối viện, phục vụ viên đều có đôi chân dài và đẹp; thời buổi này có nhiều người ưa thích loại hình ‘những cô gái chân dài’ mà.
Thục nữ viện, ‘thục’ ý chỉ ‘thành thục’, phục vụ viên gồm những thiếu phụ, hay người có tuổi thành thục, có thể chủ động trong ‘việc ấy’.
Ngoài ta, hiện tại có một số người ưa thích bị ngược đãi, Nữ vương viện nhằm phục vụ nhu cầu của những người đó.
Còn về SM viện thì trái ngược với Nữ vương viện, thuần túy là để khách nhân ngược đãi, phát tiết, thu phí đặc biệt cao.

Cuối cùng là Toàn diện viện, tức là phục vụ toàn diện, phục vụ từ A đến Z, tùy nhu cầu mà phục vụ, bao gồm cả mỹ dung, bảo dưỡng, massage, … đế khách nhân được hưởng thụ ở mức độ cao nhất, đương nhiên thu phí cũng ở mức cao nhất.
Hoàng Bố Y chợt vỗ trán thốt lên :
- A ! My God !
Lã Phúc chắp tay nói :
- Vô lượng thiên tôn.
Riêng Tiểu La thì đứng dậy, hướng về Triệu Tiếu Thiên mà chắp tay vái dài, nói :
- Sư phụ.
Xin hãy nhận của đệ tử một lạy.
Phản ứng của bọn họ khiến những vị khách khác trong quán chú ý, đều nhìn về phía này.
Triệu Tiếu vội nói :
- Thôi.
Cho ta xin đi các cha.
Làm như các cha đơn thuần lắm vậy.
Nhìn lại mình đi.
Kẻ nào kẻ nấy đều lộ cái mỏ sói, ló cái đuôi chồn ra cả kìa.
Thiên Lang nghe nói mà bật cười.
Quả thật, kẻ nào kẻ nấy ánh mắt sáng rỡ.
Chỉ thiếu điều trên mặt viết rõ dòng chữ ‘Ta muốn’, ‘Ta thích’.
Triệu Tiếu Thiên ví von cũng không có gì quá đáng.
Trong cả bọn chỉ có Thiên Lang vì còn nhỏ, nên tuy cũng hiếu kỳ, nhưng không đến nỗi thể hiện rõ như thế.
Hoàng Bố Y đột nhiên xếp quạt lại một cái rụp, trừng mắt nhìn Triệu Tiếu Thiên, nghiêm giọng nói :
- Ngươi chỉ giỏi lắm lời lẻo mép, định lừa chúng ta hay sao ?
Triệu Tiếu Thiên lập tức sừng sộ nhìn lại, nói :
- Ngươi nói thế là có ý gì ? Nghi ngờ lời ta nói hay sao ?
Hoàng Bố Y cười nhạt nói :
- Đương nhiên.
Ngươi nghĩ trong game này có thể có những trò như thế hay sao hả ?
Triệu Tiếu Thiên bực bội nói :
- Ngươi làm sao biết không có ? Ngươi không tin mà còn ép ta nói ra làm gì ?
Lã Phúc vội vã dàn hòa :
- Thôi được rồi.
Tin hay không là tùy ý mỗi người, đối với chúng ta cũng chẳng hại gì, cứ xem như nghe cho vui vậy đi.
Triệu Tiếu Thiên hậm hực giây lát, chợt đưa tay vỗ đầu như vừa nghĩ ra chuyện gì, rồi nhìn Hoàng Bố Y tủm tỉm cười.
Hoàng Bố Y bị nhìn như thế, mí mắt đột nhiên giật liên hồi, có cảm giác không hay, thận trọng hỏi :
- Ngươi nhìn ta cười là có ý gì ?
Triệu Tiếu Thiên lại cười cười bảo :
- Ta chỉ cười thôi, chẳng có ý tứ gì cả ?
Hoàng Bố Y trợn mắt nói :
- Chẳng có ý tứ gì, tại sao lại nhìn ta mà cười ? Ở đây đâu chỉ có mình ta ! Có gì mau thành thật khai ra, kẻo ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Triệu Tiếu Thiên vẫn lắc đầu quầy quậy, nói :
- Thuyết bất đắc.
Thuyết bất đắc.
Hoàng Bố Y hừ lạnh một tiếng, xòe quạt ra phe phẩy, nói :
- Đây là ngươi muốn đó nha.
Rượu mời không chịu uống lại muốn uống rượu phạt.
Mọi người lập tức tụ tinh hội thần, xem thử Hoàng Bố Y muốn cho họ Triệu biết lợi hại thế nào.
Lúc này, Hoàng Bố Y lấy lại vẻ mặt trang trọng, nhìn chằm chằm Triệu Tiếu Thiên một hồi lâu, rồi mới thủng thẳng nói :
- Tử viết : “Trị thiên hạ hữu tứ thuật : nhất viết trung ái, nhị viết vô tư, tam viết dụng hiền, tứ viết độ lượng”; ý Đức Khổng Tử muốn nói, trị lý thiên hạ có bốn phương pháp chính, một là trung ái, hai là vô tư, ba là dụng hiền, bốn là độ lượng.
Ngươi cố ý lừa gạt chúng ta, trêu cợt chúng ta, tức vô trung ái.
Ngươi có bí mật không chịu chia sẻ cho chúng huynh đệ, lại còn bảo ‘Thuyết bất đắc’, rõ ràng là bất vô tư.

Chúng ta đây dù gì cũng đều là kẻ sĩ, ngươi không hề có ý tôn trọng, tức là cũng chẳng biết kính hiền lễ sĩ, làm sao còn có thể dụng hiền.
Ngươi chỉ vì một lời nói mà để mãi trong lòng, tìm cơ hội trả đũa, tức vô độ lượng.
Một kẻ vô trung ái, bất vô tư, bất dụng hiền, vô độ lượng thì làm sao có thể trị lý thiên hạ được.
Thật uổng cho ngươi là tộc trưởng của Thánh Long tộc, Tổng lĩnh Cửu Khúc Liên Hoàn Trại.
Giữa lúc Triệu Tiếu Thiên kinh ngạc sửng sốt, những người khác trố mắt nhìn, Hoàng Bố Y lại tiếp tục nói :
- Cổ nhân nói : “Quân tử hữu đại đạo, tất trung tín dĩ đắc chi, kiêu thái dĩ thất chi”.
Nghĩa là : Người quân tử có được đạo lớn, là nhờ có lòng trung tín, nếu kiêu ngạo xa xỉ thì đạo lớn sẽ mất.
Còn nữa, “Hiếu nhân chi sở ố, ố nhân chi sở hiếu, thị vị phất nhân chi tính, tai tất đãi phù thân”.
Tức là thích điều người ta ghét, ghét điều người ta thích, ấy gọi là trái với tình người, tai họa ắt giáng xuống mình.
Kinh Thi lại nói : “Lạc chỉ quân tử, dân chi phụ mẫu.
Dân chi sở hiếu, hiếu chi; dân chi sở ố, ố chi, thử chi vị dân chi phụ mẫu”.
Tức là : Vui thay người quân tử, là phụ mẫu của dân.
Điều gì dân thích thì mình thích; điều gì dân ghét thì mình ghét, như vậy mới là phụ mẫu của dân được.
Ngươi phải học theo Thiên Lang huynh đệ đây, phải có được lòng trung tín, bỏ đi sự kiêu ngạo, biết hòa nhập với mọi người, thi mới có thể trở thành quân tử, dân chi phụ mẫu được.
Quả là thư sinh có khác, nói Nho từng chùm từng chùm, … à không, nói Nho từng tràng từng tràng.
Thấy mọi người trân trối nhìn mình, Hoàng Bố Y đắc ý cười, lại đắc ý cười.
Lã Phúc cảm thấy bất mãn, liền buông ra một tràng Nho đáp lại :
- “Quân tử hữu chư kỷ nhi hậu cầu chư nhân, vô chư kỷ nhi hậu phi chư nhân”.
Nghĩa là người quân tử phải có đức tốt ở mình, sau đó mới có thể đòi hỏi ở người khác; phải không có khuyết điểm ở mình, sau đó mới trách người khác được.
Triệu Tiếu Thiên vỗ tay nói :
- Phải đó.
Phải đó.
Nhân vô thập toàn thập mỹ mà.
Ta chỉ là ta mà thôi.
Lã Phúc tủm tỉm cười nói :

- Hoàng Bố Y nói cũng đúng đó.
Huynh đệ phải học theo Thiên Lang huynh đệ, đối đãi với mọi người bằng một lòng trung tín, thì mới có thành tựu lớn được.
Triệu Tiếu Thiên ra vẻ trầm ngâm.
Hoàng Bố Y nói :
- Thôi bỏ những chuyện đó đi.
Triệu huynh đệ.
Khi nãy huynh đệ nhìn ta cười là có ý gì thế hả ?
Triệu Tiếu Thiên ngẩng lên nhìn Hoàng Bố Y, rồi chợt cười nói :
- Chuyện gì khi nghe nói cảm thấy khó tin thì phải tận mắt nhìn thấy mới đáng tin phải không ?
Hoàng Bố Y gật gù nói :
- Dường như là vậy ! Mặc dù có không ít chuyện, dù tận mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn đã là sự thật.
Mà huynh đệ muốn nói chuyện gì ?
Triệu Tiếu Thiên nói :
- Khi nãy nghe ta kể về Đam Mỹ Lâu, huynh không chịu tin, phải chăng là định chờ lát nữa từ biệt chúng ta rồi sẽ vào đó thử cho biết xem có đúng như thế hay không ? Nếu vậy ta khuyên huynh nên thử hết toàn bộ, không bỏ qua dịch vụ nào hết.
Hoàng Bố Y buột miệng nói :
- Như thế tốn tiền lắm nha.
Nói xong, thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khác lạ, Hoàng Bố Y giật mình, nhận ra vừa mới lỡ lời, vội biện giải :
- Không phải … Ta chỉ buột miệng nói thế thôi.
Chứ không phải ta muốn thử đâu nha.
Triệu Tiếu Thiên cười hì hì nói :
- Có ai nói gì đâu nào.
Không cần giải thích.
Chúng ta đều biết huynh vốn là chính nhân quân tử kia mà.
Y vừa nói vừa hấp háy mắt, ra vẻ thông hiểu.
Mọi người đều bật cười.
Hoàng Bố Y thầm cười khổ, biết rằng càng giải thích thì càng dễ gây hiểu lầm, nên nói lảng sang chuyện khác :
- Cũng đã muộn rồi.
Chúng ta sang đó tiếp nhiệm vụ đi.
Mọi người khen phải, rời Trà quán đi sang Đam Mỹ Lâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.