Vương Mệnh

Chương 361: Gian Tế Của Bích Thủy Thần Quốc






Lại nói, sau khi giải quyết được phần lớn đám thần thú trên núi, viên thần binh được Giang Phong phái lên theo dõi trên đỉnh núi đã trở về báo tin phát hiện đối tượng.
Bởi vì không biết khi nào gã gian tế kia quay trở lại đây, mà mọi người thì không thể lúc nào cũng mai phục trên đỉnh núi (tốn thời gian vô ích), nên Giang Phong đã phái thần binh luân phiên lên trên đó mai phục theo dõi, khi thấy đối tượng xuất hiện thì chạy xuống báo tin.
Khi được tin báo, Giang Phong vội dẫn quân đến ngay vị trí tác chiến đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Vì đối phương thực lực mạnh hơn, Giang Phong vẫn chọn phương án phục kích.
Giờ chỉ còn phái người khiêu khích dẫn dụ đối phương đến đây nữa mà thôi.
Nhưng chỉ mới bố trí xong, còn chưa kịp phái người đi thì bọn Giang Phong chợt nghe thấy một tiếng thét đầy phẫn nộ từ trên núi vọng xuống :
- Kẻ nào ? Là kẻ nào to gan lớn mật dám xâm phạm lãnh địa của bản đại nhân ? Ngươi sắp phải đối diện toàn bộ sự giận dữ của bản đại nhân ! Ngươi sẽ thấy chọc giận bản đại nhân sẽ có hậu quả khủng khiếp như thế nào !
Chỉ một lúc sau, Giang Phong đã thấy hắn ta chạy xuống, xem ra cảm tri độ của hắn cũng khá cao a, có thể phát hiện bọn Giang Phong ở dưới này.
Hắn chỉ về phía bọn Giang Phong, lớn tiếng quát hỏi :
- Các ngươi là ai ? Có phải các ngươi là kẻ đã xâm phạm lãnh địa của bản đại nhân ? Các ngươi muốn chết phải không ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- A a.
Có ai lại muốn chết đâu chứ ! Đối phó các vị đại nhân vật không nổi, lại quay sang hiếp đáp những tiểu nhân vật như chúng ta.
Vị đại nhân này quả là có phong độ phi thường nha !
Hắn ta cả giận, chỉ mặt Giang Phong gằn giọng nói :
- Tiểu tử.
Ta không thể không công nhận là lá gan của ngươi thật lớn đó.
Ngươi đã dám đến chỗ ta, lại còn dám nói năng vô lễ như thế, xem ra, đám dã thú ở đây hôm nay có điểm tâm để ăn rồi.
Giang Phong vẫn mỉm cười, nói :
- Ác ! Đại nhân không nên tức giận làm gì ! Ta làm sao dám mạo phạm đại nhân chứ ! Thật ra hôm nay ta đến đây là do có người ủy thác mang đến cho đại nhân một kiện lễ vật.

Hắn ta lạnh lùng nói :
- Tiểu tử vô tri kia ! Ta không có chút hứng thú nào với lễ vật mà ngươi nói.
Gì thế ? A … Cao cấp truyền tống quyển trục.
Đáng chết ! Chắc chắn là của mụ Lý Tú Nhi đây mà.
Đáng chết thật !
Vừa mới cao ngạo xong, hắn ta đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy Giang Phong lấy ra quyển trục mà Lưu Vân Thành chủ đưa cho.
Có điều, Giang Phong đã nhanh chóng mở ra, hắn ta muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Chỉ trong chớp mắt, hào quang chói mắt, rồi một ‘truyền tống môn’ xuất hiện trước mắt mọi người.
Thế nhưng, ‘truyền tống môn’ này chỉ rộng ước chừng một gang tay, thật là quá nhỏ, chỉ có thể xem là cửa sổ mà thôi.
Thấy vậy, Giang Phong không khỏi giật mình, còn gã kia bật cười khanh khách, chỉ vào ‘truyền tống môn’ nói :
- Truyền tống môn.
Đây mà cũng gọi là truyền tống môn được sao ! Ha ha ha … Ác !
Hắn đang cười lớn, đột nhiên từ bên trong ‘truyền tống môn’ có nước tạt ra, đổ ập lên đầu hắn, khiến hắn không thể cười được nữa.
Thứ nước đó rất đặc biệt, bám chặt vào đầu tóc mặt mũi và bốc khói trắng, lau không sạch được.
Sau đó, ‘truyền tống môn’ đột nhiên biến mất.
Giang Phong thấy vậy, linh cơ chợt động, ra lệnh tấn công.
Gã kia tuy bị ám tập bất ngờ, nhưng dù sao cũng là thượng vị thần, giai vị cao hơn bọn Giang Phong, nên có bị kích trúng cũng chỉ bị chút ít thương hại.
Giang Phong để cho bọn Lưu An, Tôn Chấn cận thân công kích nhằm ngăn trở đối phương thi triển pháp thuật; Giang Thạch Khê và Ngô Bang ở bên ngoài dùng pháp thuật tấn công; còn chúng thần binh thì sử dụng cung tên.

Tuy mỗi lần kích trúng đối phương chỉ gây ra chút ít thương hại, thậm chí chỉ có 1 điểm thương hại.
Nhưng lại có nhiều người cùng công kích.
Lượng bù cho chất.
Chiến đấu một lúc, Giang Phong phát hiện thứ nước mà gã kia bị tạt trúng không phải là thứ nước bình thường.
Nó làm cho hắn ta hành động chậm chạp hơn, dường như có một lực lượng nào đó níu kéo, khiến cho tốc độ của hắn ta giảm sút nghiêm trọng.
Mỗi khi hắn ta muốn phát đại chiêu, cũng tốn nhiều thời gian chuẩn bị hơn, do đó cũng dễ dàng bị ngăn trở hơn.
Không thể phát đại chiêu được, phổ thông công kích của hắn tuy có khiến bọn Lưu An, Tôn Chấn có bị ít nhiều thương hại, nhưng ngay sau đó đã được Giang Phong bổ mãn linh huyết ngay.
Dù sao Giang Phong cũng là Tế tự, giai vị so với đối phương không chênh lệch nhiều lắm, tốc độ xuất chiêu của đối phương lại khá chậm, Giang Phong cỏn xoay trở kịp.
Giang Phong cũng không còn nhớ đã thi triển Tế tự thuật bao nhiêu lần, chỉ biết số lượng Thần lực kết tinh dự phòng bị tiêu hao khá lớn, và bắt quyết niệm chú đến mỏi cả tay.
Giang Phong chỉ biết rằng sau khi chiến đấu kết thúc, cả một khu vực khá rộng quanh đó bị lực lượng công kích biến thành một vùng đổ nát.
Đá tảng bị chấn thành cát bụi, cây cối ra tro.
Một cái hố rộng mấy mét nằm ngay vị trí gã gian tế của Bích Thủy Thần quốc.
Còn hắn ta, đương nhiên đã tử vong.
Cũng may hắn ta không thể thi triển đại chiêu, tốc độ xuất chiêu lại chậm, nếu không bọn Giang Phong đã không thể vượt qua được một cuộc chiến đấu gian khổ thế này.
Thượng vị thần có khác nha ! Dù đã bị trúng độc thủ, nhưng lực lượng, phòng ngự đều không phải tầm thường.
Đối phương sau khi tử vong, chỉ để lại cho bọn Giang Phong 1 thanh pháp trượng (vũ khí), một kiện ngân quan (nón), và một đôi giày.
Bộ y phục qua chiến đấu đã bị hư hỏng mất rồi (độ bền giảm còn 0), thắt lưng chỉ còn lại được 2 điểm độ bền, vẫn còn hy vọng sửa chữa được.
Dù sao đây cũng là trang bị của thượng vị thần, không phải là bảo vật thì cũng không đến nỗi tệ lắm.
Bọn Giang Phong lại lên trên hang động kiểm tra lần nữa, không phát hiện thêm có gì mới, đành quay trở xuống khiêng thi thể gã kia về Lưu Vân Thành.
Cần phải đưa thi thể hắn ta về để làm chứng là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nửa giờ sau, Giang Phong đã ở trong phòng của Lưu Vân Thành chủ.
- A a.
Không ngờ cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc đến thế, có thể tiêu diệt đối phương mà không thiệt hại chút binh lực nào, quả là tướng tài nha.
Lưu Vân Thành chủ tủm tỉm cười nói.
Giang Phong khẽ cười hồi đáp :
- Bình thường thôi mà.
Bình thường thôi mà.
Lưu Vân Thành chủ nói :
- Được rồi.
Đây là tưởng lệ của cậu.
Cố gắng lên nha.
Ta rất kỳ vọng ở sự phát triển của cậu đó.
Thế là Giang Phong như nguyện nhận được ‘vòng linh thú’, ngoài ra còn có thêm 8 điểm cống hiến trị.
Sau đó, Giang Phong lại hỏi :
- Đại nhân.
Cống hiến trị dùng để làm gì thế ạ ?
Lưu Vân Thành chủ nói :
- Dùng để đổi vật phẩm tưởng lệ.

Ngươi có thể dùng cống hiến trị đổi lấy trang bị, kỹ năng, đặc thù vật phẩm, kể cả đặc thù kiến trúc.
Nói đoạn Lưu Vân Thành chủ đưa cho Giang Phong xem bản danh mục các vật phẩm có thể đổi được.
Trong đó có từ bảo vật cho đến những vật phẩm bình thường.
Ví dụ như thanh phế đao +1 công kích lực chỉ cần 2 điểm cống hiến trị; 1 điểm cống hiến trị có thể đổi được 10 hạ phẩm ngọc thạch (không thể đổi ngược lại); bảo vật có giá trị nhất cần đến 100 điểm cống hiến trị, là một đặc thù kiến trúc : Kiến trúc quy hoạch viện (Giang Phong đoán là có chức năng quy hoạch thành thị).
Giang Phong hiện chỉ mới có 14 điểm cống hiến trị, tạm thời chưa đủ để đổi những vật có giá trị, nên để dành lại đó.
Giang Phong từ biệt Lưu Vân Thành chủ, rời Thành chủ phủ, cùng chúng thủ hạ hội họp.
Tiếp đó, Giang Phong sử dụng ‘vòng linh thú’ thu phục Kim Sí Đại Bàng làm tọa kỵ.
Không hổ là vật phẩm của đại thần, quá trình thu phục rất thuận lợi.
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định trở lại ngọn núi kia tìm bắt phi hành quái, để tìm cơ hội thuần phục làm tọa kỵ.
Ở trên núi không có nhiều phi hành quái, chỉ có 8 đầu, gồm 5 đầu bán thần và 3 đầu hạ vị thần, đều bị bắt hết.
Do đã có kinh nghiệm bắt giữ Kim Sí Đại Bàng, nên giải quyết đám đó đơn giản hơn rất nhiều.
Trở lại Lưu Vân Thành, mọi người đứng trước cảnh chiến lợi phẩm nhiều quá, thuyền không đủ sức chở.
Giang Phong phải đến Thuyền trường liên hệ mua một chiếc Lâu thuyền, tốn hết 150 hạ phẩm ngọc thạch.
Đại thuyền giá rẻ hơn, chỉ có 60 hạ phẩm ngọc thạch, nhưng Giang Phong thấy mua Lâu thuyền có lợi hơn, vừa tải trọng lớn, vừa vững vàng.
Dù sao lĩnh địa của Giang Phong ở ngay cửa biển, có được Lâu thuyền, sau này còn có thể đi ra biển thám hiểm.
Đại thuyền đi trong sông hồ không thành vấn đề, nhưng ngoài biển sóng to gió lớn, thật không an toàn chút nào.
Giang Phong lại còn vào thành sửa chữa những vật phẩm bị hư hỏng do chiến đấu, sau đó mọi người mới lên thuyền, quay về lĩnh địa.
Giang Phong không cưỡi tọa kỵ mà đi thuyền cùng với mọi người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.