Vương Mệnh

Chương 310: Đại Khánh Điển Lễ 2






Lại nói, sau lời của Tế tự Lã Phúc, mọi người nhớ đến Man đô chiến dịch, hồi vị vô cùng.
Nghỉ ngơi một hồi, cả bọn lúc thì vừa uống trà vừa nghe Thuyết thư nhân kể chuyện ca ngâm, lúc thì nghe những người chơi khác bàn tán luận sự, cảm giác rất thú vị, do đó cũng không gấp rời Trà quán.
Do có vô số đại nhân vật, những người chơi có quan chức tại thân, tụ tập về Nguyên Đô.
Đường xá phố thị tràn ngập đủ loại người.
Trà dư tửu hậu, đối chúng đại nhân vật bình luận cũng là một trong những thú vui của nhiều người.
Ở bàn gần đó, một người chơi lớn tiếng nói :
- Mọi người có biết vừa nãy có đại nhân vật nào mới đến không ? Linh Sơn quốc chủ đó nha.
Lãnh thổ rộng hàng vạn dặm, thôn trấn đến cả trăm.
Đồng thời cũng là Thiên hạ đệ nhất đại bang đó nha.
Cảnh tượng lúc đó, oa … thật hoành tráng vô cùng, ít nhất cũng có khoảng năm trăm tùy tùng đi theo, oai phong như hoàng đế xuất tuần vậy đó.
Ta không phải nói quá đâu, đích thân ta nhìn thấy đó.
Một người chơi không xa ngửa cổ uống một hơi nước trà, rồi chép miệng nói :
- Thôi đi.
Chỉ có năm trăm tùy tùng mà bảo là oai phong như hoàng đế xuất tuần, đúng là quê mùa dốt nát.
Trong phim, hoàng đế xuất tuần có hàng vạn đại nội thị vệ hộ giá đó nha.
Lại một người khác nói :
- Lúc nãy tộc trưởng Dương Việt tộc nhập thành, quang cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Tùy tùng tuy chỉ có gần trăm người, nhưng toàn là đại cao thủ, nhìn qua đã biết là siêu cấp cao thủ, oai phong vô cùng.
Lúc đó có đến cả vạn người đứng xem đó nha.
Ta còn chính mắt nhìn thấy một vị đại cao thủ sử dụng một thanh đại côn đường kính cả gang tay, đúng là thần lực phi phàm.
Một người chắc lưỡi nói :
- Có gì đáng nói chứ.
Bọn họ là NPC, xuất phát điểm đã cao hơn chúng ta.
Khi nào chúng ta luyện đến 100 cấp, chắc chắn lợi hại hơn bọn họ nhiều.
Triệu Tiếu Thiên nghe thấy tức cười, lên tiếng hỏi :
- Huynh đệ giờ bao nhiêu cấp rồi ?

Gã kia nghe hỏi, gãi đầu gãi tai, ấp úng đáp :
- Ta … ta chỉ mới 28 cấp hà.
Chỉ tại …thăng cấp khó quá.
Triệu Tiếu Thiên bật cười, nói :
- Huynh đệ cũng biết là thăng cấp khó, còn dám nói đến chuyện luyện đến 100 cấp.
Gã kia đỏ mặt nói :
- Thì nói vậy thôi.
Cũng phải cho người ta mơ mộng một chút chứ.
Mọi người nghe gã nói vậy đều bật cười ồ.
Lúc này, tuy người chơi vẫn còn kém thế hơn NPC, nhưng chênh lệch đã không còn nhiều như trước đây.
Đẳng cấp người chơi sẽ càng ngày càng cao, kéo theo đó, độ chênh lệch này cũng sẽ càng ngày càng ít đi.
Chúng nhân đang cười nói vui vẻ, đột nhiên bên ngoài đại lộ xuất hiện nhiều tiếng ồn ào.
Mọi người đều nhìn ra ngoài, cho rằng lại có vị đại nhân vật nào nhập thành nữa đây.
Cho đến giờ này mới nhập thành, xem ra vị đại lão này thể diện cũng lớn quá đó chứ.
Cũng chẳng có mấy người chạy đi xem.
Ở trong thành giờ này đại nhân vật vô số, xem thêm một người cũng vậy thôi.
Đột nhiên, một người chơi hớt hãi chạy thẳng vào Trà quán, vừa thở dốc vừa lớn tiếng nói :
- Tin mới nhất đây, tin đặc biệt nóng hổi đây.
Một vài người chơi trong quán cười nói :
- Ai đến vậy ? Oai phong không ?
- Không oai phong thì chẳng cần xem làm gì !
Gã kia vừa đưa tay lau mồ hôi, vừa nói :
- Kinh Vương giá lâm.
Chúng nhân giật mình sửng sốt, sau một lúc mới tỉnh thần.
Tiếp đó, cả tòa Trà quán đột nhiên hỗn loạn.
Mọi người xô bàn đẩy ghế, chạy ra ngoài định tìm vị trí tốt để xem.
Bọn Thiên Lang cũng chạy ra theo.
Chỉ đáng tiếc cả bọn chậm chân, chỉ nghe những người đứng phía trước bàn tán :
- Oa.

Kinh Vương đẹp trai quá nha !
- Da.
Kinh Vương oai phong ghê !
- Quân đội của Kinh Vương thật tinh nhuệ nha !
- Trang bị đó chắc là thần khí quá !

Còn xung quanh thì có vô số tiếng quát tháo ồn ào :
- Ai da.
Đừng xô đẩy coi.
- Oái.
Làm gì thế ? Đồ dê xồm.
- Nhường nhường một chút đi.
- Tránh ra.
Chỗ này là của ta.
Dám xô đẩy ta, ta sát ngươi.
- Vị đại ca kia, nhường cho tiểu muội xem với.
Tiểu muội là yểu điệu thục nữ, quân tử phải nhường đó nha.
- Oái.
Khủng long biến hình.

Không thể nhìn thấy được Kinh Vương, cả bọn buồn bực tiếp tục dạo phố.
Triệu Tiếu Thiên chợt đề nghị :
- Chúng ta đến khu vực cao cấp thương điếm xem đi.
Hoàng Bố Y nói :
- Khu đó muốn vào phải mua vé 1 ngân tệ đó nha.
Gã tuy làm quốc chủ, nhưng nước yếu dân nghèo, do đó phải ‘tiết y súc thực’, tiết kiệm mọi thứ có thể tiết kiệm được để phát triển quốc gia, xem ra cũng đáng được gọi là minh quân.
Kiếm Thần Đinh Gia hỏi :
- Chẳng lẽ có 1 ngân tệ mà ngươi cũng tiếc nữa sao ? Nghe nói bên trong toàn là cao cấp trang bị, nên hạn chế người vào, chỉ dành cho những người có tiền.
Hoàng Bố Y phân trần :
- Ta phải để dành tiền để phát triển tiểu quốc của ta nha.
Tế tự Lã Phúc cười nói :
- Ngươi làm quốc chủ làm chi cho khổ.
Làm lãnh chủ như Thiên Lang huynh đệ có sướng hơn không.
Triệu Tiếu Thiên cũng nói :
- Ai bảo quốc chủ oai phong hơn lãnh chủ chứ ? Có ai dám nói Thiên Lang huynh đệ không oai phong nào.
Hoàng Bố Y than van :
- Chúng ta làm sao so sánh được với Thiên Lang huynh đệ kia chứ.
Vị trí của Thiên Ân Trấn quá tốt.
Ai muốn đến An Phú Trấn đều phải đi qua đó, có rất nhiều người giữa đường dừng chân ghé vào nghỉ ngơi.
Trong trấn phong cảnh hữu tình, lại có Diệp lão giúp quản lý.
Mọi việc đều không cần Thiên Lang huynh đệ lo đến mà vẫn phát triển tốt.
Không giống như tiểu quốc của ta, không những phát triển khó khăn mà lúc nào cũng phải đề phòng kẻ địch tập kích, tấn công.
Mệt vô cùng.
Phải nói là làm lãnh chủ như Thiên Lang rất sướng.
Từ khi nhận Diệp lão làm gia thần, mọi việc trong Trấn đã có lão giúp xử lý, Thiên Lang gần như không phải lo gì cả (cũng gần giống Giang Phong vậy).
Triệu Tiếu Thiên hỏi Thiên Lang :
- Phải đó nha.
Huynh đệ làm sao chọn được chỗ kiến thôn tốt thế.
Nằm ngay giữa Kinh triều và Thần Thánh quốc, vừa thoải mái vừa an toàn vừa dễ phát triển.
Thiên Lang cười nói :
- Đó là nhờ Vương Đại tướng quân, à không, giờ chính là Vương Nguyên soái, đã chỉ cho đấy.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi đến khu vực các cao cấp thương điếm.
Khu vực này nằm gần Vương cung, xung quanh được bao bọc bởi một bức tường gỗ cao.
Muốn vào trong phải mua vé.
Bọn Thiên Lang đều bỏ ra 1 ngân tệ để mua vé vào trong.
Đối với bọn họ lúc này, 1 ngân tệ chẳng đáng kể gì.
Hoàng Bố Y cũng đành nghiến răng chi ra, chứ không lẽ mọi người vào hết mà y ở lại bên ngoài.
Bên trong có khá nhiều thương điếm.
Mỗi gian thương điếm rất rộng rãi và chuyên bán một loại hàng hóa nhất định, như : y phục, vũ khí, giáp trụ, trang sức, bảo vật, … Bọn Thiên Lang nhìn thấy có rất nhiều người tụ tập phía trước cửa hiệu bán y phục, toàn là nam nhân, nhưng cả bọn chỉ đứng bên ngoài chứ không vào.
Thấy lạ, bọn họ liền đến xem thử.
Đến nơi rồi mới giật mình.

Bên trong thương điếm cũng có rất nhiều người, nhưng đại đa số là nữ, chỉ có một số ít là nam (phần lớn nam đang ở trước cửa).
Thấy bọn Thiên Lang đi đến, một gã trông cũng khá bảnh trai hỏi với giọng ngạc nhiên :
- Mọi người không đi cùng bạn gái à ?
Thiên Lang đỏ mặt nói :
- Ta chưa có bạn gái nha.
Triệu Tiếu Thiên lại đáp :
- Bạn gái của chúng ta đi riêng rồi.
Chúng ta cần hội họp, còn bọn họ kéo nhau đi mua sắm.
Gã kia gật gù nói :
- Huynh đệ không đi cùng bạn gái, thật sướng đó.
Thấy bọn Thiên Lang đều ngạc nhiên, gã ta chỉ vào trong thương điếm, nói :
- Bạn gái ta ở trong đó mấy giờ rồi đó.
Triệu Tiếu Thiên ngạc nhiên hỏi :
- Vậy sao huynh không vào trong đó ?
Gã kia đáp :
- Khi nãy ta đã vào trong đó, những gì cần mua cũng đã mua rồi.
Hoàng Bố Y hỏi :
- Thế sao không sang các shop bên cạnh xem, ở lại đây làm chi ?
Gã kia cười khổ nói :
- Đi sao được mà đi.
Một gã khác ở cạnh đó cũng đang chán nản vì chờ đợi, góp lời :
- Bạn gái chúng ta bảo chúng ta chờ nha.
Phải chờ để trả tiền nha.
Một người khác ở gần đó cũng nói :
- Không sao hiểu nổi.
Y phục trong đó làm gì mà chỉ mới nhìn thấy đó, quay đi quay lại là đã không còn.
Bọn họ ưng ý được bộ y phục nào rồi là chúng ta phải trả tiền mua ngay.
Xem ra đối với phái nữ, y phục đẹp có sát thương lực thật khủng khiếp a.
Gã kia lại chỉ về một phía :
- Nhìn thấy không ?
Bọn Thiên Lang nhìn về phía đó, thấy một đôi nam nữ đang cãi cọ.
Gã kia nói :
- Bọn họ cãi nhau hơn cả giờ rồi.
Chỉ vì gã kia trả tiền chậm một chút, y phục bị người khác mua mất, nên mới ra nông nỗi.
Thiên Lang lắc đầu thầm than.
Tình yêu thật phức tạp.
Cả bọn cũng không dám vào đó (sợ gặp bạn gái của mình trong đó), vội vã đi sang thương điếm bên cạnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.