Vương Mệnh

Chương 207: Động Đình Quân






Vạn Niên Cung trên Linh Sơn hôm nay nhộn nhịp khác thường.
Khi Giang Phong lên đến nơi, Bách Tuế Tôn Sư thân tự dẫn đầu một nhóm đông đảo toàn thuộc hàng trưởng lão xuất cung nghênh đón, thái độ cực kỳ trọng thị.
Có lẽ vì Giang Phong không chỉ là tôn giáo lãnh tụ, tín đồ đông đảo, mà còn có lãnh thổ rộng lớn (rộng lớn thật, nhưng đất rộng người thưa), quân đội thiện chiến (chưa hề đánh thua trận nào, chiến tích vang dội, nhất là lần bao vây Man đô, kinh động chư quốc), kinh tế phồn vinh (An Phú Trấn có kinh tế phát triển năng động nhất).
Chính giáo hợp nhất, thực lực không chỉ một cộng một bằng hai một cách giản đan.
Qua giới thiệu, Giang Phong mới biết rằng những người đi cùng Bách Tuế Tôn Sư đều toàn là Tôn sư cấp nhân vật, là chưởng môn, trưởng lão của ngũ đại tông phái Kinh tộc.
Ngũ đại tông phái mang hết cao thủ đến đây tập hợp, xem ra sự tình đặc biệt nghiêm trọng a.
Cũng may lần này đi theo Giang Phong còn có một vị Tôn sư và một vị chân thần, nên cũng không đến nỗi mất thể diện.
Giao tiếp xã giao xong, Bách Tuế Tôn Sư mời Giang Phong vào mật thất mật đàm.
Những người khác đều phải ở lại bên ngoài.
Có lẽ vì biết kế hoạch được Giang Phong và Bách Tuế Tôn Sư soạn thảo, được bảo hộ cực kỳ cơ mật, mỗi người chỉ biết phần việc do mình phụ trách, nên mọi người không ai lộ vẻ gì bất mãn.
Có điều trong lòng nghĩ gì thì chỉ có bản thân họ biết.
Vì sự quan trọng đại, không chỉ ảnh hưởng đến quốc thể mà còn cả cơ đồ Kinh tộc, nên Bách Tuế Tôn Sư cũng đành phải bảo mật tối đa.
Nhiều sự việc chỉ có lão và Giang Phong biết mà thôi.
Vào trong mật thất, Giang Phong nhìn thấy có một người nữa đang ngồi uống trà chờ đợi.
Người đó trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, dung mạo anh tuấn, phong thái thoát tục, đầu đội Bình Thiên Quan, thân vận hoàng bào thêu rồng, lưng thắt đai ngọc, chân mang long hài theo thể thức đế vương, nhãn quang sáng quắc hữu thần, phong thái uy nghi đường bệ, hành động cử chỉ đều hiển lộ vẻ tôn quý tuyệt luân.
Giang Phong thầm kinh ngạc.
Chẳng lẽ lại là … Ở Kinh tộc, chỉ có một người có thần thái diện mạo này mà thôi.
Quả nhiên, Bách Tuế Tôn Sư tươi cười giới thiệu :

- Thần Sư đại nhân.
Vị này chính là Động Đình Quân.
Quả nhiên không sai.
Động Đình Quân, lãnh tụ tinh thần của Kinh tộc, người đứng sau hậu thuẫn cho Kinh Vương kiến quốc, người có thế lực nhất trong số nam phương chư tộc.
Mà không, phải gọi là “thần”, bởi Giang Phong phát hiện từ người Động Đình Quân bức ra uy thế không kém gì mỹ mạo thanh niên Tiểu Bạch.
Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng Giang Phong không để lộ ra ngoài, mỉm cười nói :
- Ta nghe danh Quân thượng đã lâu, nay mới được gặp mặt, thật vô cùng vinh hạnh.
Dưới thanh thế khủng bố của cao vị thần, Giang Phong vẫn trấn tỉnh như thường, nên uy thế của Động Đình Quân đối Giang Phong chẳng có chút ảnh hưởng nào cả.
Động Đình Quân không thử được Giang Phong, liền đứng dậy nghênh đón, cười ha hả nói :
- Ta cũng nghe danh Thần Sư đại nhân đã lâu, nay mới được gặp mặt, thật vô cùng vinh hạnh.
Rất cám ơn Thần Sư đại nhân đã cung cấp tin tức và cùng Đại Tôn Sư lập ra kế hoạch bảo hộ Kinh tộc.
Mọi người khách sáo vài câu, rồi phân ngôi chủ khách cùng ngồi.
Bách Tuế Tôn Sư nói :
- Quân thượng đến đây cũng là vì chuyện ở chiến trường Phần Dương đấy.
Không những đại quân thảm bại, mười phần không còn được một, mà Trấn Viễn Hầu và Trấn Tây Nguyên Soái đều tử trận, Phần Dương Thành bị vây.
Tình hình cực kỳ tồi tệ.
Động Đình Quân nói thêm :
- Hiện giờ Kinh triều đang phải phân binh viện trợ Viêm triều đối phó với đại quân nam xâm của Bắc triều Hoàng tộc, thật sự không còn đủ quân đội cung cấp cho chiến trường Phần Dương.
Nếu chỉ phái số ít, mười vạn quân trở lại, thì cũng chỉ giúp cho Man tộc luyện quân mà thôi.
Giang Phong hỏi :
- Mọi người định nghị hòa với Man tộc.
Động Đình Quân gật đầu, thở dài nói :
- Trước mắt chỉ còn cách đó.

Nếu như Viêm triều không quá hèn yếu, đối địch với Bắc quân, đánh trận nào thua trận đó, tiết tiết bại thoái, thì Kinh tộc đã không đến nỗi tiến thoái lưỡng nan như hiện giờ.
Viêm triều là bình phong của Kinh tộc, không thể không viện trợ.
Ai !
Giang Phong nói :
- Lưỡng tộc hòa đàm, ta có thể làm trung gian.
Nhưng còn đất Phần Dương giải quyết thế nào ? Dường như Kinh tộc chỉ còn lại Phần Dương Thành đang bị vây.
Động Đình Quân cau mày nói :
- Đó cũng là vấn đề.
Lúc trước triều đình định đề nghị song phương tạm thời án binh bất động, giữ nguyên hiện trạng.
Nhưng giờ đây việc Phần Dương Thành bị vây không thể không giải quyết.
Bách Tuế Tôn Sư nói :
- Tuy đề nghị như vậy cũng không khác gì giao đất Phần Dương cho Man tộc.
Nhưng tình thế trước mắt cũng chỉ còn cách đó.
Đất đai bọn họ đã chiếm rồi, buộc bọn họ tự động rút lui cũng khó.
Dù sao triều đình cũng giữ lại quyền tái chiếm Phần Dương.
Giờ phải làm sao để Man tộc chịu giải vây Phần Dương Thành.
Giang Phong trầm ngâm giây lát, mới nói :
- Theo ý ta, đất Phần Dương nên theo thể chế cộng quản, cả Kinh tộc và Man tộc cùng quản lý.
Man tộc giữ Bạch Mã Quan, Kinh tộc giữ Phần Dương Thành, phần còn lại giờ đây đều đã tan hoang vì chiến tranh, có thể giao cho dị nhân kinh doanh.
Dị nhân thuộc tộc nào thì lãnh địa của họ cũng thuộc về tộc đó.

Tranh chấp giữa dị nhân với nhau, lưỡng tộc quân đội không nên can thiệp.
Động Đình Quân ngẫm nghĩ một lúc, đoạn gật đầu nói :
- Đó cũng là phương án hay.
Hy vọng Thần Sư đại nhân có thể thuyết phục được Man tộc đồng ý nghị hòa.
Bách Tuế Tôn Sư cũng nói :
- Làm như vậy, có thể giúp cho dị nhân có chỗ phát tiết, tránh vì tinh lực quá thịnh mà sinh sự lôi thôi.
Động Đình Quân cũng khen phải.
Ở khắp các thành trấn, giải quyết việc người chơi thường xuyên tranh chấp đấu đá, sinh sự thị phi là việc khiến cho Quan Phủ đau đầu nhất.
Đôi khi phát động chiến tranh cũng là vì giúp người chơi có chỗ phát tiết.
Giang Phong lại hỏi :
- Ta thấy việc Trấn Viễn Hầu và Trấn Tây Nguyên Soái bị ám sát có vấn đề.
Ta không tin Man tộc làm chuyện đó.
Nếu là do bọn họ làm, chắc chắn đã thừa cơ chiếm thành luôn rồi, đâu có phải vây thành như hiện giờ.
Bách Tuế Tôn Sư nói :
- Việc này chúng ta có điều tra, một số manh mối ban đầu cho thấy có bàn tay của Bắc triều can dự vào.
Thích khách thuộc một số dân gian thế lực bị Bắc triều mua chuộc.
Giang Phong hỏi :
- “Một số” ? Tức là nhiều thế lực ?
Bách Tuế Tôn Sư nói :
- Ít nhất có ba thế lực, liên quan tới các tiểu giáo phái mới quật khởi gần đây.
Các giáo phái mới quật khởi gần đây tối đa cũng chỉ có hơn nghìn tín đồ, xem là tiểu giáo phái cũng không sai.
So với Thần Miếu có mấy chục vạn tín đồ thì không thể so sánh được.
Nghe nói có ba thế lực, Giang Phong chợt nghĩ ngay đến Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh ba vị yêu tộc xưng thần lập giáo.
Có lẽ là bọn họ chăng ? Nhưng đó là việc của Bách Tuế Tôn Sư và Động Đình Quân, Giang Phong không cần can thiệp vào, chỉ nói :
- Khi ta đến đấy có gặp một nhóm tự xưng là Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng.
Bách Tuế Tôn Sư “a” lên một tiếng, nói :
- Bọn đó vốn thuộc Dung tộc, nhưng gần đây hay đi lại với Bắc triều, và sát tử khá nhiều cao thủ Dung tộc.

Không biết bọn chúng đến phương nam định làm gì đây ?
Động Đình Quân nói :
- Còn làm gì nữa.
Chắc chắn là định sát hại cao thủ Kinh tộc để làm suy yếu Kinh triều đây mà.
Không biết hiện giờ bọn chúng thế nào rồi ?
Nói xong, cả hai người đều chăm chú nhìn Giang Phong.
Khẽ mỉm cười, Giang Phong nói :
- Còn thế nào nữa.
Đương nhiên đều tử vong cả rồi.
Cả hai đều giật mình.
Động Đình Quân lẩm bẩm :
- Cả bọn đều là bán thần a.
Bách Tuế Tôn Sư nói :
- Thần Sư đại nhân cùng vị Tiểu Bạch ngoài kia tổ hợp chiến đấu, tiêu diệt mười hai vị bán thần hầu như đều thuộc trung, hạ giai, chắc chắn không thành vấn đề.
Hơn nữa còn có Lưu Vân Tử hỗ trợ kia mà.
Thấy hai người họ hiểu lầm, nhưng Giang Phong cũng không giải thích làm gì, chỉ mỉm cười nói :
- Kinh Man nghị hòa, phương tây ổn định.
Còn phương bắc thì sao ? Chẳng lẽ Kinh tộc sẽ phải dốc hết quân đội vào chiến trường phương bắc ?
Động Đình Quân lắc đầu nói :
- Chiến trường phương bắc nếu thắng lợi thì đối Kinh tộc cũng vẫn vậy, còn nếu thua thì sẽ ảnh hưởng rất nặng nề.
Giang Phong nói :
- Có thể trao bớt gánh nặng cho Viêm triều, Kinh tộc chỉ viện trợ phần nào thôi.
Động Đình Quân nói :
- Viêm triều quá hèn yếu, chỉ e không được việc.
Nếu không được Kinh tộc toàn lực chi trì thì Viêm triều đã mất sạch đất đai từ lâu rồi.
Bách Tuế Tôn Sư tủm tỉm cười nói :
- Thần Sư đại nhân đã nói vậy, hẳn có kế hoạch chu toàn.
Giang Phong khẽ mỉm cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.