Vương Mệnh

Chương 179: Nguyên Thành Sứ Tiết






(Hình Âu Khang Tử - Thuyết Khách)
“Mùa đông năm Nhâm Tuất, Vương phái sứ tiết đến Man đô bàn sự nghị hòa, điện định địa vị của bản triều tại các lãnh thổ phía tây.”
(Thần Thánh quốc sử - Khai quốc bản kỷ)
Man đô, Vương cung, Hiển Uy Điện.
Man tộc văn võ triều thần tập hợp đông đủ, phân lưỡng ban đứng hầu dưới điện.
Ba hồi trống dồn dập nổi lên.
Man vương oai nghiêm bệ vệ ra ngự giữa điện, hoàng bào mũ miện uy nghi, cờ quạt lọng tán rực rỡ.
Văn võ triều thần đồng hành lễ, lớn tiếng ngợi ca công đức Man vương.
(Hình Man Vương)
Lễ nghi tất.
Lễ quan xuất ban tâu :
- Khải bẩm Đại vương.
Nguyên Thành sứ tiết xin vào yết kiến.
Hôm nay Man đình triều hội mục đích chính là tiếp đón Nguyên Thành sứ tiết.
Man đình cũng cảm thấy mệt mỏi với lưỡng diện chiến tranh, nên đối với việc nghị hòa đặc biệt coi trọng.
Man vương phán :
- Truyền.
Lễ quan tuân mệnh hô lớn :
- Đại vương truyền Nguyên Thành sứ tiết nhập điện.
Từ bên ngoài, Nguyên Thành sứ tiết áo mũ tề chỉnh, thong thả đi vào.
Sứ tiết tuổi độ trung niên, vận trường bào tuyền bạch, tóc cột lụa trắng, giày trắng đai trắng, tay cầm quạt cũng màu trắng, toàn thân tuyền trắng tinh anh.
Trước khí thế của Man đình văn võ triều thần, sứ tiết vẫn ung dung hướng về Man vương vòng tay vái chào, nói :
- Nguyên Thành sứ tiết Âu Khang Tử xin bái kiến Đại vương.
Chúc Đại vương vạn an trường thọ.
Phong thái của sứ tiết khiến Man đình văn võ cảm thấy chột dạ, biết rằng đã gặp phải kẻ không vừa.
Cuộc nghị hòa sẽ không dễ dàng thuận lợi a.
Man vương nhíu mày hỏi :
- Sứ tiết phải chăng là người của Âu tộc ở phương nam.
Âu Khang Tử nói :
- Thưa vâng.
Bản sứ là hiện nhiệm tộc trưởng của Âu tộc.
Man vương hỏi :
- Âu tộc là danh gia đại tộc ở phương nam.

Sao tộc trưởng lại thần phục Nguyên Thành.
Âu Khang Tử ung dung nói :
- Vì sự nghiệp hoằng dương công đức của chư Tổ, cùng Thái cổ chư thần, bản sứ nguyện phụng hiến sức mình.
Man vương thoáng lộ vẻ không vui.
Tài chính đại thần xuất ban tâu :
- Đại vương.
Xin cho sứ tiết trình bày lai ý.
Gần đây, tình hình chiến sự đối Man đình ngày càng bất lợi.
Lưỡng diện thọ địch khiến Man tộc đại quân xoay sở đối phó rất vất vả.
Thêm vào đó, chiến loạn liên tục và hầu khắp lãnh thổ khiến cho Man tộc thiệt hại rất nặng nề, tài chính đặc biệt khẩn trương.
Vì thế, Tài chính đại thần là một trong số những người đặc biệt coi trọng việc nghị hòa.
Man vương gật đầu nói :
- Sứ tiết hãy trình bày lai ý.
Âu Khang Tử nói :
- Trình Đại vương, chư vị triều thần.
Do lầm mưu kẻ gian, song phương chúng ta lâm vào tình trạng chiến tranh.
Không nói đến chuyện thắng bại, chiến tranh đã khiến cả song phương đều thiệt hại rất nặng nề.
Nếu chiến sự tiếp tục kéo dài, sẽ khiến cả hai thế lực chúng ta ngày càng suy yếu, và rơi vào âm mưu của kẻ gian.
Vì thế, bản sứ phụng mệnh đến đây cùng chư vị bàn sự nghị hòa.
Man vương nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ về những lời nói của Âu Khang Tử.
Quân vụ đại thần lên tiếng hỏi :
- Khoan khoan.
Quý sứ vừa nói đến âm mưu của kẻ gian ?
Âu Khang Tử gật đầu :
- Vâng.
Cả hai thế lực của chúng ta đều lầm mưu kẻ gian mới diện lâm chiến tranh.
Quân vụ đại thần hỏi :
- Phải chăng quý sứ muốn nói đến bắc phương ?
Âu Khang Tử lắc đầu, nói :
- Bắc triều ở xa, bất quá chỉ muốn chư vị quấy nhiễu Kinh tộc, không đến nỗi muốn khuynh đảo triều đình như ý đồ của gian tặc.
Nếu âm mưu của bọn chúng mà thành công, ngôi báu Man đình sẽ đổi chủ.
Đây là vấn đề nhạy cảm nhất đối với các vị quân chủ.
Tội gì khác còn có thể bỏ qua, nhưng tội tạo phản cướp ngôi thì tuyệt đối không thể.

Ngôi báu là trọng.
Man vương cả kinh thất sắc, buột miệng nói :
- Không nghiêm trọng như vậy chứ ?
Nãy giờ Man vương đã liên tưởng đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không hề nghĩ đến khả năng đó.
Xem ra sự tình cực kỳ nghiêm trọng rồi.
Cả Man đình văn võ triều thần cũng cực độ khẩn trương, chú tâm chờ nghe.
Âu Khang Tử nói :
- Quý tộc có kẻ dòm ngó ngôi báu, nên liên kết với một số phần tử bất an định bên Kinh triều, dẫn phát chiến tranh để mưu đồ bất chính.
Man vương hỏi :
- Quý sứ hãy nói rõ hơn.
Do sự tình trọng đại, thái độ của Man vương đối Âu Khang Tử càng tôn trọng hơn.
Âu Khang Tử lấy ra một bức Mật hàm, trình lên Man vương, nói :
- Thỉnh Đại vương xem xong sẽ rõ.
Man vương cầm lấy Mật hàm, đọc qua một lượt, rồi sa sầm nét mặt, vỗ án quát :
- Bọn này thật to gan, muốn chết đây mà.
Man tộc Đệ nhất Nguyên soái Ba Đồ Lỗ tâu :
- Đại vương.
Xin cho thần xem qua được không ạ ?
Man vương khẽ hừ một tiếng, quẳng Mật hàm cho Ba Đồ Lỗ.
Lão đọc xong, run giọng nói :
- Đại vương.
Sự tình nghiêm trọng a.
Kẻ gian thế lực rất lớn, chúng ta không thể không suy tính kỹ càng.
Mấy vị đại thần khác cũng xúm lại bên Ba Đồ Lỗ, đọc bức Mật hàm.
Xong đâu đấy, ai nấy đều khoa chân múa tay nói với vẻ đầy phẫn nộ :
- Bọn này đáng chết mà.
- Thật không xem triều đình ra gì cả.
- Cần nghiêm trị để làm gương cho kẻ khác.

Man vương nhìn bọn họ “biểu diễn”, lòng thầm cười nhạt.
Cầm quyền bao năm nay, lại là cường thế quân chủ, những âm mưu đấu đá nhau trong cung đình, Man vương cũng chẳng lạ gì.
Âu Khang Tử nói :
- Xin chư vị trả Mật hàm lại cho bản sứ.
Nguyên soái Ba Đồ Lỗ hỏi :
- Ý của quý sứ là … ?
Âu Khang Tử nói :
- Không chỉ có chư vị, chúng ta cũng là người bị hại.
Chúng ta cần Mật hàm làm chứng cớ để nói chuyện với phía Hà tộc.
Không thể để binh sĩ của chúng ta hy sinh vô ích được.
Ba Đồ Lỗ đưa mắt nhìn Man vương thỉnh ý, thấy Man vương gật đầu, liền trả lại bức Mật hàm cho Âu Khang Tử.
Đối phương có hiềm khích, đối Man tộc càng có lợi.
Man vương trầm ngâm một lúc, đoạn truyền lệnh :
- Phong tỏa Vương cung.
Không có lệnh của bản vương, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Toàn thành báo động khẩn cấp.
Quân đội sẵn sàng chờ lệnh.
Thị vệ lập tức truyền lệnh đi.
Văn võ triều thần đưa mắt nhìn nhau, biết rằng Man vương đã nổi sát cơ rồi.
Để giảm bớt căng thẳng, mọi người chuyển sự chú ý sang việc nghị hòa.
Sự thể đã thế này, ai nấy đều biết rằng nghị hòa là việc tất nhiên.
Thậm chí, vì lợi ích của mình, cả song phương đều có thể chấp nhận nhượng bộ phần nào.
Quân vụ đại thần hỏi :
- Về việc nghị hòa, quý sứ có đề nghị gì không ?
Âu Khang Tử nói :
- Về việc nghị hòa, chúng ta rất có thành ý.
Mong rằng chư vị cũng vậy.
Man vương nói :
- Chúng ta cũng rất có thành ý.
Quý sứ hãy nói đề nghị của mình, rồi chúng ta cùng thảo luận.
Đối với Man vương lúc này, ngôi báu quan trọng hơn sự thắng bại trong chiến tranh.
Do đó, việc nghị hòa càng trở nên quan trọng hơn.
Nếu như không thể thoát khỏi chiến tranh với Nguyên Thành, Man đình không thể rảnh tay đối phó quân đội Kinh tộc ở chiến trường Phần Dương, cũng như không thể yên tâm dẹp loạn trong nước.
Âu Khang Tử nói :
- Về việc nghị hòa, để tránh hãm nhập tranh luận vô bổ, chúng ta có đề ra điều kiện để chư vị nghiên cứu.
Nhưng đó là giới tuyến cuối cùng, chúng ta không thể nhượng bộ hơn nữa.
Hy vọng chư vị cẩn trọng khi quyết định.
Xin hãy cho mang địa đồ ra đây.
Man vương liền truyền thị vệ mang địa đồ khu vực Man đô và Phong Khê Thành ra treo lên cho mọi người cùng xem.

Ai nấy cũng biết rằng khi nghị hòa, vấn đề quan trọng nhất chính là xác định cương giới giữa hai thế lực.
Những điều kiện khác nếu có chỉ là phụ thêm vào.
Âu Khang Tử nhìn vào địa đồ, nói tiếp :
- Từ Man đô đến Phong Khê Thành phải đi qua ba hẻm núi và một cái đèo.
Cái đèo đó chúng ta gọi là đèo Bích Vân.
Chúng ta đề nghị lấy đó là giới tuyến, đồng thời cũng là khu phi quân sự.
Trong phạm vi đèo Bích Vân, cả song phương đều không được đóng quân.
Nếu có hành động quân sự gì, phải do song phương cùng phối hợp tiến hành.
Đợi mọi người nghiên cứu địa đồ xong, Âu Khang Tử mới lại giải thích :
- Phía nam đèo Bích Vân có một hẻm núi.
Chúng ta định sắp tới sẽ xây dựng ở đó một quan ải.
Do đó điều kiện trên đã là giới tuyến cuối cùng của chúng ta rồi, không thể nhượng bộ hơn nữa.
Còn phía bắc đèo Bích Vân và ở hai hẻm núi phía bắc, chư vị muốn làm gì ở đó thì tùy.
Man vương suy nghĩ giây lát, đoạn phán :
- Quý sứ hãy tạm nghỉ ngơi, để chúng ta bàn bạc lại rồi sẽ trả lời sau.
Âu Khang Tử vâng dạ, cáo lui.
Trong điện giờ chỉ còn lại Man đình văn võ triều thần, Man vương phán hỏi :
- Các khanh thấy thế nào ?
Quân vụ đại thần nói :
- Địa hạt Phong Khê Thành đã bị bọn họ chiếm mất rồi.
Yêu cầu bọn họ trả lại là việc bất khả thi.
Chính sự đại thần nói :
- Bọn họ đồng ý trả lại địa hạt Đồng Lăng, đại bộ phận địa hạt Man đô và một bộ phận địa hạt Tường Kha đã là nhượng bộ rất lớn rồi.
Bọn họ cần giữ lại hẻm núi phía nam đó để xây dựng quan ải.
Thần nghĩ đó đúng thật là giới tuyến cuối cùng của bọn họ, không thể nhượng bộ hơn nữa.
Tài chính đại thần nói :
- Đại vương.
Ngân khố gần cạn kiệt rồi.
Câu nói cuối cùng của Tài chính đại thần đã khiến Man vương phách án quyết định.
Hiệp nghị được ký kết.
Phụ gia điều kiện là :
Song phương tương hỗ thông thương, khuyến khích mậu dịch.
Văn Tổ Thần Miếu đồng ý thu nhận người của Man tộc đến học tế tự thuật (Man tộc quân đội cũng cần "bảo mẫu").
Man tộc đồng ý cho Văn Tổ Thần Miếu xây dựng đền miếu và truyền bá giáo nghĩa trong Man tộc (để tranh với Vu Thần Giáo đang có âm mưu tạo phản).
Nguyên Thành không được can thiệp chiến sự ở Phần Dương.
Hiệp nghị có giá trị ba năm.
Có thể gia hạn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.