Vu Thần Kỷ

Chương 936: Liên thủ hiệp tác




Nửa đoạn Bất Chu sơn đứng sừng sững trong thiên địa.
Một tế đàn vu tinh đắp thành đứng sừng sững ở trên nửa đoạn Bất Chu sơn, Thiên Cơ trưởng lão đứng trước tế đàn, tự tay dùng đao ngọc cắt ra ngực một con mãng giao ba đầu, moi tim nó hiến tế ở trên tế đàn.
Theo động tác của Thiên Cơ trưởng lão, mấy vạn thánh linh, tổ linh đến từ Bàn Hi thế giới đồng thời ra tay, đem từng con hung cầm mãnh thú bị mưa to giội cả người kiệt sức chém giết ngay tại trận.
Một cơn cuồng phong gào thét ập tới, cuốn lên máu tươi trong cơ thể hung cầm mãnh thú phun ra ập về phía trên tế đàn, ‘vù’ một tiếng, một ngọn lửa màu tím từ trên tế đàn lao ra, lửa chỉ to bằng vại nước lại bốc lên cao nghìn trượng, tử hỏa bốc lên, cả mảng lớn nước mưa bị hàn ý đáng sợ do tử hỏa tản mát ra đông lạnh thành khối băng, ‘Rầm rầm’ từ trên cao rơi xuống.
Thiên Cơ La Bàn lơ lửng ở đỉnh đầu Thiên Cơ trưởng lão, la bàn phức tạp đến cực điểm thong thả xoay tròn, từng tia lửa tím không ngừng từ trong tế đàn phun ra, không ngừng hội tụ vào Thiên Cơ La Bàn.
Thiên Cơ trưởng lão thấp giọng niệm tụng chú ngữ, quay quanh tế đàn đi lại.
Làm tồn tại chí cao chưởng quản toàn bộ Thiên Cơ áo nghĩa ở Bàn Hi thế giới, Thiên Cơ trưởng lão vẫn là lần đầu tiên ở Bàn Cổ thế giới chủ trì nghi thức hiến tế, lần đầu tiên triệu hồi các đại năng đáng sợ của Bàn Cổ thế giới trước thời thái cổ đã ngã xuống, xin giúp đỡ từ lực lượng vĩ đại trong lạc ấn bọn họ còn sót lại chất chứa, giúp mình làm việc.
Cảm thụ được từng đạo lực lượng đáng sợ mà tà dị gào thét lao tới, Thiên Cơ trưởng lão mơ hồ có một loại cảm giác mình đã trở thành người khổng lồ cao vạn trượng, trong cái giơ tay nhấc chân có thể thoải mái phá hủy tất cả.
Nheo mắt, Thiên Cơ trưởng lão hít sâu một hơi, sau đó hai tay hướng bầu trời chỉ chéo chéo.
Chính giữa Thiên Cơ La Bàn một phù văn đục ngầu khẽ run lên, một đạo u quang nhỏ bé như tơ tóc lao ra, nháy mắt xuyên thấu khoảng cách không gian dài đằng đẵng, đánh thẳng tắp vào đền thờ ngoài cửa chính thiên đình.
Một mảng khí tức kỳ dị người thường không thể cảm nhận được cấp tốc khuếch tán, thiên cơ phụ cận cửa chính thiên đình bị đảo loạn hoàn toàn. Ở trong nháy mắt thời gian ngắn ngủi, lực cảm ứng của Thiên Địa Đại Trận đối với bên ngoài nháy mắt bị suy yếu đến cực hạn.
Lực thiên địa cắn trả đáng sợ gào thét hướng Thiên Cơ trưởng lão nghiền ép đến, trên nửa đoạn Bất Chu sơn, một đám mây lôi kiếp màu đen to bằng vại nước lặng yên xuất hiện. Nhưng thân thể Thiên Cơ trưởng lão nhoáng lên một cái, trong tay áo hắn đột nhiên lao ra mười mấy con rối thế thân dùng cỏ nhỏ bện thành.
Đây là con rối thế thân Chúc Long Quỹ tự tay chế thành, sử dụng còn là Long Hồn thảo sinh trưởng trong phần mộ tổ tiên Chúc Long nhất tộc chế thành, có công hiệu cực kỳ thần dị tiêu tai giải nạn, hóa giải tử kiếp.
Đám mây lôi kiếp nhẹ nhàng lắc lư, mười mấy con rối thế thân đồng thời bị một tầng điện quang nhỏ vụn bao vây, trong chớp mắt đã bị xay thành phấn.
Thiên Cơ trưởng lão bình yên vô sự lui ba bước, hắn sải bước, nhanh chóng tán đi lực lượng khổng lồ tích tụ trên tế đàn.
“Tôn chủ, lão phu có thể làm, chỉ có những thứ này thôi.” Thiên Cơ trưởng lão ánh mắt thâm trầm nhìn bầu trời.
Hắn có thể làm, chính là ở trong thời gian ba ngày ba đêm, tận khả năng suy yếu năng lực cảm ứng của Thiên Địa Đại Trận, che đậy thiên cơ. Đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, cho dù có con rối thế thân giúp hắn tiêu trừ đợt thiên địa cắn trả đầu tiên, Thiên Cơ trưởng lão cũng chỉ có thể bảo đảm ba ngày an toàn.
Làm lãnh tụ tinh thần chí cao của một thế giới, một tộc đàn trí tuệ, tay nắm Thiên Cơ La Bàn loại tiên thiên chí bảo này, càng có khí vận một thế giới thêm vào, cũng chỉ có Thiên Cơ trưởng lão có thể tạm thời che đậy năng lực cảm ứng của Thiên Địa Đại Trận.
Nhưng lấy thân phận của hắn, thủ đoạn của hắn, hắn cũng chỉ có thể bảo đảm ba ngày thời gian.
Thiên Cơ La Bàn vừa động, Cơ Hạo sớm chờ ở ngoài cửa thiên đình liền động. Hắn khẽ quát một tiếng tế lên Thiên Địa Kim Kiều, A Bảo, Quy Linh, còn có hai vị đại đệ tử khác Kim Linh, Vô Đương do Vũ Dư đạo nhân từ tứ hoang đại lục đưa tới đồng thời ra tay.
Bốn đại đệ tử môn hạ Vũ Dư đạo nhân liên thủ, từng đạo Vũ Dư tiên quang trong suốt như nước rót vào Thiên Địa Kim Kiều, một đạo hào quang màu vàng sẫm khuếch tán, kim quang như rồng xuyên thấu thiên môn đền thờ Thiên Địa Đại Trận nắm giữ, uốn lượn khúc chiết hướng sâu trong thiên đình thẩm thấu vào.
Thiên Địa Kim Kiều vốn đã có năng lực thần kỳ xuyên qua hư không, bài trừ tất cả cấm chế, nay bốn vị đại năng liên thủ, uy lực Thiên Địa Kim Kiều được phát huy ra bảy tám phần, càng có Cơ Hạo trước đó đem trận đồ Thiên Địa Đại Trận đưa vào Thiên Địa Kim Kiều, cho nên một mảng ánh sáng vàng này liền như thủy ngân rót xuống đất, vô thanh vô tức xông vào Thiên Địa Đại Trận.
Từng đạo cấm chế bị tránh đi, từng chỗ mắt trận bị vòng qua. Ngắn ngủn mấy hơi thở, Thiên Địa Kim Kiều đã xâm nhập thiên đình.
Cơ Hạo quay đầu nhìn một cái, Tự Văn Mệnh mặc áo vải thô, lưng đeo trường kiếm, ăn mặc vẫn mộc mạc thô lậu cười vỗ một cái vào trên vai hắn: “Động thủ đi! Không cần cho phép xông vào thiên đình… Nếu hôm nay thành công, công tích vĩ đại bực này, về sau có thể khoe với con cháu vô số năm!”
Cơ Hạo cười gượng một tiếng.
Nếu thành công, tự nhiên có thể khoe khoang với con cháu công tích vĩ đại hôm nay; nhưng một khi thất bại, chậc chậc, cũng không biết người tụ tập ở nơi này có thể có mấy ai bình yên chạy thoát?
“Đi!” Quát khẽ một tiếng, Cơ Hạo chỉ tay, Thiên Địa Kim Kiều bao lấy mọi người phía sau hắn, thân thể mọi người đều nháy mắt hào quang hóa, theo thông đạo an toàn Thiên Địa Kim Kiều mở ra xông vào Thiên Địa Đại Trận, chuồn vào trong thiên đình.
Ngoài thiên môn đền thờ, Chúc Dung Thị mặt co rúm lại, khóe mắt kịch liệt nhảy lên.
“Đám vô liêm sỉ, bọn hắn đi vào rồi, bọn hắn thật sự đi vào rồi! Thiên Địa Đại Trận, thượng cổ thiên đình, bọn hắn cứ như vậy… Cứ như vậy đi vào rồi!” Chúc Dung Thị ngơ ngác nhìn phương hướng đoàn người Cơ Hạo biến mất, đột nhiên hung hăng vỗ đùi một cái: “Ai da, Thiên Địa Đại Trận cũng có thể thoải mái đi vào, kho bí mật của Chúc Dung nhất tộc ta… phải nghĩ nơi bí ẩn, xây dựng lại kho bí mật mới được!”
Thiên Địa Đại Trận cũng chưa thúc dục, chỉ là dựa vào trận pháp của nó tự vận chuyển phòng bị công kích có thể tới.
Như một đám dã thú hung tàn khát máu lâm vào ngủ say, chỉ cần không chủ động trêu chọc nanh vuốt bọn nó, càng thu liễm lại khí tức bản thân, là có thể bình yên từ trước răng nhọn vuốt sắc của bọn nó vụng trộm lẻn qua.
Bốn phương tám hướng, vô số mây tía màu sắc rực rỡ dâng trào bất định, từng dải cầu vồng khí lành bốc lên phập phồng. Thiên Địa Kim Kiều thần diệu dị thường, mang theo đoàn người Cơ Hạo chui thẳng qua chín tầng thiên môn, xuyên qua mấy ngàn tầng cấm chế, kết giới, cuối cùng đi tới trên một tòa quảng trường nho nhỏ bạch ngọc trải đất, điêu long vẽ phượng.
Nói là quảng trường nho nhỏ, thực ra cũng hơn một ngàn mẫu, quanh quảng trường đều dựng sừng sững lầu các màu xanh, lầu các trùng trùng điệp điệp trải ra miên man, nhìn qua không thấy được giới hạn.
Cơ Hạo thu hồi Thiên Địa Kim Kiều, có chút bất đắc dĩ chỉ chỉ bốn phía: “Bốn phía quảng trường này có ba vạn sáu ngàn tòa điện phủ lớn nhỏ, quy hết cho thiên đình ‘Đa Bảo ti’ quản hạt. Tức Nhưỡng có thể ở nơi nào, ai cũng không biết.”
A Bảo khẽ trợn hai mắt, đột nhiên cười lên: “Ai cũng xưng ta Bảo đạo nhân, nhưng mà danh hiệu ‘Đa Bảo’ này, tựa như cũng không tệ.”
Cơ Hạo nhìn A Bảo một cái. Kim Linh dung nhan tuyệt đẹp, nhưng khí tức lạnh lùng uy nghiêm cười khẽ, liếc ngang A Bảo một cái: “Đại sư huynh bớt nói đùa đi, sự tình đứng đắn quan trọng hơn.”
Nheo mắt, Kim Linh thản nhiên nói: “Đã không biết Tức Nhưỡng ở nơi nào, vậy lấy đi tốt rồi.”
Cơ Hạo ngạc nhiên, Tự Văn Mệnh mặt cũng co rúm lại.
Chỉ có Man Man chết sống muốn theo Cơ Hạo tới vỗ tay lớn một cái cười to lên: “Vị tỷ tỷ này nói không thể đúng hơn, nơi này có thể có bao nhiêu bảo bối? Mang hết đi là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.