Vu Thần Kỷ

Chương 934: Một đường minh quang




Tức Nhưỡng, tiên thiên Hồng Mông đại địa nguyên tinh, chất chứa vô biên hậu thổ tạo hóa lực.
Một hạt Tức Nhưỡng có thể sinh trăm hạt, trăm hạt Tức Nhưỡng lại sinh vạn hạt, sinh sôi không thôi, cuồn cuộn không dứt, một đám Tức Nhưỡng nho nhỏ có thể diễn hóa một đại lục đất dày. Do đó Tức Nhưỡng trân quý dị thường, thế gian cực hiếm gặp.
Liên minh bộ lạc nhân tộc to lớn, vô số bộ tộc to nhỏ, lúc ban đầu cũng chỉ có trong tay Tự Hi cất chứa một phần Tức Nhưỡng tổ truyền.
Nhưng trước khi tham gia đổ chiến Bàn Hi thế giới, vì khiến Tự Văn Mệnh có sức tự bảo vệ mình, Tự Hi lấy Tức Nhưỡng đúc cơ thể Vu Đế cho Tự Văn Mệnh, đem một phần Tức Nhưỡng đó dung nhập hết vào trong cơ thể Tự Văn Mệnh, làm Tự Văn Mệnh thoáng cái gia tăng uy năng vô biên.
Một phần Tức Nhưỡng này cứ thế hao phí mất.
Lây dính khí tức tinh huyết Tự Văn Mệnh, tiên thiên Hồng Mông khí chuyển hóa làm thân thể máu thịt hậu thiên, Tức Nhưỡng đã hòa hợp một thể với thân thể Tự Văn Mệnh, hiện tại cho dù là đem Tự Văn Mệnh ném vào đại đỉnh sử dụng thiên địa thần hỏa rèn luyện, nhiều nhất nung ra một khối thân thể hình người như lưu ly, đừng hòng phản bản quy nguyên, tinh luyện ra một chút Tức Nhưỡng nào nữa.
“Tức Nhưỡng, Tức Nhưỡng, Tức Nhưỡng!” Đế Thuấn nhìn sa bàn Trung Lục thế giới to lớn kia, hai hàng lông mày rậm gắt gao nhíu lại chung một chỗ.
Da mặt Tự Văn Mệnh biến thành một mảng đỏ tím, hắn lao vút lên một bước, mang theo một tia điên cuồng tuyệt vọng lạnh lùng nói: “A cha, thật sự cần Tức Nhưỡng? Nhưng, nhưng, Văn Mệnh từ bỏ thân thể này…”
“Nói hươu nói vượn!” Đế Thuấn đánh một cái vào trên ót Tự Văn Mệnh, trầm giọng quát: “Tức Nhưỡng đã lây dính khí tức tinh huyết của ngươi, đã hóa thành máu thịt tinh khí của ngươi, không là Tức Nhưỡng nữa, từ bỏ thân thể của ngươi lại có tác dụng gì?”
Chắp tay sau lưng, mặt mày đau khổ đi tới đi lui trong đại điện vài vòng, Đế Thuấn hướng mấy trưởng lão nhân tộc từng trải nhiều nhất nhìn qua.
Chúc Long Quỹ, Ngũ Long Nghiêu một đám lão quái ngồi ở góc đại điện, trong mắt mỗi người lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm sa bàn Trung Lục thế giới không ngừng.
Qua hồi lâu, Chúc Long Quỹ thì thào nói: “Lão phu chỉ biết giết người phóng hỏa, trị thủy, trồng trọt những việc này chưa từng làm. Nhưng nước mưa đã có độc, dùng Tức Nhưỡng cấu thành đập lớn đem nước độc ước thúc trước, cũng là biện pháp ứng đối tình huống khẩn cấp.”
Lẩm bẩm một lúc, Chúc Long Quỹ nhíu mày trầm giọng nói: “Tức Nhưỡng trân quý đến cực điểm, một phần Tức Nhưỡng kia của Hữu Sùng bộ. Còn là bảo bối năm đó Nhân Hoàng Phục Hy thị từ thiên đình kiếm được. Muốn nói hiện trên thế gian nơi nào còn có Tức Nhưỡng, cũng chỉ có kho báu của thiên đình!”
Bốn chữ ‘Kho báu thiên đình’ vừa ra khỏi miệng, Ngũ Long Nghiêu đã cười khổ, hắn dang tay cay đắng nói: “Thiên đình bảo khố, hắc, tiền bối tộc ta, từng có người được thiên đế ngợi khen, được dẫn vào thiên đình bảo khố, chọn lựa ba món chí bảo thần khí làm tưởng thưởng. Ba món trấn tộc thần khí của tộc ta hiện tại, chính là đến từ trong thiên đình bảo khố.”
Ngẩng đầu, nhớ lại chốc lát, Ngũ Long Nghiêu trầm giọng nói: “Trên mai rùa tổ tiên truyền xuống ghi lại một ít tình huống của thiên đình bảo khố… Cấm vệ cực kỳ nghiêm ngặt, cấm chế cực kỳ đáng sợ, đại trận vô cùng vô tận, đường rắc rối phức tạp, một bước đi nhầm sẽ là kết cục hồn phi phách tán.”
Tự Hi đứng ở một bên, trầm mặt nói: “Càng đòi mạng hơn là… Hiện tại thiên đình còn bị Cộng Công Thị chiếm cứ.”
Trong đại điện lại là một phen tĩnh mịch.
Đổi là ngày xưa thiên đình suy sụp, chỉ có Khoa Nga Thị đám mèo to mèo nhỏ ba năm con tử thủ cổng thiên đình, liên minh bộ lạc nhân tộc nếu có nhu cầu, dùng rượu ngon món ngon trao đổi với bọn họ, đám hậu duệ thần nhân khốn cùng tới phát hoảng đó vụng trộm buôn bán một ít thần khí, loại chuyện này ngẫu nhiên cũng xảy ra.
Nhưng Cộng Công Thị chiếm cứ thiên đình, Thiên Địa Đại Trận bị hắn nắm giữ toàn bộ, Chúc Dung Thị dẫn quân vây khốn thiên đình, không thể đột nhập thiên đình được nửa bước.
Lấy uy lực của Thiên Địa Đại Trận, muốn vụng trộm lẻn vào thiên đình, muốn giấu được tai mắt Cộng Công Thị, muốn vụng trộm tiến vào thiên đình bảo khố tìm được Tức Nhưỡng, nhiệm vụ này hầu như là không có khả năng.
“Thiên Địa Đại Trận a!” Đế Thuấn cúi mặt, giống như lập tức già đi hơn trăm tuổi.
Hắn đi đến cửa đại điện, ngơ ngác nhìn sóng nước mang độc tàn sát bừa bãi ngoài vu trận kết giới bán trong suốt, cắn răng nói từng chữ một: “Cộng Công Thị đáng chết… con dân nhân tộc ta tội gì chứ?”
Cơ Hạo nhìn nhìn gương mặt tuyệt vọng của đám đông đại thần nhân tộc trong đại điện, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Thiên Địa Đại Trận sao, nếu có trận đồ của nó…”
Đế Thuấn hơi mang một tia điên cuồng nhìn Cơ Hạo, hắn nghiến răng, răng mài đến mức vang lên ‘ken két’, hai tay gắt gao siết lại khàn giọng nói: “Thiên Địa Đại Trận chính là chiến trận thiên đình thời thái cổ trấn áp tam giới, chính là quỹ tích thiên đạo vận hành của Bàn Cổ thế giới biến thành. Trận đồ Thiên Địa Đại Trận, chúng ta sao có thể có?”
Cơ Hạo sờ sờ mũi, khàn khàn nói: “Ừm, Nghiêu Sơn thành của tiểu tử, hộ thành đại trận chính là Thiên Địa Đại Trận. Khoa Nga Thị huynh đệ bọn họ rất dễ nói chuyện, ta cho bọn họ gấp mười tiền thù lao cùng rượu thịt, bọn họ đem trận đồ Thiên Địa Đại Trận trực tiếp ném vào Nghiêu Sơn ta… Lúc Nghiêu Sơn thành hoàn công, bọn họ cũng quên đem trận đồ đó thu hồi.”
Cơ Hạo cười gượng nói: “Bọn họ cũng không đem trận đồ Thiên Địa Đại Trận để trong lòng, ha ha, ta tự nhiên xấu hổ nhắc nhở bọn họ…”
Trong đại điện Đế Thuấn trở xuống, mấy ngàn đại nhân vật nhân tộc gương mặt ai cũng vặn vẹo nhìn Cơ Hạo.
Đùa cái gì thế? Tiểu tử ngươi nhất định là đang nói giỡn nhỉ?
Thiên Địa Đại Trận mà thiên đình giữ nhà hộ viện, đại trận căn bản dùng để trấn áp tam giới, càn quét yêu ma, mười tòa tiên thiên thần trận cường đại nhất Bàn Cổ thế giới tổ hợp mà thành Thiên Địa Đại Trận, trận đồ mấu chốt nhất, đòi mạng nhất, lại ở ngay Nghiêu Sơn thành của ngươi?
Dùng một chút tiền thù lao bé nhỏ không đáng kể, một chút rượu thịt bé nhỏ không đáng kể, ngươi đã đem tinh nghĩa quan trọng nhất thiên đình đại trận thu vào tay?
Khoa Nga Thị bọn họ phải bại gia tử đến trình độ nào?
Nghiêu Bá Cơ Hạo ngươi cần vận khí tốt tới trình độ nào?
“Trời xanh ở trên!” Đế Thuấn cười lớn ‘ha ha’ bổ nhào tới trước mặt Cơ Hạo, vươn đôi tay dùng sức ôm lấy hắn, hai tay hung hăng vỗ lưng Cơ Hạo, đánh vang lên ‘Thùng thùng’.
Đám người Tự Hi, Tự Văn Mệnh đồng thời xông tới, ai cũng gương mặt vặn vẹo cười, thấp giọng hoan hô, dùng hết toàn lực vung nắm tay, nhắm thân thể Cơ Hạo vỗ bừa một trận.
Cơ Hạo bị đánh cho nổ đom đóm mắt, xương cốt toàn thân vang lên ‘Rắc rắc’, thiếu chút nữa bị mấy ngàn nhân tộc đại thần trong đại điện đánh cho miệng phun máu tươi.
Sau một trận kích động, Đế Thuấn quát to một tiếng, đám đông thần tử nhân tộc ai về vị trí người ấy, đều xếp thành hàng chỉnh tề nhìn Đế Thuấn.
Đế Thuấn rút ra Hiên Viên Kiếm, lớn tiếng hô to: “Các vị, đây là đại kiếp nạn sinh tử của nhân tộc ta, mong rằng các vị đồng lòng hợp sức, vượt kiếp nạn này!”
Từng cái mệnh lệnh phát xuống đâu vào đấy, trong đó bao gồm điều động trọng binh giám thị động tĩnh dị tộc, mời ra cao thủ các tộc che dấu tọa trấn nhân tộc…
Nhưng một mệnh lệnh quan trọng nhất, lại giao cho Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh ——
Không tiếc mọi giá, không tiếc hy sinh, lẻn vào thiên đình, ăn cắp Tức Nhưỡng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.