Vu Thần Kỷ

Chương 916: Cùng công




Cơ Hạo ra tay quá nhanh.
Hoặc là nói, không có ai ngờ được Cơ Hạo cả gan làm loạn đến phát rồ như thế ra tay đối với Công Tôn Mạnh!
Hữu Hùng nhất tộc đương đại tộc trưởng, huyết duệ chính thống của đế Hiên Viên, lãnh tụ siêu cấp đại bộ tộc thực lực bộ tộc ở trong toàn bộ liên minh bộ lạc nhân tộc ngồi vững top ba, người có thể ngồi ngang hàng với Đế Thuấn!
Nhân tộc nào dám bất kính với hắn? Càng không cần nói ra tay công kích đối với hắn!
Cho nên không ai ngăn trở Cơ Hạo, mọi người đều trơ mắt nhìn Cơ Hạo tế ra Bàn Hi Thần Kính, một đạo thần quang âm u lao vút ra, chiếu vào trên người Công Tôn Mạnh.
Thân thể Công Tôn Mạnh rất quỷ dị vặn vẹo, người vạm vỡ cao trượng hai, eo gấu lưng hổ, lại có thể giống như một thiếu nữ mười sáu, rất uyển chuyển vặn lưng, làm một cái động tác vũ đạo cực kỳ quyến rũ.
Khuôn mặt Đế Thuấn kịch liệt giật giật, hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
Các thần tử nhân tộc đồng thời kinh hô, động tác này của Công Tôn Mạnh hoàn toàn không phù hợp thân phận của hắn!
Đám người long tộc, phượng tộc, lão chúc long thì không biết làm sao nhìn quanh, Công Tôn Mạnh trên người khẳng định có vấn đề, nhưng rốt cuộc là vấn đề gì?
Mà các trưởng lão Hữu Hùng nhất tộc bị Công Tôn Mạnh bức bách, buộc họ từ bỏ đế tử bản thân ủng hộ, vận dụng toàn bộ lực lượng ủng hộ một mình Công Tôn Thiên Mệnh, bọn họ vui vẻ ra mặt liên tục gật đầu.
Mặc kệ trên người Công Tôn Mạnh đã xuất hiện vấn đề gì, tóm lại chỉ cần hắn có vấn đề là tốt rồi!
Một đạo ma quang năm màu từ mi tâm Công Tôn Mạnh nổ tung, một đóa hoa sen năm màu lơ lửng ở mi tâm Công Tôn Mạnh, ma quang năm màu giống như sương khói xoay quanh bay lộn, hóa thành một cái kén ánh sáng trong suốt đem hắn gắt gao bao bọc lại.
Thanh âm hào sảng hùng tráng của Công Tôn Mạnh trở nên nũng nịu, thanh thúy vô cùng: “Ôi, ôi, thế mà có người nhìn ra bổn tướng của ta? Thú vị, thú vị, tấm gương này của ngươi rất khá nha. Vậy mà lại bức ra thần thông pháp lực vốn có của ta.”
Ở dưới Bàn Hi Thần Kính chiếu rọi, thân thể Công Tôn Mạnh biến thành dạng bán trong suốt, mọi người rõ ràng nhìn thấy, ở trong thân thể hắn, một thiếu nữ cao khoảng ba thước, dáng người yểu điệu tinh tế, khuôn mặt tuyệt mỹ tay nâng ngọc tỳ bà, đang cười tủm tỉm xuyên thấu qua thân thể Công Tôn Mạnh nhìn Cơ Hạo.
Ngón trỏ tay phải Cơ Hạo phun ra một tia sáng vàng, không ngừng rót vào Bàn Hi Thần Kính, duy trì áp lực đối với thiên ma trong cơ thể Công Tôn Mạnh.
Hắn lạnh giọng quát: “Công Tôn Mạnh đại nhân đã hồn phi phách tán rồi sao? Người khác có lẽ không nhận ra ngươi, nhưng trước đó vài ngày ta ở Nam Cương, ta vừa mới tiêu diệt rất nhiều tộc nhân của ngươi.”
Cơ Hạo nhìn thiếu nữ đó cười lạnh nói: “Một người gọi là Ngọc tôn, một người gọi là Hà tôn, đều đã bị ta tiêu diệt. Ngươi là vị nào?”
Người bốn phương tám hướng xôn xao hẳn lên, đám đông chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc trung với Công Tôn Mạnh lâm vào trong xao động.
Tộc trưởng bọn họ nguyện trung thành lại đã bị người ta hại? Bị người ta hại đến mức hồn phi phách tán? Nói như vậy, chẳng phải là Công Tôn Mạnh ngay cả tiến vào tổ miếu hưởng thụ hậu nhân hương khói cung phụng cũng không được nữa sao?
Một ít chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc tính tình nóng nảy hổn hển gầm rú. Bọn họ vung binh khí, ánh mắt hung ác nhìn về phía Công Tôn Thiên Mệnh. Các tộc nhân Hữu Hùng nhất tộc không ngu, Công Tôn Mạnh những ngày qua biểu hiện quái dị như vậy, hắn muốn đẩy Công Tôn Thiên Mệnh thượng vị, nói cách khác, Công Tôn Thiên Mệnh có cấu kết với ma đầu hại Công Tôn Mạnh!
“Giết hắn!”
“Băm hắn!”
“Rút ra hồn phách của hắn, giao cho đại vu tế tra hỏi!”
“Là ai làm chủ bảo bọn hắn hại tộc trưởng? Là ai? Nhất định phải điều tra ra, giết cả nhà hắn. Diệt toàn tộc hắn!”
Các chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc chậm rãi hướng bên này áp sát. Bọn họ phát ra tiếng gào rống như thủy triều. Chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc dưới núi, còn có Bồ Phản cấm quân do Đế Thuấn mang đến, cộng thêm quân đội long tộc, phượng tộc nghe được tiếng động lớn xôn xao ở đỉnh núi, quân đội vài trận doanh cũng đều xao động bất an, đám đông tọa kỵ không ngừng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Mắt thấy một hồi đại loạn ngay tại trước mắt, thanh âm Đế Thuấn truyền khắp toàn bộ thánh địa Hữu Hùng nhất tộc.
“Ta là Đại Thuấn, các vị. Công Tôn Mạnh tộc trưởng của Hữu Hùng nhất tộc bị yêu ma xâm hại, chúng ta đang truy tra chân tướng. Mong các vị tĩnh tâm chờ đợi, đừng làm ra chuyện người thân đau, kẻ thù sướng! Nhân tộc chúng ta, mặc kệ khi nào, cũng không thể tự mình làm loạn!”
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng quát giận của Hữu Hùng nhất tộc cùng tướng lĩnh long tộc, phượng tộc.
Đế Thuấn ở nhân tộc uy vọng cực cao, cho dù là ở Hữu Hùng nhất tộc, sau khi Công Tôn Mạnh xảy ra vấn đề, không thể dẫn đầu châm ngòi thị phi, Đế Thuấn mở miệng một câu, quân đội Hữu Hùng nhất tộc cũng liền ổn định.
Thân thể thiếu nữ tuyệt sắc trong cơ thể Công Tôn Mạnh hơi nhoáng lên một cái, một làn sương khói năm màu từ trong hoa sen mi tâm ả phun ra, dâng ra bản thể pháp tướng của thiếu nữ.
Thân thể Công Tôn Mạnh nặng trịch ngã xuống đất, ‘Phốc phốc’ vài tiếng, cốt nhục hắn mềm nhũn, chỉ còn lại có một tấm da mềm nhũn trải trên mặt đất. Trừ một tấm da người này, toàn bộ tinh huyết, toàn bộ huyết nhục nội tạng của hắn, đều bị thiếu nữ đó nuốt sạch sẽ.
“Ăn thật no!” Thiếu nữ cười nhìn Cơ Hạo, híp mắt nói: “Ngọc tôn, Hà tôn hai tiện nhân kia đã bị ngươi giết? Thật sự phải cảm tạ ngươi mới đúng. Hì hì, nói như vậy, Huyết Tôn ta hiện tại chính là tôn giả duy nhất còn lại của tộc ta ở thế giới này?”
Cơ Hạo cẩn thận dùng Bàn Hi Thần Kính bảo vệ bản thân. Ngọc tôn, Hà tôn, còn có thiên ma dưới trướng các nàng, các nàng chỉ là xâm chiếm thân thể, cắn nuốt linh hồn bổn nguyên, nhưng mà vị Huyết Tôn này, lại ngay cả tinh huyết người bị nàng xâm nhập cũng không buông tha.
Từ trên trình độ hung ác mà nói, Ngọc tôn, Hà tôn cộng lại cũng không hiểm ác bằng nàng, Cơ Hạo cũng không dám để kẻ này tới gần mình.
Đế Thuấn ở một bên nhìn Huyết Tôn hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Yêu ma phương nào, dám giết trọng thần nhân tộc ta?”
Huyết Tôn liếc xéo Đế Thuấn một cái, âm u cười nói: “Là ngươi nha, hì hì, tám tháng trước, ngươi sau khi uống rượu ở trong rừng trúc nghỉ ngơi, ta vốn muốn đoạt thân thể của ngươi. Ngại là trong cơ thể ngươi có Hiên Viên kiếm món đồ chơi đáng ghét đó trấn áp, ta không thể tới gần người.”
Đế Thuấn mở to mắt nhìn, một tầng mồ hôi lạnh trên trán ‘Vù’ một cái toát ra.
Huyết Tôn chậm rãi nói: “Người địa vị cao nhất nhân tộc đã không thể xâm chiếm, vậy chỉ có thể tìm những kẻ cấp thấp hơn chút. Cho nên, Công Tôn Mạnh này sao… Hì hì, hắn háo sắc như mạng, lại cho rằng ở Hữu Hùng chi khư không ai có thể thương tổn hắn, ngay cả một món bảo vật trấn áp tâm thần cũng không mang theo bên người, ta liền nhẹ nhàng khéo léo chiếm thân thể hắn.”
Đế Thuấn và một đám nhân tộc đại thần lặng im không nói gì, ma đầu như thế, nếu để nàng tàn sát bừa bãi làm bậy, nhân tộc làm sao ngăn cản được?
Cơ Hạo từ từ cười lạnh nói: “Huyết Tôn, ngươi cũng không cần nói những thứ vô ích đó. Công Tôn Thiên Mệnh này, ngươi bồi dưỡng hắn làm Nhân Hoàng, rốt cuộc là muốn sao?”
Huyết Tôn khẽ thở dài một hơi, lạnh giọng nói: “Không cảm thấy, khống chế một vị Nhân Hoàng rất có ý tứ sao?”
Cơ Hạo gật gật đầu, thương hại hướng Công Tôn Thiên Mệnh sắc mặt trắng bệch liếc một cái: “Thiên Mệnh thái tử… Ngươi thiên mệnh này, ha ha!”
Lắc đầu, Cơ Hạo rút ra Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, chậm rãi chỉ về phía Huyết Tôn.
Bốn phương tám hướng, vô số chiến sĩ Hữu Hùng nhất tộc, các chiến sĩ long tộc, phượng tộc, còn có chiến sĩ Đế Thuấn mang tới nơi này lần lượt rút binh khí, chậm rãi vây quanh Huyết Tôn cùng Công Tôn Thiên Mệnh.
Không biết là ai hét một tiếng, đao quang kiếm ảnh gào thét ngưng tụ thành một trận mưa ánh sáng, hung hăng hướng Công Tôn Thiên Mệnh và Huyết Tôn nện xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.