Vu Thần Kỷ

Chương 908: Động đãng chi thủy




Trong đại điện rộng lớn sâu thẳm, hai mươi tư cây cột khổng lồ rồng cuộn lóng lánh ánh vàng mờ mờ.
Cơ Hạo ngồi xếp bằng sâu trong đại điện, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hóa thành một đường màu vàng gắt gao khép kín, đỉnh đầu một đám mây lành màu vàng một trượng vuông xoay quanh nhảy múa, viền mây lành có các tia sáng vàng phóng ra.
Trừ mây lành ở đỉnh đầu, khí tức quanh thân Cơ Hạo nội liễm, tử khí nặng nề như tượng bùn đài gỗ.
Nhưng trong cơ thể hắn, hai vạn bốn ngàn sáu trăm tám mươi điểm sáng màu vàng đang cấp tốc xoay quanh, không ngừng phát ra những dòng lũ nóng cháy cọ rửa kinh lạc, vu huyệt toàn thân. Mặt ngoài làn da hắn một mảng mát mẻ, mát mẻ như gạch ngọc trải trên mặt đất, nhưng nhiệt độ trong cơ thể hắn lại đủ để hòa tan hầu như toàn bộ vật chất trong Bàn Cổ thế giới trừ số rất ít tiên thiên thần liệu.
Phương pháp tu luyện của nhân tộc bình thường, dẫn động lực lượng chín ngôi sao thái cổ, ngưng tụ tám mươi mốt khỏa bản mạng vu tinh, đây là cực hạn thân thể Vu Đế có thể thừa nhận. Cho dù nhiều thêm một viên bản mạng vu tinh, thân thể Vu Đế đỉnh phong cũng sẽ bị căng lên phát nổ thành một bãi huyết tương.
Nhưng Cơ Hạo có được tinh huyết long phượng, ngưng tụ Bàn Cổ huyết mạch, tiềm lực thân thể có thể xưng là khủng bố. Hơn hai vạn khỏa bản mạng vu tinh trong cơ thể, lực lượng mỗi một khỏa đều tăng lên tới cực hạn, thân thể hắn được vu lực tẩm bổ, trở nên càng thêm mạnh mẽ, càng thêm cường hãn.
Vang lên ‘Ông’ một tiếng, trong cơ thể Cơ Hạo mơ hồ có tiếng chuông đồng kêu truyền đến.
Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ năm đột phá, da hắn đột nhiên biến thành màu vàng nhạt, làn da, cơ thịt, kinh lạc, cốt cách, cốt tủy toàn thân, thậm chí lục phủ ngũ tạng và đầu óc đều là một mảng ánh vàng rực rỡ, long lanh trong suốt tựa như lưu ly bảo châu màu vàng.
“Ta hiện tại, có thể dùng lực lượng thân thể đối kháng Vu Thần sao?” Trong thần hồn không gian, thái dương đạo chủng phát ra vô lượng kim quang. Cơ Hạo thấp giọng hỏi.
“Cân nhắc nhiều như vậy làm gì?” Thanh âm hư ảnh ù ù vang lên, như một trận sấm sét cuốn qua hư không: “Chờ trong trăm vạn vu huyệt toàn thân ngươi đều có một bản mạng vu tinh tọa trấn, cơ thể Bàn Cổ của ngươi coi như tiểu thành… Khi đó, ngươi có thể tay trần xé nát cái gọi là Vu Thần.”
“Lực lượng thuần túy nhất, chính là lực lượng cường đại nhất.” Hư ảnh mang theo tiếng hầm hừ kiêu ngạo ngút trời nói: “Không cần cân nhắc cảnh giới, không cần cân nhắc những thứ râu ria kia. Chỉ cần ngươi có được lực lượng mạnh nhất, địch nhân nào cũng có thể một quyền đánh nát hắn… Chờ ngươi thật sự có được cơ thể Bàn Cổ đại thành, dù là một vùng thiên địa này, cũng có thể một quyền đánh sập!”
“Không cần kỹ xảo?” Cơ Hạo cười gượng một tiếng.
“Ài?” Hư ảnh lắp bắp một chút, qua một lúc, hắn cười gượng nói: “Đương nhiên, kỹ xảo cũng rất quan trọng. Lực lượng cường đại nhất phối hợp kỹ xảo cường đại nhất, đây mới là lực lượng hoàn mỹ nhất! Đạo lý này, ta hiện tại… Hiểu!”
“Trước kia ngươi không hiểu đạo lý này?” Cơ Hạo đuổi cùng giết tận truy hỏi hư ảnh: “Trước kia ngươi có phải chỉ biết vung binh khí chém lung tung giết lung tung hay không? Như các chiến sĩ bộ tộc man nhân Nam Hoang chưa khai hóa?”
Hư ảnh thẹn quá hóa giận rít gào một tiếng, sau đó mặc kệ Cơ Hạo truy hỏi như thế nào, hắn chết sống cũng không chịu nói chuyện.
Cơ Hạo liền biết, lão gia hỏa này thì ra quả nhiên giống với các chiến sĩ man nhân Nam Hoang chưa khai hóa, chỉ biết cầm binh khí chém lung tung giết lung tung, dựa vào một thân man lực bắt nạt người ta. Chẳng qua, Cơ Hạo càng thêm tò mò lai lịch của hắn, ở trong ấn tượng của Cơ Hạo, trong đại năng thời đại hồng hoang, người thuần túy dựa vào man lực như vậy, tựa như cũng không có mấy ai nhỉ?
Đỉnh đầu dâng lên một luồng sáng vàng, đám mây lành phạm vi một trượng kia ‘Soạt’ một tiếng lùi về trong cơ thể. Ánh vàng trên làn da Cơ Hạo thu liễm, từng tia khí nóng từ trong lỗ chân lông mở rộng phun ra.
Đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động thân thể, Cơ Hạo đột nhiên hướng phía trước đánh ra một cú thốn kình băng quyền.
Một quyền này hắn không sử dụng vu lực, thuần túy dựa vào lực lượng cơ thể đánh ra một quyền, nhưng lực lượng thân thể được Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ năm thêm vào, dễ dàng ở trước mặt hắn đánh ra một cái hắc động to bằng đầu người.
Hư không sụp đổ, cấm chế Thiên Địa Đại Trận trong đại điện cấp tốc mở ra, từng luồng sáng bảy màu hội tụ tới, hắc động cấp tốc tiêu tán vô hình.
Cửu Dương Vô Cấu Y nổi lên các làn sóng màu vàng, Cơ Hạo nheo mắt thấp giọng lẩm bẩm: “Có thể cướp thêm ngót nghét một vạn viên bồ đề tử là được… hạt sen của Hoa đạo nhân cũng không tệ đâu. Chỉ là, sư tôn không hỗ trợ đánh cướp, ta cũng không phải là đối thủ của hai lão quái vật đó.”
“Chỉ dựa vào chính mình tu luyện, khiến trong toàn bộ vu huyệt toàn thân đều có một viên bản mạng vu tinh, thế này phải hao phí bao nhiêu năm khổ công mới được?”
“Bàn Giả thái dương!” Thanh âm hư ảnh một lần nữa vang lên: “Ngươi đột nhiên trở nên ngu ngốc rồi, Bàn Giả thái dương là để ngươi coi là nguồn lửa đốt người sao? Dùng đỉnh kia luyện hóa mặt trời này, ít nhất có thể cho ngươi có thêm mười vạn bản mạng vu tinh!”
Cơ Hạo giật mình, thần thức chìm vào thân thể, Bàn Giả thái dương vô thanh vô tức rơi vào trong đỉnh nhỏ ngọn lửa năm màu vờn quanh, các dòng lũ nóng cháy không ngừng từ trong cái đỉnh nhỏ trào ra, bản thân cái đỉnh nhỏ như hư ảnh trở nên càng thêm chắc chắn ngưng thực, trong mấy chỗ vu huyệt của Cơ Hạo, cũng có các điểm sáng vàng dần dần ngưng tụ.
Do dự một phen, Cơ Hạo đang tính toán tiếp tục bế quan, dứt khoát đem Bàn Giả thái dương cũng tiêu hóa hoàn toàn rồi mới ra ngoài hành tẩu hay không, ngoài đại điện đột nhiên truyền đến tiếng đánh khánh ngọc thanh thúy.
Hai tay đưa về phía trước, nhẹ nhàng tách ra hai bên, cửa đại điện nặng nề mở ra hai bên, một ánh mặt trời chiếu vào, Thiên Cơ trưởng lão mặc đồ đen, sốt sắng đứng ở ngoài cửa, kính cẩn hướng Cơ Hạo hành một lễ.
“Tôn chủ, những ngày qua, lão phu vẫn luôn kinh hồn táng đảm, luôn thấy có tai ương ngập đầu ngay tại trước mắt.”
Nhìn thấy Cơ Hạo, Thiên Cơ trưởng lão cũng không nói lời thừa, nói thẳng ý đồ đến của mình. Hắn nhìn Cơ Hạo, mặt đầy sầu khổ nói: “Ở trong thành Nghiêu Sơn còn tốt, lão phu còn có thể miễn cưỡng ổn định tâm thần, nhưng một khi rời khỏi Nghiêu Sơn thành xa vạn dặm, sẽ cảm thấy thần hồn dập dờn, thiếu chút nữa ngất ngã xuống đất.”
Chỉ chỉ bầu trời ngoài cửa, Thiên Cơ trưởng lão nhìn Cơ Hạo thấp giọng nói: “Cho dù ngày đó lúc Bàn Hi thế giới bị Bàn Cổ thế giới bắt giữ cắn nuốt, lão phu cũng không có cảm thụ bực này. Có lẽ, tôn chủ phải tính toán kỹ một phen.”
Cơ Hạo trầm ngâm một lát, đột nhiên đề cao thanh âm.
“Cơ Thiên, Cơ Địa, Cơ Huyền, Cơ Hoàng, truyền chiếu lệnh vi sư, phàm toàn bộ con dân Nghiêu Sơn lĩnh ta, toàn bộ đến trong vạn dặm xung quanh Nghiêu Sơn thành ở lại. Tích trữ lương thảo nhiều hơn, săn bắn cất giữ thịt để ăn nhiều hơn, các loại dược thảo dược tề, hết sức thu thập.”
“Mở ra toàn bộ phòng kho, phàm trong Nghiêu Sơn lĩnh ta, thanh tráng mười bốn tuổi trở lên, võ trang toàn bộ. Khố phòng nội toàn bộ trận khí hết thảy lấy ra, ở Nghiêu Sơn thành quanh thân bày ra đại trận.”
Lại trầm ngâm một lát, Cơ Hạo nheo nheo mắt, thản nhiên nói: “Lấy Nghiêu Sơn thành làm trung tâm, đường kính ba vạn dặm, dựa núi xây tường, đem ba vạn dặm này vây hết lại cho ta.”
Bốn bóng người xẹt qua, Cơ Thiên, Cơ Địa các thân vệ đệ tử môn hạ của Cơ Hạo chạy tới, kính cẩn ghi nhớ mệnh lệnh của hắn, sau đó phân công nhau làm việc.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng cười réo rắt, hơi bén nhọn của Phượng Cầm Tâm.
“Tốt, tốt, tốt, vất vả lâu như vậy, cái đại trận chết tiệt này cuối cùng đã bày xong!”
“Nghiêu Bá, Nghiêu Bá, Cơ Hạo, Cơ Hạo, mau mau đem tọa độ thế giới kia cầm ra cho bản cung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.