Vu Thần Kỷ

Chương 904: Hiên Viên thánh huyết




Thần linh nhất tộc không có thuyết linh hồn, thần hồn cùng thần thể bọn họ hoàn toàn hòa hợp một thể, thần thể bị hao tổn, thần hồn cũng theo đó bị hao tổn. Cho nên thần linh tất nhiên trời sinh mạnh mẽ vô cùng, một khi bị thương sẽ cần thời gian dài đằng đẵng để tĩnh dưỡng khôi phục.
Chúc Dung Thiên Mệnh không phải hậu duệ thần linh thuần túy, hắn là con nối dõi Chúc Dung thị với nữ tử nhân tộc hỗn huyết mà sinh.
Chỉ thấy Hoa đạo nhân chỉ tay, đầu Chúc Dung Thiên Mệnh phát nổ, một đám sương mù máu bay ra, bên trong có thể thấy được một bóng người màu lửa đỏ như ẩn như hiện, mơ hồ chính là bộ dáng Chúc Dung Thiên Mệnh.
Thở phì phò từng ngụm từng ngụm, Chúc Dung Thiên Mệnh ở trong sương mù máu hướng Hoa đạo nhân liên tục dập đầu: “Tổ sư cứu con, tổ sư cứu con, con không muốn chết, con còn chưa thành Nhân Hoàng, con không muốn chết, con không muốn chết đâu!”
Gió trời phần phật, thanh âm Chúc Dung Thiên Mệnh rất nhỏ như con kiến kêu, lại theo gió rõ ràng truyền vào lỗ tai đám người Cơ Hạo.
Vô Chi Kỳ nhe răng trợn mắt cười quái dị một tiếng, hắn âm trầm nói: “Chúc Dung thị có một đứa con nối dõi ‘có cốt khí’ như vậy, hắc hắc, lần sau đụng tới Chúc Dung thị, phải hỏi tổ miếu Chúc Dung thị bọn hắn, có phải bị người ta đi tiểu vào hay không!”
Cười lớn một tiếng, Vô Chi Kỳ đột nhiên cầm lên đại thiết bổng hung hăng hướng phía Cơ Hạo vung tới một gậy.
Cơ Hạo tuy uống trà ăn trái cây với Vô Chi Kỳ, bộ dáng mọi người hoà hợp êm thấm, nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng lão khỉ tính cách bạo ngược, hỉ nộ vô thường này. Bỗng chợt nhìn thấy đại thiết bổng đập xuống, Bàn Hi Thần Kính chợt lóe u quang, chỉ nghe một tiếng vang lớn, thiết bổng trong tay Vô Chi Kỳ hung hăng vỗ vào trên gáy hắn.
Ánh lửa vạn trượng, máu rơi từng giọt, một bổng Vô Chi Kỳ đánh ót chính mình da tróc thịt bong, thiếu chút nữa không đem xương sọ chính mình đập nát.
Vô Chi Kỳ đau đến mức khàn giọng rú thảm, hắn xoay người đang muốn rời khỏi, Cơ Hạo ra tay như điện, chân đạp Bắc Đầu Thất Tinh Bộ, thân hình như gió lao đến bên người Vô Chi Kỳ, Cửu Dương Đãng Ma Kiếm kéo theo một chuỗi lửa nhẹ nhàng đâm vào trên lưng Vô Chi Kỳ.
Vô Chi Kỳ mặc bên ngoài một áo dài vải thô, bên trong lót một cái giáp vảy rồng mềm. Bộ nhuyễn giáp này bảo quang âm trầm, là một phòng ngự chí bảo cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng Cửu Dương Đãng Ma Kiếm thoải mái đâm xuyên qua giáp mềm, mũi kiếm xuyên thủng thân thể Vô Chi Kỳ.
Một ánh lửa màu vàng lao ra, chín miếng thái dương thần phù trên thân Cửu Dương Đãng Ma Kiếm lóe lên một phen, ‘Oành’ một tiếng vang lớn, trên một miếng thái dương thần phù bùng nổ một quầng thuần dương lôi hỏa, theo trường kiếm đánh vào thân thể Vô Chi Kỳ, lông rậm toàn thân Vô Chi Kỳ dựng thẳng lên từng sợi, mỗi sợi lông tóc đều đang bốc khói. Thất khiếu hắn phun hỏa, chật vật lao đầu ra khỏi hơi nước, gào rống hướng Cộng Công Thị bỏ chạy.
Hắn xem như bỏ chạy nhanh, nhưng bọn Man Man ra tay cũng không chậm. Lúc Vô Chi Kỳ chạy trốn, hai thanh đại chuỳ của Man Man hung hăng vỗ vào trên gáy hắn, Vũ Mục hắt một nắm vu độc vào trên mặt hắn, Thiếu Ti đâm một thương xuyên qua cánh tay hắn. Thái Ti vỗ một đạo đoạt mệnh vu chú vừa vặn trúng Vô Chi Kỳ.
Da Ma Sam Gia và Phong Hành lại phối hợp vừa đúng, Da Ma Sam Gia mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, một đạo thần quang tối như mực đánh vào trên lưng Vô Chi Kỳ, đem hộ thân thần quang sau lưng Vô Chi Kỳ đánh cho quang ảnh ảm đạm một phen. Một mũi tên của Phong Hành gào thét bắn tới, theo Da Ma Sam Gia công kích nhập vào thân thể Vô Chi Kỳ.
Trong vài nháy mắt ngắn ngủn, Vô Chi Kỳ bị đánh cho mình đầy thương tích, cả người phun lửa, đau đến mức tru lên ngao ngao hắn chạy đến bên cạnh Cộng Công Thị, còn chưa mở miệng nói chuyện, trong miệng đã phun ra một đạo thái dương tinh hỏa.
Cộng Công Thị đang tức giận nhìn Hoa đạo nhân, một tư thế muốn trở mặt lại không dám động thủ.
Mắt thấy Vô Chi Kỳ bị thương nặng chạy về, hắn bị dọa nhảy dựng, hai tay mang theo một mảng lớn thủy quang vỗ loạn một phen ở trên thân Vô Chi Kỳ. Sóng nước kéo dài không ngừng ùa vào thân thể Vô Chi Kỳ, thật không dễ gì mới đem thái dương tinh hỏa cùng lực lượng hỗn loạn khác trong cơ thể hắn hóa giải hoàn toàn.
Bận rộn một hồi, Cộng Công Thị rốt cuộc lấy dũng khí, ngang nhiên tiến lên một bước, hướng Hoa đạo nhân lớn tiếng quát: “Hoa đạo nhân, ngươi là tiền bối cao nhân, đỉnh trụ trời năm đó, các ngươi ký phần khế ước đó, ngươi còn nhớ không?”
Hoa đạo nhân mỉm cười, hướng Cộng Công Thị gật đầu nói: “Nhớ, nhớ, đương nhiên nhớ, nếu không phải nhân tộc đối mặt tai ương ngập đầu, chúng ta không thể nhập thế nhúng tay việc nội bộ của nhân tộc.”
Sau khi công khai thừa nhận khế ước năm đó, Hoa đạo nhân chợt đổi giọng: “Nhưng, bần đạo hôm nay không phải là nhúng tay việc nội bộ nhân tộc ngươi, mà là tới cứu môn nhân đệ tử của ta… Không lẽ, bần đạo phải trơ mắt nhìn các ngươi đánh chết môn nhân của ta hay sao?”
Cộng Công Thị há há mồm. Hắn nhìn về phía trong huyết quang bao lấy linh hồn Chúc Dung Thiên Mệnh, tức giận đến mức khóe mắt giật giật.
Nếu là huyết mạch thần linh thuần khiết, Côn Bằng vừa rồi một đòn chém rụng đầu Chúc Dung Thiên Mệnh, tiểu tử đó giờ phút này đã là người chết. Nhưng Chúc Dung Thiên Mệnh là người, thần hỗn huyết, linh hồn hắn cũng chưa hòa hợp một thể cùng thân thể, mà là giống nhân tộc linh hồn là linh hồn, thân thể là thân thể.
Hoa đạo nhân ra tay cứu linh hồn Chúc Dung Thiên Mệnh, như vậy sự sống chết của gã liền không tới lượt Cộng Công Thị làm chủ nữa.
Cố nén lửa giận do Cộng Công Vô Ưu bị đánh chết dẫn phát, Cộng Công Thị nghiến răng cười lạnh nói: “Tốt, tốt, tốt, một khi đã như vậy, như vậy…”
Ánh mắt âm u nhìn Hoa đạo nhân một cái, Cộng Công Thị âm trầm nói: “Hôm nay…”
Mộc trượng trong tay Hoa đạo nhân run lên, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ Cộng Công đại nhân còn muốn động thủ với bần đạo sao? Tuy không muốn mang một cái tiếng xấu lấy lớn bắt nạt nhỏ, nhưng lấy truyền thừa độc đáo của Cộng Công thần tộc, thực lực Cộng Công đại nhân so với tổ tiên ngươi cũng chỉ yếu hơn một bậc, bần đạo rất có hứng thú lĩnh giáo cao chiêu!”
Cộng Công Thị giơ lên tam xoa kích trong tay, do dự thật lâu, rốt cuộc không nói gì xoay người, đạp một đám mây đen lao thẳng lên trời, trong chớp mắt chẳng biết đi đâu.
Ba người Vô Chi Kỳ, Tu Xà, Tương Liễu cũng ánh mắt thâm trầm nhìn Hoa đạo nhân một cái, gật gật đầu, không dám hé răng, chỉ để ý bản thân mang theo mấy ngàn chiến sĩ Thủy Thần, theo sát đụn mây của Cộng Công Thị rời đi.
Ba người bọn họ đều là lão yêu cự phách thời đại hồng hoang sót lại đến nay, trong lòng biết rõ trong hồng hoang có mấy người là tuyệt đối không thể trêu chọc, mà Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân hai sư huynh đệ, trên phần sổ đen này tuyệt đối cầm cờ đi trước.
Trêu chọc Vũ Dư đạo nhân, hắn nhiều nhất cho ngươi một kiếm, ngươi nếu trúng hắn một kiếm mà không chết, hắn cũng lười đến đuổi giết ngươi tiếp.
Nhưng trêu chọc một đôi sư huynh đệ này, vậy quả thật như chọc tổ ong vò vẽ, Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân còn có một đám đồ tử đồ tôn của bọn họ sẽ giống như giòi trong xương, không đem ngươi giày vò tới chết bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cho nên ba người bọn Vô Chi Kỳ trầm mặc, một câu nói lời thừa cũng không dám, rất xám xịt đào tẩu.
Hoa đạo nhân cười tủm tỉm nhìn nhìn chỗ đám người Cơ Hạo, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cái lưu ly bảo bình trong suốt.
Một giọt huyền hoàng tinh huyết to bằng nắm tay lơ lửng ở trong bảo bình, không ngừng tản mát ra áp lực to lớn làm người ta hít thở không thông cùng bá đạo uy nghiêm không thể nói bằng lời.
Hoa đạo nhân ôn hòa nói: “Đây cũng là tạo hóa của ngươi, Thiên Mệnh à, một giọt thánh huyết đế Hiên Viên này, vừa lúc lấy để đúc lại pháp thể cho ngươi.”
“Về sau, ngươi chính là huyết mạch Công Tôn Hiên Viên thị thuần khiết, tranh đoạt địa vị Nhân Hoàng càng thêm danh chính ngôn thuận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.