Vu Thần Kỷ

Chương 898: Vô Ưu chết




Trong rừng rậm truyền đến tiếng rú thảm thê lương, chiến sĩ Già tộc độc ác điên cuồng săn giết Đông Di tiễn thủ.
Ở Nghiêu Sơn thành, trong phạm vi Thiên Địa Đại Trận bao phủ, thực lực các Đông Di tiễn thủ bị suy yếu đến cực hạn, bọn họ thậm chí muốn nhúc nhích, né tránh cũng cực kỳ khó khăn. Đối mặt chiến sĩ Già tộc cùng hung cực ác, các tiễn thủ Đông Di bị đánh giết như gà con.
‘Đầu hàng, đầu hàng’!
‘Ta hàng rồi, hàng rồi’!
‘Tha mạng, tha mạng đi!’
Khắp nơi đều truyền đến tiếng Đông Di tiễn thủ khóc lóc cầu xin, nhưng Cơ Hạo lòng cứng rắn, không tiếp nhận bọn họ đầu hàng.
Phong Hành vừa mới khôi phục ngơ ngác ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn Nghệ Thần sau khi bị Cửu Dương Đãng Ma Kiếm chém giết để lại một đám tro tàn kia. Hắn ngơ ngác nhìn một mảng tro bụi tinh tế kia, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, ngay sau đó liên tục cười to ba tiếng, sau đó gào khóc lên.
Vũ Mục đứng ở phía sau Phong Hành, hai tay nhẹ nhàng vuốt cái bụng nhô lên cao cao của mình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cơ Hạo chắp tay sau lưng đứng bên Phong Hành, trầm thấp mà có sức thuyết phục nói: “Vốn nên để ngươi tự tay xử lý hắn, chẳng qua, nhất thời quên thu tay lại! Hắc, hắn giết cả nhà ngươi, sớm hay muộn có một ngày, ta giúp ngươi diệt cả nhà hắn là được.”
Mỗi một chữ trong lời Cơ Hạo nói đều mang theo sát khí ngút trời.
Nhưng vô luận Man Man, Thiếu Ti, hay là Vũ Mục, Thái Ti, đều rất tán đồng liên tục gật đầu.
Cái thế đạo chết tiệt này, người ta giết cả nhà ngươi, vô lực trả thù thì thôi, nếu đã có lực lượng trả thù, vậy nhất định phải giết cả nhà người ta. Đây là một thời đại chết tiệt, hỗn loạn, lời Cơ Hạo nói thô bạo mà vô lễ, nhưng một lời đã nói toạc ra pháp tắc sinh tồn chí cao ở thời đại này.
Một tiếng hét thảm cuối cùng trong rừng rậm cũng đã biến mất, một lại một chiến sĩ Già tộc mang theo máu tanh đầy người từ trong rừng rậm đi ra, rất cung kính quỳ một gối xuống hướng phía Cơ Hạo hành lễ chào.
Cơ Hạo gật gật đầu, hắn đang muốn hạ lệnh để các chiến sĩ Già tộc này trở về thành, bỗng dưng một đạo pháp lực dao động kỳ dị xa xa truyền đến, Cơ Hạo hấp thu nguyên linh lực của đám đông vực ngoại thiên ma, cấp độ thần thức đột nhiên tăng mạnh có được uy lực khó lường cách thật xa, vẫn rõ ràng phân biệt ra tính chất còn có phương vị khoảng cách đạo pháp lực dao động này.
Hừ lạnh một tiếng, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Đều theo ta! Vũ Mục, ở đây thủ Phong Hành!”
Thân thể nhoáng lên một cái. Cơ Hạo mang một luồng sáng màu vàng phóng lên cao, trong chớp mắt xông lên cao trăm dặm, sau đó biến chuyển một cái hướng phía dao động pháp lực truyền đến lao vút đi.
Mấy trăm chiến sĩ Già tộc cấp Vu Đế cùng lên tiếng hò hét, một đám bừng bừng hứng thú xé gió bay lên, xoa tay theo phía sau Cơ Hạo. Vừa rồi một phen giết chóc đó vừa mới khơi dậy bản năng hung tàn của bọn họ, bọn họ còn chưa giết đủ, bọn họ còn muốn giết thêm chút người nữa.
Phong Hành hít sâu một hơi, sau lưng hắn hai cánh chim do cơn lốc màu xanh ngưng tụ thành ‘Soạt’ một cái mở ra, kéo lên mấy chục dải tàn ảnh lao thẳng lên trời, đuổi sát phía sau Cơ Hạo.
Xa xa, có thể nghe được tiếng Phong Hành cười to: “Cơ Hạo, ngươi giúp ta giết Nghệ Thần, về sau ngươi chính là huynh đệ sinh tử cả đời ta!”
Vũ Mục vỗ vỗ thịt béo trên cái bụng, mặt mày đau khổ thở dài một hơi, thấp giọng oán giận nói: “Tên nào cũng chạy nhanh cả, ai cũng chạy nhanh cả, một thân thịt này của ta. Ài…”
Lắc lắc đầu tiếp nhận số phận, Vũ Mục khiêng lên cái nổi sắt to của mình, như một quả bóng cao su không ngừng nhảy lên, phát ra tiếng ‘Thùng thùng’ một lần nhảy ra mấy chục dặm, không ngừng nhảy nhót đuổi theo phương hướng Cơ Hạo đi.
Man Man, Thiếu Ti, Thái Ti, Da Ma Sam Gia cũng đều thi triển thủ đoạn đuổi theo. Trong thành Nghiêu Sơn, càng có các luồng sáng phóng lên cao, Cơ Hạ mang theo cao thủ trong thành cũng ùn ùn đuổi theo.
Ngọn núi lớn vô danh lở sụp nửa bên. Mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ của Cộng Công nhất tộc bị Thi đạo nhân một chưởng đánh lén sau lưng đánh chết hơn phân nửa, người còn lại cũng đều bị thương nặng. Hai con hắc giao hình thể thật lớn cuộn thân thể, dùng thân thể to lớn của mình bảo vệ Cộng Công Vô Ưu đã bị thương nặng hôn mê. Bọn nó ngẩng đầu, không ngừng phun khói đen khí độc, hướng Thi đạo nhân phát ra tiếng rít gào trầm thấp.
Hai con hắc giao lân giáp tan vỡ, cái sừng duy nhất trên trán bị đập vỡ nát, hơn phân nửa thân thể cũng bị đập nát.
Nhưng bọn nó trung thành và tận tâm bảo vệ ở bên người Cộng Công Vô Ưu, đối mặt uy áp lạnh lẽo của Thi đạo nhân phát ra không lùi chút nào.
Thi đạo nhân cười nhìn hai con hắc giao liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, tốt, các ngươi hai con nghiệt súc này có vài phần dũng mãnh gan dạ. Sơn môn bần đạo đang cần hai con hộ sơn linh thú, các ngươi có duyên với bần đạo, vẫn là ngoan ngoãn vào môn ta, có thể hưởng khôn cùng thanh phúc.”
Cất tiếng cười to, Thi đạo nhân vươn hai tay hướng hai con hắc giao bắt lấy.
Hai bàn tay to ánh vàng rực rỡ vô thanh vô tức bay ra, bóp chặt yếu hại chỗ cổ hai con hắc giao, đem chúng xách hẳn lên.
Cộng Công Vô Ưu bại lộ ở trước mặt Chúc Dung Thiên Mệnh, Chúc Dung Thiên Mệnh đắc ý ngửa mặt lên trời cười to, hắn chỉ vào Cộng Công Vô Ưu cất tiếng cười nói: “Cộng Công Vô Ưu, ngươi cũng có hôm nay? Cộng Công thần tộc các ngươi và Chúc Dung thần tộc đấu vô số năm, ngươi là con trai độc nhất của Cộng Công lão quỷ, ta hôm nay sẽ cho Cộng Công thần tộc các ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”
Tay trái khẽ lật, một thanh loan đao màu đỏ phun ra vô số đốm lửa màu xanh, màu lam, màu tím, bị Chúc Dung Thiên Mệnh cầm trong tay.
Cười lạnh một tiếng, Chúc Dung Thiên Mệnh nhảy lên cao cao, một đao toàn lực hướng đỉnh đầu Cộng Công Vô Ưu bổ xuống.
Mấy chục chiến sĩ Cộng Công nhất tộc bị thương nặng cùng lên tiếng rên rỉ, bọn họ đem hết toàn lực nhảy lên, muốn ngăn cản một đao này của Chúc Dung Thiên Mệnh.
Bát Khâu Già cười lạnh trào phúng một tiếng, tay trái hắn điểm nhẹ, các giọt nước lóng lánh kim quang mờ mờ bắn vút đi, hung hăng va chạm ở trên thân các chiến sĩ Cộng Công nhất tộc đó, đánh cho bọn họ giáp trụ sụp đổ, thân thể cũng bị đánh nát.
‘Ông’ một tiếng, loan đao trong tay Chúc Dung Thiên Mệnh hung hăng bổ vào đỉnh đầu Cộng Công Vô Ưu.
Mi tâm Cộng Công Vô Ưu lao ra một làn khí đen, gương mặt trắng bệch của Cộng Công thị hiện lên ở trong khí đen, một đám sương mù đen nâng loan đao của Chúc Dung Thiên Mệnh không cho hắn hạ xuống. Cộng Công thị nhìn chằm chằm Chúc Dung Thiên Mệnh lớn tiếng quát: “Tiểu tạp chủng, ngươi dám hại Vô Ưu con ta?”
Chúc Dung Thiên Mệnh giận dữ rít gào một tiếng, hắn nhìn Cộng Công thị lớn tiếng quát: “Cộng Công thị, cho dù ngươi tự mình ra tay cũng đừng hòng cứu được con ngươi!”
Tay phải khẽ lật, Chúc Dung Thiên Mệnh lấy ra một khối thần phù màu đỏ, hung hăng vỗ vào trên đám khí đen kia.
Thần phù nổ tung, trong một đám lôi hỏa bóng người Chúc Dung thị hiện lên, tay phải hắn trọng quyền như sao băng bốc cháy hung hăng nện xuống, khí đen ở mi tâm Cộng Công Vô Ưu bị một quyền của hắn chấn vỡ, ánh lửa trong thần phù phun ra cũng theo khí đen cùng nhau hủy diệt.
Cười điên cuồng một tiếng, Chúc Dung Thiên Mệnh bổ một đao vào trên đầu Cộng Công Vô Ưu, đem hắn từ đầu đến chân chém thành hai mảnh.
Sợ Cộng Công Vô Ưu chưa chết, Chúc Dung Thiên Mệnh vung loan đao chém lung tung một phen, cứng rắn đem Cộng Công Vô Ưu băm thành thịt vụn.
Cực cao cực cao trên bầu trời, một tiếng rống giận điên cuồng truyền đến, khắp trời đều có mây mưa màu đen từ bốn phương tám hướng hội tụ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.