Vu Thần Kỷ

Chương 880: Chém giết rất nhanh




Mộc đạo nhân ném xuống một trăm lẻ tám viên lưu ly bảo châu, khinh thường lạnh lùng cười “Xùy!” một tiếng, tay phải khẽ cứa, vết thương kiếm ở ngực chậm rãi khép lại. Hắn hít sâu một hơi, vung cành cây xanh biếc, một lần nữa gia nhập chiến đoàn vây công Vũ Dư đạo nhân.
Khí lành bốc lên, lưu ly bảo châu mang theo lôi âm nặng nề đánh vào đầu.
Cơ Hạo nhìn những lưu ly bảo châu kia nhanh như tia chớp lao đến, thân thể nhoáng lên một cái, bàn tay trái dựng thẳng lên như đao, mang theo một đường cong, lấy hai chiêu Khai Thiên, Ích Địa hợp nhất, bổ mạnh vào trên viên lưu ly bảo châu thứ nhất.
‘Rắc’ một tiếng, toàn bộ xương khớp bàn tay trái của Cơ Hạo đồng thời vỡ vụn, da thịt mép bàn tay vỡ nát, các giọt máu tươi màu vàng nhạt dinh dính, nóng cháy phun ra xa vài thước, lại mang theo tiếng xé gió nho nhỏ cấp tốc bay trở về trong cơ thể Cơ Hạo.
Viên lưu ly bảo châu bị Cơ Hạo bổ cũng phát ra tiếng vỡ vụn, một vết nứt nhỏ như sợi tóc từ trên xuống dưới thẳng tắp xuyên qua bảo châu, lượng lớn khói sóng bảy màu như sóng nước, không ngừng từ trong bảo châu phun ra.
Một trăm lẻ tám vị Mộc đạo nhân đồng thời quay đầu, kinh ngạc trợn to mắt nhìn Cơ Hạo.
“Sao có thể chứ? Da thịt tiểu nghiệt súc này sao mà kiên cố như thế?”
Từng luồng khí lành gào thét rơi xuống, mắt thấy đã sắp nện ở trên thân Cơ Hạo, ánh mắt kinh ngạc của đám Mộc đạo nhân trở nên ôn hòa đi rất nhiều. Cho dù Cơ Hạo da thô thịt dày, vậy mà cứng rắn bổ nứt một viên lưu ly bảo châu, công kích kế tiếp hắn tuyệt đối không tiếp được.
“Tiểu nghiệt súc này, hôm nay tất nhiên bất hạnh rồi.”
Đám Mộc đạo nhân cùng cất tiếng cười vui, nhưng thời gian bọn họ phân thần, kiếm quang quanh thân Vũ Dư đạo nhân đại thịnh, bảo kiếm màu xanh trong tay như giao long uốn lượn, nháy mắt mấy chục dải cầu vồng kiếm màu xanh phóng lên cao, hơn ba mươi tên Mộc đạo nhân ngực phun máu bay ngược về phía sau.
“Đáng chết, Vũ Dư, hôm nay chắc chắn phải khiến ngươi gương vỡ khó lành!” Đám Mộc đạo nhân rống giận thành tiếng, bọn họ bất chấp chú ý động tĩnh của ‘Cơ Hạo nho nhỏ’ bên kia, tập trung toàn bộ lực chú ý ứng phó Vũ Dư đạo nhân kẻ địch đáng sợ này.
Lưu ly bảo châu lao vút đến, Cơ Hạo đã cân nhắc ra chất liệu các bảo châu đó, so với thân thể hắn, những lưu ly bảo châu đó cùng lắm chỉ hơi chắc chắn hơn nửa bậc, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hắn.
Hiểu hư thật của những bảo châu đó, Cơ Hạo sẽ không ngốc nghếch cứng đối cứng với những vật chết đó nữa. Bàn Hi Thần Kính chấn động, thần quang âm u nhanh chóng hóa thành một quầng sáng hình tròn, đem Cơ Hạo bảo vệ gắt gao.
Lưu ly bảo châu chợt lơ lửng trên không, thế như sét đánh lực đạo mãnh liệt chợt biến mất. Theo tiếng ‘Ong ong’ khe khẽ, từng luồng sáng phù văn chói mắt lưu chuyển bất định ở mặt ngoài các viên lưu ly bảo châu đó, sau vài cái lóe lên, cả mảng lớn ánh sáng bảy màu phun ra, mỗi một viên lưu ly bảo châu đều hóa thành một đại hán hung hãn cao một trượng sáu thước.
Các đại hán thân thể bán trong suốt, toàn thân tỏa bảo quang cầm thuần một sắc kim côn bốn cạnh dài trượng tám. Đôi mắt phun ra liệt hỏa cường quang, nhìn chằm chằm Cơ Hạo.
Thân hình các đại hán đó lao đi, như cự long bay lượn, ở bên người Cơ Hạo kéo ra vô số dải tàn ảnh. Bọn họ nhẹ nhàng vung kim côn bốn cạnh, cây côn nặng nề chấn động không khí, không ngừng phát ra tiếng xé gió ‘Ong ong’.
Chợt một đại hán phát ra một tiếng hiệu lệnh, các đại hán kia đồng loạt hét lớn một tiếng, khí lành phía sau dâng trào hóa thành một con sư tử đực bốc lửa màu vàng ngửa mặt lên trời lớn tiếng rít gào. Một trăm lẻ tám chiếc kim côn bốn cạnh kéo theo một mảng lớn gió dữ, từ bốn phương tám hướng, cao thấp trái phải đồng thời đập xuống.
Cơ Hạo bị tiếng rống to các đại hán đột nhiên phát ra dọa giật mình.
Giọng bọn hắn lớn đến mức không thể tưởng tượng, quả thực như một vạn tiếng sét giữa trời quang nện ở trên đầu Cơ Hạo, chấn động khiến thất khiếu hắn bốc khói, linh hồn thiếu chút nữa từ trong cơ thể dao động bật ra.
Nhìn sư tử màu vàng phía sau các đại hán bốc cháy lên như đúc từ vàng, Cơ Hạo lục phủ ngũ tạng cũng đang kịch liệt chấn động, mắt nổ đom đóm, không phân biệt được phương hướng gian nan lẩm bẩm: “Sư Tử Hống!”
‘Sư Tử Hống’. Cơ Hạo kiếp trước cũng từng đụng phải mấy cao thủ tu luyện môn ‘võ công’ này.
Nhưng kiếp trước thời đại mạt pháp, Sư Tử Hống đã thoái hóa thành ‘võ công’. Mà đám đại hán trước mắt thi triển, lại là nguyên nước nguyên vị, có thể xưng là Sư Tử Hống ‘Thần thông’ khuôn mẫu nguyên thủy nhất!
Một tiếng rống to, chấn cho Cơ Hạo thất điên bát đảo, tay chân bủn rủn vô lực, Cửu Dương Qua cũng thiếu chút rời tay rơi xuống.
Mắt thấy các kim côn bốn cạnh kia mang theo gió dữ đập xuống, Cơ Hạo lại ngay cả khí lực né tránh cũng không có, trơ mắt nhìn kim côn không ngừng tới gần.
May mắn có Bàn Hi Thần Kính.
Cơ Hạo miễn cưỡng duy trì một tia thần trí tỉnh táo, điều động một chút lực lượng thần thức bé nhỏ không đáng kể, truyền cho Bàn Hi Thần Kính một ý niệm rõ ràng—— trong Bàn Hi Thần Kính một đạo thần quang thâm thúy hiện lên, một đạo thần quang mù mịt từ sâu trong mặt gương phun ra, nhanh chóng dạo qua một vòng trên những cây kim côn bốn cạnh.
Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, kim côn bốn cạnh tinh kim hỗn hợp lượng lớn ngũ kim thần liệu khác rèn thành đột nhiên đỏ rực, bốc khói, kim côn tính chất kim loại bị Bàn Hi Thần Kính mạnh mẽ chuyển hóa thành ‘Địa Phế Bạo Viêm Tinh Thạch’ tính chất táo bạo nhất, không ổn định nhất!
Các đại hán vẻ mặt dại ra cúi đầu nhìn nhìn kim côn thay đổi tính chất trong tay.
Trong mắt bọn họ lóe ra thần quang, còn chưa làm rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, những kim côn bị Bàn Hi Thần Kính chuyển hóa, trở nên cực kỳ không ổn định kia liền ầm ầm phát nổ. Lửa cháy quay cuồng bao vây những đại hán đó, lực nổ cường đại đem bọn họ hất ra xa xa.
“Ồ?”
Đám Mộc đạo nhân bên kia đang ác chiến kiềm chế không được sự chấn động trong lòng, ngạc nhiên vạn phần hướng Cơ Hạo bên này nhìn tới.
Cơ Hạo thế mà lại dùng phương thức quái dị như thế, phá giải Kim Cương Mạn Đà La trận do những đại hán hung mãnh tạo thành?
Kim Cương Mạn Đà La trận là sát phạt đại trận thuần túy, là trận pháp Mộc đạo nhân vì tương lai làm vẻ vang môn đình khổ tâm nghiên cứu ra, là để tương lai sau khi môn đình vẻ vang, môn nhân đệ tử quản lý sơn môn mà dùng làm trấn sơn đại trận.
Cho nên tòa đại trận này pháp độ sâm nghiêm, càng lấy bí pháp của bọn họ luyện chế một trăm lẻ tám hộ pháp lực sĩ liên thủ thúc dục. Theo Mộc đạo nhân nghĩ, cho dù là mấy đại đệ tử của Vũ Dư đạo nhân giáp mặt, ít nhất cũng có thể dây dưa một đoạn thời gian.
Nhưng Cơ Hạo thế mà lại mượn dùng uy năng khôn lường của Bàn Hi Thần Kính, nhẹ nhàng như vậy phá đại trận?
“Bảo bối tốt!” Một vị Mộc đạo nhân khẽ thở dài một tiếng, tiếng cảm khái của lão vừa mới ra khỏi miệng, Vũ Dư đạo nhân đã một kiếm xuyên thủng cổ lão, thiếu chút nữa đem đầu lão bổ xuống.
Cơ Hạo cất tiếng cười to, thần thức hắn như sóng nước khuếch tán ra, nhanh chóng tập trung một trăm lẻ tám người vạm vỡ bị nổ bay.
Bàn Hi Thần Kính run lên, một trăm lẻ tám đạo thần quang lao vút ra, rơi chuẩn ở trên đầu những người vạm vỡ đó. Vô thanh vô tức, phòng ngự bản thể các đại hán đó bị Bàn Hi Thần Kính cấp tốc cắt giảm, trong chớp mắt đã suy yếu đến hầu như bằng số 0.
Cửu Dương Qua của Cơ Hạo kéo theo một đạo hồ quang, tuy chỉ là một đòn, lại huyền ảo vô cùng cắt qua hư không, hầu như đồng thời bổ vào trên cổ toàn bộ người vạm vỡ. Tiếng rú thảm thê lương không dứt bên tai, đầu các đại hán bay lên, thân thể sụp đổ một lần nữa ngưng tụ thành những viên lưu ly bảo châu.
Cơ Hạo chộp, một trăm lẻ tám viên lưu ly bảo châu bị cầm vào trong tay.
Bàn Hi Thần Kính run lên, một trăm lẻ tám đạo thần quang gào thét hướng đám Mộc đạo nhân lao tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.