Vu Thần Kỷ

Chương 876: Theo âm mà đến




Mộc đạo nhân mang theo cơn giận ra tay, cành cây xanh biếc trong suốt trong tay đã biến thành màu vàng khô.
Một luồng khổ ý nồng đậm ập vào mặt, không chỉ khiến máu thịt toàn thân Cơ Hạo khổ như bị nước mướp đắng ngâm ba năm vạn năm, linh hồn cũng khổ đến mức tối tăm mặt mũi, càng có một ý đau khổ nồng đậm thẩm thấu thời gian và không gian, như muốn cho Cơ Hạo tương lai ức vạn kiếp luân hồi đều đắm chìm ở trong vô cùng vô tận đau khổ không thể tự rút ra.
Thực sự trúng một đòn này của Mộc đạo nhân, Cơ Hạo tương lai ức vạn kiếp luân hồi chuyển thế tất nhiên sẽ trải qua vô cùng thê thảm.
“Lão đạo, ngươi xuống tay quá độc ác!” Cơ Hạo cố gắng gượng tinh thần, chịu đựng khổ ý nồng đậm từ trong từng cái tế bào trong cơ thể phun ra, quanh thân phát ra kim quang hừng hực, đỉnh đầu Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên lao ra, cả mảng lớn thái dương tinh hỏa ngưng tụ thành vô số hỏa kiếm màu vàng hướng cành cây trong tay Mộc đạo nhân bắn tới như hạt mưa.
Bản thể Mộc đạo nhân là một cây bồ đề trong tiên thiên Hồng Mông, chính là thần vật mộc hệ.
Thái dương tinh hỏa chính là đứng đầu mọi ngọn lửa trong trời đất, theo thuộc tính trời sinh mà nói là khắc tinh của lão.
Nhưng Mộc đạo nhân đạo hạnh sâu không lường được, pháp lực hùng hồn khôn cùng, cành cây trong tay hắn nhẹ nhàng run lên, hỏa kiếm màu vàng do Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phát ra đồng loạt run lên, liền ở giữa không trung tan rã, ngay cả chút khói lửa cũng không còn.
Mộc đạo nhân tóc tai bù xù, mặt đầy máu lớn tiếng quát: “Độc ác? Vãn bối vô tri, ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi thế mà cạo da mặt bần đạo… Cho dù Vũ Dư… Hắn, hắn, hắn cũng…”
Hai tay Cơ Hạo nắm chặt Cửu Dương Qua, cánh tay bị chấn nát đã khôi phục như lúc ban đầu, hắn nhìn cành cây trong tay Mộc đạo nhân dần dần tiếp cận mình, thản nhiên nói: “Bảo kiếm của sư tôn sắc bén hơn cây giáo này của ta nhiều lắm. Không lẽ sư tôn còn chưa từng bổ da mặt của ngươi?”
Đôi mắt Mộc đạo nhân bích quang âm trầm, tức giận nhìn Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Thầy trò các ngươi, đều là một đám người gian ngoan mất linh không thể nói lý.”
Ngắn ngủn mấy câu nói, cành cây trong tay Mộc đạo nhân đã đến trước ngực Cơ Hạo. Hắn ngưng thần tụ khí, từng đạo tiên quang xanh biếc không ngừng từ bốn phía hội tụ vào thân thể lão. Cành cây khô vàng trong tay lão càng thêm tươi đẹp, dần dần trở nên như một khối hoàng ngọc chạm khắc thành.
Mộc đạo nhân cũng không mở miệng nữa, lão chỉ hết sức chăm chú, toàn tâm toàn ý muốn một đòn đập chết Cơ Hạo.
Không chỉ muốn đánh nát ba hồn bảy vía của hắn, càng muốn đem chân linh hắn, cũng chính là linh hồn bổn nguyên lạc ấn của hắn luyện tan thành mây khói, làm hắn ở trong khôn cùng đau khổ gào thét mà chết, khiến hắn vĩnh cửu biến mất, ngay cả cơ hội chuyển thế trọng sinh cũng không có.
Cơ Hạo cảm nhận được sát ý mãnh liệt trong lòng Mộc đạo nhân.
Hít sâu một hơi, Thiên Địa Kim Kiều từ mi tâm phun ra một đạo thần quang màu vàng sẫm. Cơ Hạo muốn mượn dùng lực lượng Thiên Địa Kim Kiều tránh đi một đòn này.
Nhưng cành cây trong tay Mộc đạo nhân phát ra lực lượng hấp thụ đáng sợ, giống như một cái hắc động hút chặt thân thể Cơ Hạo, mặc cho hắn thúc dục Thiên Địa Kim Kiều như thế nào, chí bảo này tuy thần dị vô cùng, nhưng tu vi Cơ Hạo chênh lệch với Mộc đạo nhân quá lớn, hắn căn bản không thể mượn dùng Thiên Địa Kim Kiều chạy thoát.
Mộc đạo nhân nhìn Thiên Địa Kim Kiều, nhẹ nhàng nhếch miệng cười.
Cho dù là lão cười cũng lộ ra đau khổ nồng đậm, hắn không cười hoàn hảo. Nụ cười của lão, khó coi đến mức làm người ta muốn hộc máu.
Cơ Hạo nhìn thấy Mộc đạo nhân cười, nhất thời trong lòng biết—— lão gia hỏa này và Vũ Dư đạo nhân ở trong Hồng Mông tranh đoạt Thiên Địa Kim Kiều, kết quả hai sư huynh đệ bị Vũ Dư đạo nhân loạn kiếm chém chạy trối chết một phen, nhưng hôm nay Cơ Hạo lại đã đem Thiên Địa Kim Kiều đưa đến trên tay lão!
Thật đáng chết!
Cơ Hạo nhìn chằm chằm Mộc đạo nhân, bản thể Bàn Hi Thần Kính từ đỉnh đầu hắn lao ra, không chút che dấu phát ra một đạo thần quang màu đen to lớn tráng lệ như thiên hà, mang theo tiếng gầm rú kỳ dị từ trên cao gào thét cuốn xuống, nặng nề rơi ở trên cành cây trong tay Mộc đạo nhân.
Vang lên ‘Vù’ một tiếng, Bàn Hi Thần Kính phát động thần lực kỳ dị, cành cây trong tay Mộc đạo nhân đủ để đem Cơ Hạo đánh hồn phi phách tán, đột nhiên biến thành một chùm hoa bách hợp mùi thơm ngát mê người. Hoa bách hợp màu trắng không chất chứa chút lực lượng nào, nhẹ nhàng đập ở trên người Cơ Hạo, tung tóe ra rất nhiều cánh hoa, nhiều phấn hoa, sương sớm dính ở trên người Cơ Hạo, nhìn qua rất quái dị.
Mộc đạo nhân sững sờ nhìn Cơ Hạo, sau đó ngẩng phắt đầu lên, hai mắt nóng cháy như lửa nhìn về phía Bàn Hi Thần Kính.
“Bảo vật này, có duyên với bổn môn!” Mộc đạo nhân hưng phấn môi cũng run run. Một món Thiên Địa Kim Kiều đã là vô thượng chí bảo khiến lão tha thiết ước mơ, đủ để đặt trụ cột tông môn lão phát triển.
Nhưng Bàn Hi Thần Kính này vậy mà thần dị như thế, một cành cây kia tuy không phải bản mạng chí bảo của lão, nhưng cũng là lão sau khi từ trên bản thể của mình lấy xuống một cành lá cẩn thận luyện chế mà thành, uy lực so với thiên địa thần khí bình thường còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Thần binh lợi khí như thế, lại bị thần quang Bàn Hi Thần Kính quét qua, trực tiếp thay đổi hình thái, từ kết cấu pháp lực đến kết cấu vật lý hoàn toàn thay đổi.
Loại uy năng này, loại thần dị này, quả thực làm người ta hoa mắt mê mẩn.
“Bảo bối này không phải là vật bản giới.” Mộc đạo nhân nhìn Cơ Hạo cười rất vui vẻ, khổ ý nồng đậm ở trong nụ cười của hắn lan tràn ra, thoạt nhìn rất quái dị.
“Bản mạng chí bảo của Bàn Hi thánh nhân ở Bàn Hi thế giới.” Cơ Hạo cũng lười che giấu nữa, hắn thẳng thắn bộc lộ lai lịch Bàn Hi Thần Kính: “Ngươi không sợ sư tôn ta bỏ ngươi mười vạn tám ngàn kiếm, ngươi cứ việc cướp bảo bối của ta là được.”
Dừng một chút, Cơ Hạo rất hồ nghi nhìn Mộc đạo nhân: “Kỳ quái thay, ta cho dù cầm trọng bảo, cũng không có khả năng thương tổn ngươi mảy may. Lão đạo, thực lực của ngươi không khỏi quá kém chút. Ô, ngươi không phải bản tôn ở đây?”
Mộc đạo nhân nhìn Cơ Hạo khẽ cười nói: “Cho dù không phải bản tôn ở đây, nhưng cũng có một thành thực lực của bản tôn, đối phó ngươi tiểu bối này, đủ rồi, đủ rồi. Vừa vặn là bần đạo đang lấy đại thần thông ba ngàn thế giới phân thân tìm tòi tung tích một ma đầu, cho nên sơ ý chút, chịu thiệt bởi nhãi con như ngươi. Nhưng hiện tại sao, bần đạo sẽ không nương tay nữa.”
Chụp tay, lại một cành cây đến trong tay, Mộc đạo nhân đứng dậy, nhìn Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Cho dù Vũ Dư đạo nhân giáp mặt, bần đạo hôm nay cũng phải chém giết ngươi tiểu bối cả gan làm loạn, không để tôn trưởng vào mắt này.”
Nhìn nhìn Thiên Địa Kim Kiều, lại nhìn Bàn Hi Thần Kính, ánh mắt còn đảo quanh ở trên Cửu Dương Qua cùng Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, Mộc đạo nhân khẽ thở dài: “Thực lực càng mạnh, làm hại càng dữ dội. Tiểu bối, những bảo bối đó không thể ở lại trong tay ác nhân như ngươi.”
Cành cây trong tay run lên, toàn thân Mộc đạo nhân đều động, cành cây kéo theo một đạo bích quang hướng Cơ Hạo đánh xuống.
“Cho dù Vũ Dư đạo nhân đích thân tới, cũng không thể nào cứu được ngươi!”
Cùng lúc ra tay, Mộc đạo nhân rất uy nghiêm, rất hung dữ khẽ quát một tiếng.
“Già mà không biết xấu hổ, ngươi là nói thật?”
Một thanh âm lành lạnh, lạnh đến trong xương tủy từ xa xa truyền đến, một dải kiếm quang trong suốt như nước, màu sắc như cây non mới linh động tràn ngập sinh cơ lao vút đến, ‘Phập’ một tiếng xuyên thủng trán Mộc đạo nhân, đem đầu lão đánh nổ tung trên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.