Vu Thần Kỷ

Chương 872: Biến số




Xi Vưu và thiên ma lâm vào giằng co, hai người đều vận dụng bổn nguyên lực xay xát lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau, trong lúc nhất thời hai bên đồng thời không thể động đậy.
Đôi tay Chúc Dung Thị cấp tốc chà xát, trên cột lửa xung quanh hoả diễm lượn lờ, những con rồng lửa gào rống trầm thấp rít gào, trong mũi, miệng không ngừng phun ra lửa đỏ khói đặc. Từng tầng ánh lửa chồng chất lại với nhau, lửa cấp tốc áp súc ngưng tụ, cuối cùng hóa thành các mảng lửa mỏng như cánh ve uốn lượn vặn vẹo ở trong hư không.
Cơ Hạo không biết pháp môn Chúc Dung Thị dùng ra, A Bảo, Quy Linh thì đồng thời nhíu mày.
Đây là Chúc Dung thần tộc bí truyền nhiều thế hệ, nghe nói là thần thông sát phạt uy lực lớn nhất của thượng cổ thiên đình chiến bộ Hỏa Thần—— Chu Thiên Bí Ma Viêm Cấm!
Chỉ có thấu triệt hỏa diễm đại đạo, mới có thể thi triển Chu Thiên Bí Ma Viêm Cấm, thần thông này uy lực cực lớn, hơn nữa bá đạo dị thường, trong phạm vi cấm pháp bao phủ, vạn vật hóa hết thành lửa, tất cả lửa đều do chủ nhân cấm pháp khống chế.
Người lâm vào cấm pháp, nếu không có thần thông bí pháp tương ứng hoặc là kỳ trân dị bảo hộ thể, thì máu thịt, hồn phách sẽ hóa hết thành lửa, sinh tử tồn vong đều ở một ý niệm của Chúc Dung Thị. Uy năng như thế, chỉ có thể dùng nghe rợn cả người để hình dung.
A Bảo và Quy Linh từng kiến thức thần linh thượng cổ thiên đình hệ chiến bộ Hỏa Thần hiển hách thần uy, tự nhiên hiểu uy lực của môn cấm pháp này.
“Chúc Dung Thị… Dù sao cũng là Chúc Dung Thị!” A Bảo cảm khái từ đáy lòng: “Dù sao cũng là Hỏa Thần huyết mạch thuần khiết nhất, Chúc Dung Thị quả nhiên không thể khinh thường.”
Cảm khái một phen, A Bảo nhẹ nhàng vỗ hai tay, ngón tay khẽ búng, trên mặt hắn quanh quẩn một tầng tiên quang, các đóa hoa sen hai màu đen trắng dây dưa mà thành, hình dạng như Thái Cực không ngừng từ đầu ngón tay hắn phun ra.
Hoa sen như sóng nước nhẹ nhàng nhộn nhạo ở trên không xoay quanh bay múa một phen, liền lặng yên nhập vào hư không. Trong tòa trấn ma thánh cung này bỗng có thêm một phần khí cơ huyền ảo vô cùng, như không gian với thời gian đều đã xảy ra một số biến hóa nào đó không thể giải thích.
Quy Linh hít một hơi thật sâu, nhìn A Bảo tán thưởng: “Sư huynh đại pháp lực, tiểu muội tự xấu hổ không bằng, chỉ có thể khoe khoang một chút bản thể cồng kềnh năm đó.”
Nói xong lời này, Quy Linh ngồi xếp bằng trên đất, khí tức trên người nàng dần dần thu liễm, dần dần trở nên mỏng manh không thể tra xét. Trong nháy mắt khí tức trên người nàng hoàn toàn biến mất, thiên linh cái của Quy Linh đột nhiên nứt ra một khe hở nhỏ bé, một đạo linh quang màu đen phóng lên, một con huyền quy màu đen thể tích to lớn không gì so sánh được lặng yên từ trong linh quang hiện ra thân hình.
Cơ Hạo ngơ ngác nhìn huyền quy to lớn vô cùng đó, hắn cũng nói không rõ bản thể này của Quy Linh rốt cuộc lớn bao nhiêu. Nhưng tòa trấn ma thánh cung này không gian bên trong rộng lớn khôn cùng, sử dụng không gian cấm pháp cực kỳ cao thâm, đã hoàn toàn bị bản thể Quy Linh chiếm hết.
Quát nhẹ ‘Hừ’ một tiếng, bốn chân bản thể Quy Linh như trụ trời chậm rãi đạp trên đất, đại địa hơi nhoáng lên một cái. Bốn chân Quy Linh phun ra các luồng khí lạnh màu trắng, theo tiếng ‘Rắc rắc’ nhỏ bé, trong hư không mơ hồ có thể thấy được vô số hoa văn băng phiến hình lục giác hiện lên.
Quy Linh thuần túy lấy bản thể khổng lồ, pháp lực vô cùng vô tận, mạnh mẽ xé rách một khoảng hư không, dùng hàn khí đáng sợ đem một khoảng hư không này hoàn toàn đóng băng phong ấn. Kể từ đó, nếu muốn từ trong một khoảng hư không này bỏ chạy, phải chém vỡ bản thể Quy Linh, phá vỡ phong ấn của nàng mới được.
“Hừ, đấu mai dày, Quy Linh còn chưa bao giờ yếu hơn ai!” Quy Linh cười ha ha nhếch môi, hướng về đầu Xi Vưu phun ra một ngụm khí lạnh.
Quy Linh rất kiêu ngạo. Bản thể của nàng lớn vô cùng, mai rùa dày nặng dị thường, lực phòng ngự có thể xưng là biến – thái. Muốn phá vỡ bản thể của nàng mạnh mẽ xông ra khỏi một khoảng hư không này, thiên hạ quả thực có người có thể làm được, nhưng nàng không tin vực ngoại thiên ma này có thể làm được.
Càng không cần nói, còn có cấm chế của Chúc Dung Thị và A Bảo, phong ấn của Quy Linh chỉ là phụ trợ.
Cơ Hạo ở một bên nhìn chốc lát. Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên cười lên, vung bàn tay, Bàn Hi Thần Kính từ đỉnh đầu hắn bay ra, phóng ra một đạo thần quang âm u đem hắn và Quy Linh đồng thời bao phủ ở trong.
Cơ Hạo cười nói: “Quy Linh sư tỷ, tiểu đệ chỉ khéo tay, giúp ngươi thêm một tầng phòng ngự cấm chế thôi. Tạm xem bọn hắn có cái năng lực này hay không. Như vậy còn có thể phá vỡ cấm chế bỏ chạy, tiểu đệ thật sự không tin.”
Nói là nói như thế, trên thực tế Cơ Hạo thật sự ước gì vực ngoại thiên ma đối kháng với Xi Vưu có thể chạy mất.
Mặt hàng này có thể xâm nhập thần cung, mưu toan giành thân thể Xi Vưu, nàng tất nhiên là người quan trọng hàng đầu trong vực ngoại thiên ma, thực lực của nàng tất nhiên cường hãn hơn đám lâu la lưu thủ bên ngoài nhiều. Nếu có thể đem nàng luyện hóa, Cơ Hạo có thể nhận được bao nhiêu lợi ích?
Nhưng trước mặt A Bảo, Quy Linh, Chúc Dung Thị, có hư ảnh nhắc nhở cùng cảnh cáo, Cơ Hạo cũng không dám đem tiểu đỉnh trong cơ thể mình hiển lộ ra. Trong lòng hắn biết rõ, cái tiểu đỉnh đó thế mà có thể luyện hóa vực ngoại thiên ma, tăng thêm linh hồn bổn nguyên lạc ấn của sinh linh, loại dị bảo này nếu bị đại năng khác biết, tất nhiên sẽ dẫn tới bọn họ phát điên.
Xi Vưu đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi có thể cắn nuốt ta?”
Dải cầu vồng dài biến thành Mạn Đà La hoa to lớn kia run nhè nhẹ một cái: “Hay cho một mãng hóa da thô thịt hậu! Cho ta đủ thời gian, không chừng cũng có thể ma diệt nguyên linh của ngươi! Ha ha, lai lịch của ngươi, ta đã biết rồi.”
Thiên Ma lạnh lùng quát: “Ngươi chỉ là may mắn…”
Xi Vưu cắt ngang lời thiên ma: “Câm miệng, ta chỉ hỏi, ngươi có thể cắn nuốt ta không?”
Thiên Ma trầm mặc chốc lát, vẫn tràn đầy tự tin nói: “Cho ta đủ thời gian, trên đời không có nguyên linh tộc ta không thể cắn nuốt. Cho dù ngươi là thân thể vĩnh hằng bất diệt chân chính… Chờ chúng ta triệu hồi đại năng tộc ta buông xuống giới này, ngươi vẫn sẽ tan thành mây khói.”
Đắc ý cười khẽ một tiếng, thiên ma âm u nói: “Không sợ nói cho các ngươi, các tồn tự xưng là vĩnh hằng bất diệt tại, cũng có người ngã xuống ở trong tay đại năng tộc ta. Ngươi đã không thể làm gì ta, mà ta đối với đại năng tộc ta mà nói, chỉ là muối bỏ biển, bé nhỏ không đáng kể.”
Khuôn mặt Cơ Hạo, A Bảo, Quy Linh, Chúc Dung Thị đồng thời run rẩy một chút.
Thiên ma trước mắt đã vô cùng làm người ta đau đầu rồi, trong tộc bọn họ, thế mà còn có tồn tại cường đại hơn xa nàng? Nàng rốt cuộc là đang bốc phét, muốn dao động tâm cảnh đám người Cơ Hạo, hay lời nàng nói là thật, thiên ma nhất tộc các nàng thực có tồn tại cường đại như vậy?
Không đợi Xi Vưu mở miệng, thiên ma thả chậm tốc độ cắn nuốt xay xát: “Không bằng như vậy…”
Xi Vưu phóng ra huyết quang, thiên ma phát ra ánh sáng sặc sỡ kịch liệt lóe lên dao động, lại không có chút thanh âm phát ra.
A Bảo lớn tiếng quát: “Ma đầu gian trá, các vị để ý!”
Lời còn chưa dứt, Xi Vưu đột nhiên cất tiếng cười to: “Hay, như thế, để các ngươi trở thành thiên địa biến số lại thế nào? Ta bị nhốt ở đây sống không bằng chết… Có lẽ các ngươi, là hy vọng duy nhất của ta!”
Huyết quang Xi Vưu phát ra chợt tiêu tán, hắn chợt há mồm, một cây rìu lưỡi to màu máu mang theo sát khí ngập trời gào thét từ trong mồm hắn phun ra, chợt nghe một tiếng nổ vang, cây rìu lưỡi rộng đó ầm ầm phát nổ, nổ thành vô số đạo huyết quang hướng bốn phương tám hướng bắn phá.
Hư không chấn động, vô số huyết quang tan vỡ, đám người Cơ Hạo ùn ùn vận dụng thần thông bí bảo bảo vệ toàn thân.
Cười khẽ ‘Hì hì’ một trận, ánh sáng sặc sỡ giằng cơ với Xi Vưu hồi lâu chợt tiêu tán, lấy một loại phương thức không hiểu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.