Vu Thần Kỷ

Chương 847: Hỏa luyện Hà Đồng




Bàn Giả thế giới, thái dương ở trong nước thiêu đốt.
Hà Đồng mặt đầy mồ hôi đầm đìa, mắt trợn lên nhìn thái dương gần trong gang tấc.
Thất Hải Chi Thủy tất cả đều là Huyền Âm tinh khí biến thành, âm hàn thấu xương, chí âm tuyệt dương, tuyệt đại đa số thần viêm linh hỏa trong thiên địa đều bị nó khắc chế. Chỉ có thái dương tinh hỏa là cực hạn dương hòa chi lực của một thế giới, chư tà lui tránh, không có gì cản nổi.
Nhiệt lực đáng sợ xuyên thấu qua Thất Hải Chi Thủy thiêu đốt Hà Đồng, áo dài màu đen trên người hắn hóa thành một mảng lớn sóng nước dinh dính cấp tốc xoay tròn, kéo theo vô số băng sương bông tuyết bảo vệ thân thể Hà Đồng, đau khổ ngăn cản thái dương chi lực ăn mòn.
Hà Đồng có dị bảo hộ thân, vẫn bị nung người đầy mồ hôi. Thân trong nước, nhưng mồ hôi Hà Đồng ngưng trọng như nước sơn, như thủy ngân, cho dù ở trong nước cũng có thể nhìn thấy rõ ràng các vệt mồ hôi rõ rệt trên làn da hắn.
Mấy chục cao thủ khác của Cộng Công thần tộc, cùng với vô số thủy tộc ấp nở ở Bàn Giả thế giới thì khóc trời kêu đất tản ra trận hình hướng bốn phương tám hướng chạy trốn, một đám khàn giọng khóc lóc giống như lửa đốt mông.
Không chạy không được, giáp xác tôm cua cũng bị đốt đỏ bừng, lân giáp của cá cũng bị nấu chín, rắn nước, lươn…, da bọn nó sắp bị nấu mất một tầng. Ngay cả bọn yêu quái rùa da thô thịt dày giáp xác cồng kềnh, cũng bị nung kêu loạn ‘Ngao ngao’, vứt binh khí dùng hết toàn lực hướng phía rời xa thái dương chạy trốn.
Chỉ có mấy trăm con long kình thân thể khổng lồ, lân giáp làn da đặc biệt dày nặng, sinh mệnh lực cũng cực kỳ ương ngạnh canh giữ ở bên người Hà Đồng, một đám nghiến răng đau khổ ngăn cản thái dương nhiệt lực xâm nhập.
Đám long kình đó đều là Bắc Minh dị chủng, từ nhỏ lui tới ở thủy nhãn cực sâu của Bắc Minh. Những thủy nhãn đó đều là nơi tuyệt hiểm, có một số nơi âm hàn thấu xương, có một số nơi lại có miệng núi lửa phun tồn tại, nhiệt độ cao có thể nấu chảy kim loại, nhưng bọn long kình cũng có thể ra vào tự nhiên.
Ỷ vào bản lĩnh chịu nhiệt ở thủy nhãn Bắc Minh rèn luyện ra, đám long kình đó nghiến chặt răng thủ hộ Hà Đồng.
Nhưng miễn cưỡng kiên trì không đến một khắc đồng hồ, các khối da trên thân thể to lớn của đám long kình đó bị đốt thối rữa nhão nhoét, khắp nơi trên người đều toát ra bọt nước to nhỏ. Bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đàn long kình mặc kệ Hà Đồng, vội vàng dùng hết toàn lực chật vật chạy trốn.
Hà Đồng ngơ ngác đứng ở tại chỗ sững sờ một phen, hắn hổn hển hướng tới đám thủy tộc chạy trốn khàn giọng rống giận: “Tử chiến! Tử chiến! Các ngươi đám ngu xuẩn không nên thân! Các ngươi có thể chạy đi đâu? Thất Hải Chi Thủy bị nấu sôi, các ngươi đều là một nồi canh cá!”
Hung hăng hướng đám người Cơ Hạo chỉ chỉ, Hà Đồng lớn tiếng thét dài: “Xông lên, giết chết bọn hắn, giết chết bọn hắn! Diệt thái dương, diệt thái dương kia đi! Đây là đường sống duy nhất, đường sống duy nhất đó!”
Các thuỷ tộc không thèm quay đầu lại tiếp tục chạy trốn, không có ai quay đầu nhìn Hà Đồng thêm một cái.
Nói giỡn, tiêu diệt thái dương kia? Ngươi xác định ngươi biết ngươi đang nói gì? Tiêu diệt một thái dương ư, không nói Hà Đồng ngươi, cũng không nói Cộng Công Thị. Cho dù Bắc phương Hắc Đế đứng đầu các thuỷ thần năm đó, hắn cũng không thể tiêu diệt thái dương đâu!
Cơ Hạo khoanh hai tay trước ngực ‘Ha ha’. Hắn nhìn Hà Đồng hổn hển cười to nói: “Hà Đồng, ngươi nếu có thể diệt thái dương này, ta để ngươi rời khỏi thì có sao đâu? Ta tuyệt đối không truy cứu ngươi vừa rồi nhục mạ Nhân Hoàng!”
Khuôn mặt Hà Đồng giật giật. Hắn nhìn nhìn Cơ Hạo, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, trong cơ thể đột nhiên có âm hàn thần lực khủng bố đến cực điểm gào thét mà ra. Từng làn sóng thần lực màu đen hóa thành sóng to cuồn cuộn quay cuồng trào ra. Thất Hải Chi Thủy lập tức theo đôi tay của hắn vung vẩy mà kịch liệt sôi sục lên.
Thân thể Cơ Hạo đột nhiên loạng choạng. Thần lực của Hà Đồng thật khủng khiếp, không hổ là cự yêu từ thời hồng hoang tồn lưu đến nay.
Hắn lấy sức một người lắc lư Thất Hải Chi Thủy, Bàn Giả thái dương bị Cơ Hạo áp súc uy lực thế mà bị thủy lực to lớn đánh vào chấn động không ngớt, kéo theo Cơ Hạo cũng chịu liên lụy, thân thể không ngừng lay động lên.
“Nghiêu Bá Cơ Hạo? Vẻn vẹn nhân tộc bá hậu, cũng dám đối nghịch với Cộng Công thần tộc ta? Sẽ có một ngày, các ngươi đều phải ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân chúng ta, làm nô làm tỳ, đời đời kiếp kiếp làm dê bò của chúng ta.” Hà Đồng gào thét trầm thấp, đỉnh đầu hắn bốc lên khí đen, mơ hồ có vô số hư ảnh thủy tộc cổ quái ở trong khí đen điên cuồng rít gào nhảy lên.
Hắn lớn tiếng quát: “Các ngươi bọn phế vật chỉ biết chạy trốn, thật vất vả đem các ngươi nuôi lớn như vậy có tác dụng gì? Chết đi!”
Một tiếng ‘Chết đi’, các thủy tộc đang chạy trốn kia đột nhiên thân thể cứng đờ, toàn bộ thủy tộc đồng thời nổ tan xác mà chết, trừ mấy chục thủ hạ ban đầu của Hà Đồng, vô biên vô hạn thủy tộc lấy ức vạn để tính đồng thời hóa thành những dòng máu.
Hà Đồng hít một hơi thật sâu, máu đầy trời đồng thời hướng trong miệng hắn rót vào. Lượng lớn máu không ngừng bị Hà Đồng cắn nuốt hấp thu, trên làn da hắn dần dần sinh ra vô số vảy màu đen, tầng tầng lớp lớp vảy không ngừng sinh ra, toàn bộ Hà Đồng biến thành một quả cầu thịt lân giáp màu đen bao trùm, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm quỷ dị.
‘Hấy ~ dô ~’!
Một tiếng rống to truyền đến, thân thể Hà Đồng theo máu không ngừng ùa vào cấp tốc bành trướng, trong mấy hơi thở ngắn ngủn, thân thể Hà Đồng đã bành trướng đến kích cỡ ngàn dặm. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, một con cóc cực lớn đầu mọc sừng đen toàn thân dày đặc vảy, trong miệng tràn đầy răng nhọn phủ phục dưới đất, há mồm một làn khí đen hướng Bàn Giả thái dương ập tới.
Trong khí đen chất chứa tà lực khôn cùng, hàn khí khôn cùng, thái dương kim quang huy hoàng vạn trượng, kịch liệt va chạm với khí đen, không ngừng phát ra tiếng vang lớn ‘rẹt rẹt’. Thái dương kim quang tới gần từng tấc một, hắc khí bị tan rã từng tấc một, nhưng Hà Đồng thế mà thật sự lấy sức một người chặn Bàn Giả thái dương ăn mòn, tuy đã rơi xuống thế yếu, nhưng ít nhất tạm thời chưa có nguy cơ bị diệt.
“Bảo đạo nhân, Quy Linh đạo nhân, khế ước đỉnh trụ trời năm đó, các ngươi còn nhớ không?”
Hà Đồng nghiến răng hung hăng nói: “Nhân tộc chưa có tai ương diệt tộc, người thế ngoại các ngươi không được nhúng tay việc nội bộ của nhân tộc. Ta tuy là bề tôi của Cộng Công Thị, nhưng ta cũng có thân phận nhân hoàng thần tử…”
A Bảo cười ha ha nhìn Hà Đồng: “Cho nên, ta và sư muội tuyệt không nhúng tay ngươi tranh đấu với Nghiêu Bá Cơ Hạo!”
Hà Đồng ngẩn ngơ, sau đó kinh hỉ vạn phần nhảy dựng lên, thân thể như một ngọn núi lớn, hung tợn hướng vào đầu Cơ Hạo nện xuống. Một đòn này của hắn hỗn hợp huyết khí chi lực ức vạn thủy tộc biến thành, mênh mông như biển không thể ngăn cản, chỉ một làn gió dữ đánh tới, đã ép tứ chi bách hải Cơ Hạo thiếu chút nữa vỡ vụn.
“Tới tốt!”
Cơ Hạo hét lớn một tiếng, đỉnh đầu hiện lên một mảng u quang âm u, Bàn Hi Thần Kính phát động, thân thể cao lớn của Hà Đồng va vào trên u quang. Hắn đột nhiên hú lên quái dị, hắn không kịp trở tay bị Bàn Hi Thần Kính dịch chuyển ra ngoài, trực tiếp đưa vào trong Bàn Giả thái dương!
Chính giữa thái dương đường kính vạn dặm, một con cóc toàn thân đen sì rống giận quay cuồng, tinh hỏa đáng sợ nhất trung tâm thái dương từ trong miệng, trong mũi, trong tai, trong mắt hắn không ngừng rót vào, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của Hà Đồng khắp nơi cháy khét.
Hà Đồng muốn giãy dụa thoát thân, nhưng Bàn Giả rốt cuộc đã ra tay. Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, Thất Hải Chi Thủy bị một chưởng của nàng hóa thành vô hình, chỗ dựa ngoại lực cường đại nhất của Hà Đồng chợt biến mất, hắn cũng không cách nào từ trong Bàn Giả thái dương chạy ra nữa.
Giãy giụa hơn nửa canh giờ, Hà Đồng rốt cuộc rên rỉ một tiếng.
“Tạm thời thu tay… Ta… Ta… Tạm thời thu tay lại đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.