Vu Thần Kỷ

Chương 837: Đồ Sơn công trường




Đồ Sơn, trọng địa căn bản của Đồ Sơn thị.
Khói bụi ngập trời, ánh lửa nổi lên bốn phía, mấy ngàn thần nhân bọn Khoa Nga Thị chân đạp mây lửa, thi triển thần thông chui vào lòng đất, từng khối lớn bùn đất cát đá bị hóa thành nham thạch nóng chảy, theo mương máng đào đục chảy tới phương xa. Các thần nhân thần thông quảng đại vào thẳng trong lòng đất mấy vạn dặm, đào nền cho thành trì mới xây dựng của Đồ Sơn thị.
Một lão nhân bề ngoài có tám chín phần tương tự với Đồ Sơn lão nhân, cũng tóc trắng xoá ở dưới một đám tộc nhân vây quanh, mỉm cười đứng ở trên một ngọn núi xa xa.
Không phải không đắc ý đánh giá công trường quy mô so với Nghiêu Sơn thành lúc trước khổng lồ hơn mười lần, tiểu lão đầu hài lòng cười nói: “Đại huynh quả nhiên là hào khí, Đồ Sơn thị ta tộc nhân đông đảo, lại phần nhiều là người tôn quý, Nghiêu Bá kia sáng lập cơ nghiệp không thể so sánh được. Cho nên thành trì này, quy mô tốt nhất lớn gấp đôi nữa, ừm, có thể cất chứa thêm một ít tộc nhân, đóng quân thêm một ít quân đội mới tốt.”
Một nam tử trung niên Đồ Sơn thị kinh hãi nhìn tiểu lão đầu: “Nhị thúc, quy mô nền của chúng ta bây giờ đã lớn hơn chục lần so với thành trì của Nghiêu Bá. Ngài còn muốn nền lớn gấp đôi nữa?”
Tiểu lão đầu hung hăng vỗ một cái vào trên đầu nam tử kia: “Quy mô tăng thêm gấp đôi lại làm sao? Không phải là dùng thêm chút tiền tài sao? Muốn nói mãnh tướng tinh binh cái gì đó, Đồ Sơn thị ta không bằng người khác, muốn nói tiền tài, trừ hai tộc long phượng, ai có thể so sánh với Đồ Sơn thị chúng ta?”
Nheo nheo mắt, tiểu lão đầu không phải không đắc ý thấp giọng cười nói: “Hai tộc long phượng, cũng chỉ kỳ trân dị bảo nhiều hơn Đồ Sơn thị chúng ta một chút mà thôi. Thật muốn nói lưu thông tiền tài ở giữa nhân tộc, nói không chừng chúng ta so với hai tộc long phượng cộng lại còn nhiều hơn.”
Phất phất tay, tiểu lão đầu rất hào khí nói: “Đi nói cho các huynh đệ Khoa Nga Thị, quy mô nền tăng thêm gấp hai. Rượu ngon thịt béo, mỗi ngày tăng thêm gấp đôi cho bọn họ, bao bọn họ ăn uống no đủ, tiền công cũng gấp bội! Tóm lại, Đồ Sơn thành này của chúng ta, nhất định phải đánh xuống căn cơ ức vạn năm không lung lay cho hậu thế mới phải.”
Mấy tộc nhân Đồ Sơn thị vội vã hướng công trường chạy tới, bọn họ tìm được mấy huynh đệ Khoa Nga Thị, tiến đến trước mặt bọn họ thì thầm nói một thôi một hồi.
Mấy huynh đệ Khoa Nga Thị ngẩn ngơ, sau đó cao hứng phấn chấn dùng sức vỗ ngực.
“Các huynh đệ, làm ăn lớn. Làm ăn lớn rồi, quy mô Đồ Sơn thành tăng gấp đôi, lượng công trình của chúng ta tăng thêm không chỉ gấp mười đâu. Vụ làm ăn lớn này, chúng ta tiêu tốn mười mấy năm mới có thể hoàn công, tiền công cũng đủ các huynh đệ chúng ta tiêu dao hơn trăm năm về sau.”
Một đám thần nhân cao nghìn trượng đồng loạt ngửa mặt lên trời hoan hô, tiếng hoan hô cao vút mạnh mẽ giống như còi hơi nổ vang làm vỡ nát tầng mây trên trời cao.
Xa xa truyền đến tiếng rống của trâu ngựa, các nô lệ Đồ Sơn thị xua đại gia súc, kéo xe ngựa đặc chế chạy tới. Trên xe ngựa chất đầy gia súc, trâu rừng, dê núi, mãnh hổ, báo nướng nướng khô vàng chảy mỡ, chất đầy gia vị bôi thật dày như ngọn núi nhỏ. Đủ loại dã vật màu sắc hình dạng đều bị nướng thơm phưng phức, hương đó theo gió có thể truyền ra mấy chục dặm.
Đồ Sơn thị hào phú, rượu thịt tiêu pha dùng để chiêu đãi đám Khoa Nga Thị đã lớn hơn của Cơ Hạo rất nhiều.
Thịt đều là gia súc cùng dã vật to béo lựa chọn kỹ càng, dùng hương liệu trân quý ngâm tẩm, do nô lệ am hiểu nướng tỉ mỉ chế biến mà thành.
Rượu cũng không phải mua ở trên chợ Bồ Phản, mà là rượu ngũ cốc ngon Đồ Sơn thị tự mình sản xuất, rượu lâu năm hương thuần để ở trong hầm trăm năm trở lên.
Rượu ngon thịt béo tỏa hương, đám thần nhân Khoa Nga Thị ngồi dưới đất, ở dưới đám đông nô lệ Đồ Sơn thị hầu hạ thoải mái chè chén, nhét cho căng bụng. Ai cũng ăn đến mức miệng ứa mỡ, mỗi người đều hài lòng liên tục gật đầu xưng phải.
Trên đỉnh núi xa xa, tiểu lão đầu nhi Đồ Sơn thị nhìn đám thần nhân Khoa Nga Thị ăn uống cố cho đầy bụng, không khỏi liên tục lắc đầu.
“Như thế nào cũng là hậu duệ thần linh, lại đời sau không bằng đời trước, xem bộ dáng ăn như hổ đói của bọn hắn, đây là đã bao lâu chưa được ăn no một bữa rồi?”
“Nhưng, cũng chẳng trách bọn họ, chẳng trách bọn họ. Sau khi thượng cổ thiên đình suy bại, bọn họ có thể tuân thủ nghiêm ngặt minh ước năm đó, tử thủ trong thiên đình trống rỗng kia, không có việc gì thì không tự tiện rời thiên đình một bước, hơn nữa cũng không tranh đoạt tài nguyên sinh tồn với nhân tộc, chỉ dùng lao động từ trong tay nhân tộc đổi lấy thức ăn, rượu ngon cùng tiền công, đám hậu duệ thần linh này có thể nhớ rõ tổ huấn, thật ra cũng không tệ.”
Một đám tộc nhân Đồ Sơn thị đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía tiểu lão đầu, trông mong muốn nghe thêm một chút lời đồi đãi có liên quan với thiên đình.
Minh ước gì? Tổ huấn gì?
Ngẫm lại tựa như thật là như vậy, các thần nhân Khoa Nga Thị tuy cao nghìn trượng, có được thần lực phi phàm, nhưng chỉ là sau khi làm công cho nhân tộc, đổi lấy rượu thịt mỹ thực và một bộ phận ngọc tệ tiền làm công. Ngoài ra, chưa bao giờ nghe nói có thần nhân làm xằng làm bậy ở trên lãnh địa nhân tộc.
Bọn họ ngay cả một con thỏ hoang trong núi rừng cũng chưa bao giờ tự tiện săn giết.
“Nhị thúc, đây là chuyện như thế nào vậy? Hậu sinh vãn bối chúng ta kiến thức ít, ngài kể cho chúng ta một chút đi mà?” Một thanh niên Đồ Sơn thị cười ha ha hướng tiểu lão đầu hành một lễ.
“Lời này, kể ra thì dài lắm…” Tiểu lão đầu nhi cười ha ha lắc lắc đầu đang muốn nói chuyện, Khoa Nga Thị phía trước đã sải ra hai cái chân dài, bước dài vài cái đi tới trước mặt bọn họ.
Núi cao nghìn trượng, Khoa Nga Thị đứng ở dưới núi, đầu vừa lúc ngang với đám tộc nhân Đồ Sơn thị. Trong đôi mắt to lóe ra thần quang, Khoa Nga Thị ồm ồm hướng một đám tộc nhân Đồ Sơn thị nói: “Vốn công trình Đồ Sơn thành đã rất lớn, thu thập thần liệu đã rất khó khăn. Hiện tại lại phải tăng thêm gấp đôi công trình, thần liệu cần thiết cũng không phải là một con số nhỏ. Đồ Sơn Trí Tẩu, chúng ta…”
Không đợi Khoa Nga Thị nói xong, tiểu lão đầu nhi Đồ Sơn Trí cười khoát tay áo, ôn hòa nói: “Khoa Nga Thị, Đồ Sơn thị chúng ta xây thành, đã hạ quyết tâm này, như vậy tất cả đều phải dùng tài liệu tốt nhất, thủ đoạn tốt nhất.”
Dừng một chút, Đồ Sơn Trí lấy ra một khối ngọc đưa cho Khoa Nga Thị: “Vấn đề thần liệu sao, ta nơi này có một bộ tinh đồ, ở trong tinh không, có một mỏ quặng thần liệu, người ngoài tuyệt không biết được, phẩm chất thần liệu bên trong cực cao, số lượng dự trữ cực lớn, đủ nhu cầu của Đồ Sơn thành chúng ta.”
Khoa Nga Thị ngẩn ngơ, hắn thổi một ngụm thần khí tới trên phiến ngọc, phiến ngọc nổ tung, hóa thành một làn sương mù tinh quang lấp lánh chui vào mi tâm hắn.
Cẩn thận quan sát một phen tinh đồ xuất hiện trong đầu, Khoa Nga Thị ngạc nhiên nói: “Khoảng cách cũng không gần, cộng thêm thời gian khai thác thần liệu, chúng ta đi tới đi lui một lần cần hơn nửa năm thời gian… Ô!”
Khẽ cắn môi, Khoa Nga Thị vỗ ngực cười nói: “Nhưng, nhận được Đồ Sơn thị hậu đãi như thế, rượu ngon thịt béo như thế, huynh đệ chúng ta cũng không thể có lỗi với ngài đúng không? Ừm, đường xá xa xôi, các huynh đệ chúng ta cùng nhau đi qua, chạy thêm mấy chuyến là được.”
Thét dài một tiếng, Khoa Nga Thị xoay người hướng mấy ngàn thần nhân lớn tiếng rít gào vài tiếng.
Một đám thần nhân há mồm nuốt một đống thịt nướng, nhảy dựng lên, chân đạp mây lửa sốt sắng hướng bầu trời chạy đi.
Khoa Nga Thị cũng hét lớn một tiếng, tự mình mang theo toàn bộ thần nhân lao vào trong hư không, hướng tới một mỏ quặng thần liệu theo như lời Đồ Sơn Trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.