Vu Thần Kỷ

Chương 816: Sào huyệt




Bởi vì vết thương nho nhỏ nọ ở ngực, trong cơ thể thiếu nữ có một loại chất lỏng trong suốt mà dinh dính, có lẽ là máu của nàng không ngừng chảy ra. Vốn khí tức của nàng hòa hợp một thể hoàn mỹ với thế giới này, cho dù A Bảo và Quy Linh đại năng bực này, cũng không thể phát hiện hành tung của nàng.
Chất lỏng từ trong cơ thể nàng chảy ra, lại ở trong thuỷ vực trong suốt dị thường để lại một tia hoa văn ánh huỳnh quang mờ mờ.
Tuy vẫn không thấy bản thể thiếu nữ ở nơi nào, bản thể của nàng vẫn chưa có bất cứ khí tức gì tiết lộ ra, nhưng đám người Cơ Hạo thần thức cường đại mà lại sâu sắc cỡ nào, theo ánh huỳnh quang mờ mờ đó liên tục tiến lên, bọn họ luôn theo phía sau thiếu nữ.
Chiến thuyền cự hạm to lớn khẽ lướt qua mặt nước, không phát ra chút tiếng động.
Cơ Hạo thúc dục Bàn Hi Thần Kính, một đạo u quang mờ mờ màu đen bao lấy cự hạm, sóng to hung hăng vỗ ở trên cự hạm, lại như đánh vào trên một cái ảo ảnh hư vô, chưa tạo thành bất cứ chấn động nào đối với cự hạm.
Cự hạm cứ như quỷ mỵ lướt qua mặt nước, cách nhau hơn trăm dặm, xa xa đi theo thiếu nữ bị thương chạy trốn.
Ở phía sau cự hạm mấy trăm dặm, một tráng hán mập mạp cùng một tên cao kều gầy yếu mang theo mười mấy đồng môn, phân biệt đạp một cái đĩa kim loại tròn chỉ Ngu tộc có, cách mặt nước hơn trăm trượng, lướt ngọn sóng theo sát ở phía sau đám người Cơ Hạo.
Đám người kia vừa mới tới thế giới này, đã bị thiên đạo ý chí dùng huyền **** lôi cuồng bổ một trận. Bọn họ mỗi người tu vi tinh thâm, thần thông quảng đại, sét đánh một trận chỉ làm bọn họ có chút chật vật, sau đó bọn họ giống Cơ Hạo, rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp mượn dùng ngoại vật đi đường, tránh được thiên đạo ý chí bài xích đối với lực lượng tới từ bên ngoài.
Một đạo linh phù dùng phiến lá màu vàng hình thù kỳ lạ chế thành lơ lửng ở đỉnh đầu bọn họ, phát ra từng tia khí lành mờ nhạt bao lấy thân thể bọn họ.
Chính vì linh phù đó, thần thức cường đại của A Bảo, Quy Linh một lần lại một lần quét qua bọn họ, nhưng từ đầu tới cuối chưa phát hiện bọn họ tồn tại.
Nam tử gầy yếu xa xa nhìn chiến thuyền cự hạm ở trên biển không nổi sóng chút nào, không có nửa điểm tiếng vang, thấp giọng thở dài: “Cũng không biết trên người bọn họ còn có bảo bối gì. Sóng to bực này, thuyền của bọn họ thế mà không chịu chút ảnh hưởng.”
Nam tử mập mạp nheo mắt, hai đóa hoa sen trong con mắt màu vàng nhạt nhẹ nhàng xoay tròn, cạnh hoa sen phân biệt có sáu cái phù văn màu đỏ rực dạng liệt hỏa như ẩn như hiện. Hắn ôn hòa nói: “Mặc kệ có bảo bối gì, trọng bảo như thế ai có đức thì chiếm, đều là duyên pháp của bổn môn.”
Nhẹ nhàng cười, nam tử mập mạp lạnh lùng nói: “Theo bọn họ, xem bọn họ rốt cuộc có thể vơ vét bao nhiêu bảo bối. Chỉ hai người Bảo đạo nhân, Quy Linh đạo nhân mà thôi, chúng ta liên thủ… nhất định làm ức vạn năm khổ tu của bọn họ hóa thành nước trôi trong một buổi.”
Đoàn người không nói gì nữa, chỉ yên lặng theo phía sau đám người Cơ Hạo.
Vừa rồi Cơ Hạo cướp đoạt bảo châu màu bạc trắng thiếu nữ tế ra, những người này cũng đều thấy rõ đại đạo bảo cấm rậm rạp trong viên bảo châu đó, biết đây là một món tiên thiên trọng bảo hiếm thấy có được uy năng kỳ lạ.
Nếu không phải nam tử mập mạp dốc hết sức kiên trì, trong bọn họ đã có mấy người tự xưng là bất phàm muốn ra tay đánh lén, từ trên tay Quy Linh cướp viên bảo châu kia. Theo bọn họ thấy, chuyến này không nói thu hoạch khác, chỉ cần có được viên bảo châu kia đã bằng với toàn bộ trả giá ở lúc trước.
Thân thể thiếu nữ hòa hợp hoàn mỹ một thể với đại thủy, bọn Cơ Hạo vẫn chưa thể phát hiện bản thể thiếu nữ ẩn thân dưới nước ở đâu.
Gắt gao đuổi theo một vết ánh huỳnh quang mờ mờ kia, đoàn người hướng về phía mặt trời thế giới này mọc lên đi nhanh hơn ba vạn hơn dặm, trên mặt nước phía trước đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy to lớn đường kính mấy ngàn dặm.
Dòng nước vốn trong suốt bởi vì vòng xoáy, màu sắc chợt sẫm đi. Càng tới gần trung tâm vòng xoáy, màu nước lại càng thêm thâm thúy.
Mây mưa dày nặng chồng chất mấy chục tầng lơ lửng ở trên không vòng xoáy, từng cột nước to lớn từ bầu trời rơi xuống. Lượng nước mưa khổng lồ không ngừng rót vào vòng xoáy, vòng xoáy sâu đến ngàn dặm sôi trào, cột nước lực đánh to lớn làm vòng xoáy kịch liệt chấn động quay cuồng, cuốn lên một mảng lớn hơi nước, đồng thời cũng khiến thuỷ vực phụ cận trở nên đặc biệt dữ dội bất an.
Một dải ánh huỳnh quang tinh tế kia chợt tiêu tán ở đây, phụ cận lốc xoáy dòng nước ngầm chảy xiết. Thiếu nữ chẳng biết đi đâu, ánh huỳnh quang do chất lỏng vết thương của nàng chảy ra biến thành bị mạch nước ngầm cuốn đi biến mất.
Thần thức Cơ Hạo nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, thần thức A Bảo, Quy Linh cũng bao phủ hết không gian phạm vi mấy vạn dặm, cẩn thận tìm tòi từng tấc ở trên dưới mặt nước một phen.
Trên mặt nước không còn phát hiện dấu vết thiếu nữ lưu lại. Cơ Hạo đứng ở đầu thuyền, hướng sâu trong vòng xoáy chỉ chỉ, như có chút đăm chiêu nói: “Nói không tốt, sào huyệt của cô ta ngay tại bên dưới nơi này.”
Thu hồi chiến thuyền cự hạm, nhóm chín người đồng thời nhảy xuống nước. Quy Linh vỗ tay, một cái Hắc Ngọc Như Ý lơ lửng ở đỉnh đầu nàng, phát ra một đạo thủy quang mỏng manh quấn quanh mọi người, dựng lên một không gian hình cầu đường kính không lớn, nhanh chóng hướng dưới nước chạy đi.
Vì thiên địa ý chí thế giới này bài xích, Quy Linh cũng không dám vận dụng quá nhiều pháp lực, mà cực kỳ cẩn thận, phóng thích lực lượng từng chút một, chậm rãi mang theo mọi người hướng sâu trong lòng nước bước vào.
Dưới nước, mạch nước ngầm chảy xiết, từng cái mạch nước ngầm tối màu giống như vô số quái mãng lấy vòng xoáy làm trung tâm kịch liệt quay cuồng va chạm, không ngừng phát ra tiếng vang lớn khủng bố. Ngẫu nhiên mấy mạch nước ngầm đồng thời va vào nhau, lực đánh nháy mắt bùng nổ quả thực có thể so với một đòn toàn lực của Vu Đế cấp thấp, người thường đến nơi này không cẩn thận sẽ bị đánh cho tan xương nát thịt.
May mắn bản thể Quy Linh là tiên thiên huyền quy, trời sinh có năng lực khống thủy rất mạnh, tuy thu liễm 99% thần thông pháp lực, nàng vẫn thuận lợi mang theo mọi người liên tục lặn xuống dưới hơn ngàn dặm. Đến chiều sâu này, ảnh hưởng do vòng xoáy lớn đó tạo thành đã cực kỳ bé nhỏ, dưới nước đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút không khí trầm lặng.
Ánh mặt trời của thế giới này không thể xuyên thấu nước sâu chiếu rọi đến đây, thoạt nhìn, bốn phương tám hướng đều là một mảng tối đen.
Nhưng tiếp tục lặn xuống phía dưới hơn vạn dặm, phía trước xuất hiện một ánh huỳnh quang nhỏ bé, là dấu vết thiếu nữ nọ lưu lại.
Tiếp tục lặn xuống dưới, xung quanh đột nhiên có ánh sáng mờ mờ xuất hiện, một ít sinh vật trong suốt to bằng ngón cái, hình dạng như sứa, bộ dạng đặc biệt tinh xảo đẹp đẽ nhẹ nhàng vẫy chi mảnh khảnh ở trong nước. Bọn nó phát ra u quang mờ mờ, ánh sáng màu lam nhạt làm bọn Cơ Hạo có thể thấy rõ cảnh sắc chung quanh.
Cúi đầu nhìn, Cơ Hạo thấy được một sinh linh khổng lồ dài trên trăm dặm.
Gia hỏa này tròn vo, mập mạp, dài khoảng trăm dặm, toàn thân trong suốt. Ở trong cơ thể nó tự thành không gian, vô số khiếu huyệt to nhỏ hợp thành một hệ thống sào huyệt thật lớn.
Nhiều ngư nhân bề ngoài giống thiếu nữ nọ như đúc, nhưng hình thể càng thêm khổng lồ nghỉ ngơi trong cơ thể sinh linh khổng lồ kia. Bọn họ hoặc là một người, hoặc là hai người, phân biệt chiếm cứ một cái khiếu huyệt hoặc lớn hoặc nhỏ, có người đang cuộn mình thành một cục nghỉ ngơi, cũng có là hai người cá cái đuôi ghé lại cùng một chỗ, thân thể kịch liệt run rẩy, không biết đang làm vận động cảnh đẹp ý vui nào đó.
Thần thức Cơ Hạo ghé qua, liếc một cái liền thấy được thiếu nữ bị mình đả thương.
Nàng đang nhe răng trợn mắt theo một cái ống dẫn trong suốt bơi nhanh, rất nhanh đi tới trong một không gian cực lớn đường kính cả dặm phía trên cùng của đầu sinh linh khổng lồ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.