Vu Thần Kỷ

Chương 762: Đoạt bảo




Nháy mắt Ma Hầu Nguyên Khốc lấy ra quyền trượng, xoáy mây bảy màu thiên địa linh khí hội tụ ở đỉnh đầu Cơ Hạo ầm ầm sụp xuống, pháp thuật tàn sát bừa bãi sụp đổ toàn bộ.
To bằng cánh tay người thường, so với Ma Hầu Nguyên Khốc còn cao hơn một cái đầu, mặt ngoài quyền trượng đen sì được khảm vô số loại đá quý to nhỏ, mỗi một viên đá quý đều tạo hình thành hình dạng con mắt, sắp xếp rậm rạp ở mặt ngoài quyền trượng.
Những viên đá quý dạng con mắt đó như vật còn sống, từng viên sáng tối bất định, lóe ra ánh sáng quỷ dị.
Nhìn chằm chằm những viên đá quý đó, đám đá quý đó giống như hồ sâu không đáy, muốn đem linh hồn người ta cắn nuốt hết.
Hai tay Ma Hầu Nguyên Khốc nắm chặt quyền trượng, lốm đốm màu bạc trên khuôn mặt già liền chợt ảm đạm, nhanh chóng biến thành màu đen sì như mực nước, trên người hắn càng lộ ra một hơi thở suy sút, già nua, giống như sinh mệnh hắn nháy mắt bị rút đi hơn phân nửa.
“Tên giặc không biết xấu hổ, đem di vật của Ma Hầu Nguyên Già trả lại cho ta!”
Ma Hầu Nguyên Khốc thét dài một tiếng, hai tay hắn ôm quyền trượng, gian nan giơ quyền trượng, như một đứa trẻ muốn giơ lên vật nặng ngàn cân gian nan đem nó chậm rãi giơ lên, sau đó hung hăng hướng trên đất dập một cái.
Mặt đất nhoáng lên, thiên địa linh khí trong phạm vi ngàn dặm quanh Hắc Sa bảo chợt bị quyền trượng cắn nuốt hết.
Một khoảng chân không linh khí đường kính ngàn dặm xuất hiện, thiên địa linh khí chỗ xa hơn nhất thời cuồn cuộn đến. Cơn lốc từ bốn phương tám hướng lao về phía Hắc Sa bảo, linh khí bảy màu va chạm ma sát lẫn nhau, ở trên trời kéo ra những dải lửa sáng chói mắt.
Ma Hầu Nguyên Khốc trừng hai mắt, bên người hắn một con phong long màu đen gào thét lao ra.
Phong long tạo hình dữ tợn, ba đôi cánh thịt cực lớn sau lưng điên cuồng vỗ, mang theo vô số lốc xoáy cùng đao gió màu đen, bọc thân thể to lớn của nó hướng vào đầu Cơ Hạo lao tới.
Con phong long này hội tụ toàn bộ thiên địa linh khí trong phạm vi ngàn dặm, phong long uy lực to lớn có thể nghĩ.
Cơ Hạo đang đắm chìm ở trong cảnh giới cảm ngộ kỳ diệu nào đó đột nhiên mở mắt. Hắn vươn tay phải, xa xa hướng phong long đen sì nắm vờ một cái. Phong long dài đến trăm trượng đột nhiên đọng lại ở không trung không thể động đậy, sau đó một mảng u quang hiện lên, phương hướng phong long xung phong chợt biến đổi.
Phong long to lớn mang theo tiếng xé gió đáng sợ lướt qua đỉnh đầu Ma Hầu Nguyên Khốc, lao đầu chui vào trong đội ngũ đám đông Ma Hầu tộc nhân phía sau hắn.
Các tộc nhân Ma Hầu nhất tộc bị dòng lũ pháp thuật của Cơ Hạo đánh cho sứt đầu mẻ trán, ba bốn trăm người chết ngay tại chỗ, người còn lại ai cũng bị thương, thương thế nhẹ nhất cũng mất tay gãy chân, chỉ có không đến năm mươi người còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Phong long gào thét lao xuống, lao đầu húc vào trong đám người rồi bùng nổ.
Từng lưỡi đao gió hình cung dài bảy tám trượng mang theo tiếng xé rách chói tai hướng bốn phương tám hướng bắn ra, cả mảng lớn thân thể bị cắt thành mảnh vụn, một lại một tộc nhân Ma Hầu nhất tộc cùng A thị nhất tộc bị đao gió xay thành thịt vụn.
Máu tươi và thịt nát rải đầy trời, pháo đài nhỏ chính giữa Hắc Sa bảo dùng để giam giữ trọng phạm bị vô số đao gió màu đen càn quét một trận, mặt ngoài vừa mới phun ra một mảng phòng ngự phù văn, đã bị đao gió màu đen xay nát.
“Ồ, các ngươi trêu vào phiền toái lớn rồi!” Xi Chiến đứng ở trên một đoạn tường thành bảo trì hoàn hảo, lớn tiếng rít gào, trong bốn con mắt lóe ra hào quang cuồng nhiệt hưng phấn dị thường: “Ma Hầu Nguyên Khốc, các ngươi trêu vào phiền toái lớn rồi! Các ngươi phá hủy ngục giam trọng phạm của Hắc Sa bảo! Trời ạ, đã có bao nhiêu phạm nhân chạy trốn?”
Trên tường thành ngục giam, ngàn vạn chiến sĩ A thị nhất tộc và Ma Hầu nhất tộc bị dòng lũ pháp thuật của Cơ Hạo đánh tan, đám tù phạm từ nhà giam tổn hại trong lòng đất lao ra kêu quái dị cười lớn lao đi bốn phía.
Đám giám thị dưới trướng Xi Chiến không nhúc nhích, mặc cho bọn tù phạm chạy loạn ở trên đảo.
Một ít tù phạm dứt khoát chạy tới ven Hắc Sa bảo, không để ý hạm đội Ma Hầu nhất tộc tuần tra xung quanh, liều mạng lao đầu chui vào trong dòng sông lớn.
Thân thể Xi Chiến run nhè nhẹ, chính hắn cũng nói không nên lời đây là hưng phấn hay lo âu. Vụ làm ăn này làm quá lớn rồi. Hắn có cái cớ hoàn mỹ giải thích nguyên nhân vô số trọng phạm biến mất.
Nhìn tường thành sụp xuống, nhìn pháo đài chính sụp xuống, nhìn mặt đất vỡ ra…
Mặc kệ đào tẩu, mất tích bao nhiêu tù phạm, đây đều là lỗi của Ma Hầu nhất tộc chết tiệt!
Ma Hầu Nguyên Khốc không quan tâm Xi Chiến, hai tay hắn nắm chặt Ma Hầu Quyền Trượng, hổn hển hướng tới Cơ Hạo quát lớn: “Tên giặc vô sỉ không biết xấu hổ. Ngươi cướp đi di sản trân quý của Ma Hầu nhất tộc chúng ta, ngươi còn sát thương nhiều người như vậy của chúng ta!”
Hung hăng ho khan một tiếng, Ma Hầu Nguyên Khốc lạnh lùng nói: “Ta tuyên bố, ngươi sẽ là kẻ địch vĩnh viễn của Ma Hầu nhất tộc chúng ta! Chúng ta sẽ vĩnh viễn đuổi giết ngươi, không chỉ có ngươi. Còn có người thân cùng tộc nhân của ngươi, không chết không ngừng, vĩnh viễn không ngưng nghỉ.”
Cơ Hạo thu tay, Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn ở mi tâm đang xảy ra biến hóa kỳ dị, chín Cửu Tự Chân Ngôn Pháp Ấn ánh vàng rực rỡ thấm vào Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn, đang xảy ra biến hóa trao đổi kỳ dị với phù văn mô hình pháp thuật bên trong.
Ánh sáng màu lưu động mặt ngoài Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn, có một tầng kim quang mờ mờ hiện lên, một tầng kim quang này huy hoàng mà thần thánh, ánh sáng bảy màu đang dần dần bị kim quang cắn nuốt, dung hợp, toàn bộ Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn đều đang lột xác, đang tiến hóa.
Cổ La mình đầy thương tích, chỉ còn lại có một hơi cuộn mình dưới chân Cơ Hạo, trợn mắt há hốc mồm nhìn pháp nhãn mi tâm Cơ Hạo biến hóa. Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Không có khả năng, đây là nguyên lý gì? Bản mạng pháp nhãn này của Ma Hầu Nguyên Già, sau khi bị ta luyện chế, vì sao còn có thể xảy ra biến hóa như vậy? Không có đạo lý này, bản mạng pháp nhãn này, nó đã mất đi hoạt tính, sẽ không có bất cứ đường sống trưởng thành nào nữa!”
Cơ Hạo không hé răng. Ma Hầu Nguyên Khốc tức giận đến da mặt biến sắc, hắn nhìn nhìn ngục giam Hắc Sa bảo một mảng hỗn độn, đột nhiên cười lên thê lương.
Tử thương nhiều tộc nhân như vậy, đem ngục giam Hắc Sa bảo biến thành cái dạng này, việc đã đến nước này, cũng không giữ lại cái gì nữa. Mặc kệ có bất cứ hậu quả gì, trước đem Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn ở mi tâm Cơ Hạo đoạt lại rồi nói sau!
Hít sâu một hơi, Ma Hầu Nguyên Khốc bắt đầu thấp giọng niệm tụng chú ngữ, vô số đá quý điêu khắc thành con mắt trên quyền trượng đồng thời bắn ra ánh sáng sắc bén.
Quanh Hắc Sa bảo gió cuộn mây vần, bầu trời chợt tối đi, vô cùng vô tận thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng tuôn trào tới, không ngừng ùa vào Ma Hầu Quyền Trượng. Cây quyền trượng đó giờ phút này như trở thành trung tâm của toàn bộ thiên địa, trừ nó, không có ai có thể hấp thu cho dù một chút thiên địa linh khí.
“Cái này là thần khí mạnh nhất Ma Hầu nhất tộc chúng ta truyền thừa, tượng trưng quyền lực của gia tộc.” Ma Hầu Nguyên Khốc trầm mặt nhìn Cơ Hạo, thì thào: “Có thể chết ở…”
Thân thể Cơ Hạo đột nhiên động, thân thể hắn nhoáng lên một cái đã tới trước mặt Ma Hầu Nguyên Khốc.
A Phái La thét dài một tiếng, dốc hết toàn lực hướng Cơ Hạo bổ xuống một kiếm.
Mặt ngoài thân thể Cơ Hạo hiện lên một đạo u quang, kiếm quang của A Phái La xuyên qua thân thể Cơ Hạo, đột nhiên xuất hiện từ phía sau Ma Hầu Nguyên Khốc.
Kiếm quang chợt lóe, Ma Hầu Nguyên Khốc không chút phản ứng bị một kiếm chém đầu.
A Phái La kêu một tiếng quái dị, bị dọa liên tục lui vài bước.
Cơ Hạo chộp lấy Ma Hầu Quyền Trượng, tùy tay đem nó nhét vào trong vòng tay, thiên địa linh khí xung quanh chợt hỗn loạn. Cơ Hạo hít sâu một hơi, từng mảng lớn ánh lửa màu vàng giống như sóng thần, điên cuồng hướng bốn phương tám hướng lao ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.