Vu Thần Kỷ

Chương 1248: Cửu đại long môn




Mưa to tầm tã, nơi tầm mắt có thể đạt tới đều là cột nước to to nhỏ nhỏ từ trên trời giáng xuống.
Tựa như biết nhân tộc trị thủy đã đến thời điểm cuối cùng, mưa rền gió dữ đang tận hết sự điên cuồng cuối cùng, thế mưa so với hai năm trước càng tăng lên mấy lần, màn mưa nặng trịch từ trên trời hung hăng nện xuống, cho người ta một loại trùng kích mãnh liệt thở cũng không nổi.
Phụ cận triền núi mọi người nghỉ ngơi có vu tế bố trí cấm chế, một tầng màng vô hình chặn màn mưa. Trên sườn núi vẫn rất ẩm ướt âm lạnh, nhưng so với nơi khác đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Củi ướt sũng được lửa trại dần dần nung khô, trong ngọn lửa trại khói đặc cuồn cuộn dần dần tràn đầy. Mấy hũ nước làm từ gang treo trên lửa trại, nước trà nóng hầm hập đang sôi trào.
Bưng một cái bát trà lớn mẻ miệng, nứt nẻ, vô luận thân phận cao thấp đều ngồi vây quanh lửa trại, nước trà đun thật đặc trút một ngụm lớn, một sự ấm áp khuếch tán ra ở trong bụng, trên mặt mọi người đều mang theo một nụ cười —— hương trà, làm mọi người đều rõ ràng cảm nhận được, thì ra mình thật sự còn sống.
Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh sóng vai ngồi ở trên một khúc gỗ ẩm ướt, rất nhiều người quen Cơ Hạo ngồi xung quanh.
Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng, còn có đám đông bá hậu ủng hộ Tự Văn Mệnh, cùng với đám đông gia thần Hữu Sùng bộ dưới trướng Tự Văn Mệnh. Mọi người đều sắc mặt tiều tụy, trong xương tủy lộ ra một mảng cực độ mệt mỏi.
Vô luận là đế tử siêu cấp đại bộ tộc, hay là bá hậu xuất thân bộ tộc bình thường, hoặc là gia thần tướng lĩnh của mình, các đại nhân ở trong nhân tộc địa vị tôn sùng, mỗi người quần áo tả tơi so với ăn mày còn thê thảm hơn rất nhiều.
Cơ Hạo thậm chí nhìn thấy, trên tóc Hoa Tư Liệt quấn mấy lá bèo, trên đầu Liệt Sơn Kháng một con cóc nho nhỏ đang ngồi. Hai vị đế tử ngày xưa cành vàng lá ngọc chẳng màng sửa sang lại dung mạo, đang trút từng ngụm từng ngụm nước trà như các dân phu bình thường ở xa xa.
Mấy năm qua, Cơ Hạo tuy hơn phân nửa tinh thần đều đắm chìm ở trong ‘Diễn’ chi đạo thai, không ngừng nghiền ngẫm, tìm hiểu vô cùng đại đạo trong đó, chỉ để lại một bộ phận cực ít ý thức khống chế thân thể, nhưng Cơ Hạo cũng nghe nói vô số truyền thuyết của đám người Tự Văn Mệnh.
Trong đó còn có Tự Văn Mệnh ba lần qua nhà mà không vào... Nhưng Cơ Hạo cũng biết, đâu chỉ ba lần qua nhà? Tự Văn Mệnh lui tới bôn ba ở Bồ Phản cùng các nơi ‘Chiến trường’ trị thủy, vô số lần đi tới đi lui bôn ba, hắn chưa bao giờ về nhà mình nhìn lấy một cái.
Ở trước lũ lớn hắn đã thành thân với Đồ Sơn Nữ, không được vài ngày Đồ Sơn Nữ đã có bầu. Cho đến ngày nay, đã nhiều năm thời gian trôi qua, Tự Văn Mệnh còn chưa rảnh nhìn đứa con của mình đã có thể chạy tung lung khắp nơi một cái.
Nhấm nháp nước trà cay đắng nóng bỏng, Cơ Hạo hướng Tự Văn Mệnh nhìn một cái.
Tự Văn Mệnh chỉ quấn ở bên hông một miếng da thú mình đầy thương tích, trên người hắn khắp nơi đều là các loại vết cào, dấu răng, còn có vài chỗ rõ ràng để lại vết thương loang lổ sau khi bị nọc độc ăn mòn. Càng làm lòng người sợ hãi, là đùi bên trái Tự Văn Mệnh thiếu một khối thịt lớn to bằng miệng bát, xương sườn phía bên phải hắn lõm xuống một mảng lớn, nơi đó ít nhất thiếu mất ba cái xương sườn.
Tự Văn Mệnh chính là tu vi cấp Vu Đế, Vu Đế có thể sống lại từ giọt máu, theo lý trên người hắn không nên có bất cứ vết sẹo nào lưu lại.
“A thúc! Thương thế của ngươi?” Cơ Hạo âm thầm kinh hãi, nhìn nhìn vết sẹo trên người Tự Văn Mệnh, lại nhìn nhìn trên thân đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng ngồi ở một bên cũng loang lổ dấu vết, Cơ Hạo không thể tưởng tượng ở cùng lúc hắn bôn ba khắp nơi cứu hoả, đám người Tự Văn Mệnh mấy năm nay rốt cuộc đã đánh bao nhiêu trận ác liệt.
Cơ Hạo có Bàn Cổ Chung và Thái Cực Pháp Y hộ thể, càng có Thiên Địa Kim Kiều, Cửu Long Xa Liễn chí bảo bực này bên mình, người thường muốn tổn hại đến bản thể hắn hầu như là không có khả năng, những năm qua, trên người hắn ngay cả một vết thương cũng không lưu lại.
Nhưng đám người Tự Văn Mệnh, hiển nhiên không có vận khí tốt như Cơ Hạo.
“Ồ, không sao!” Tự Văn Mệnh khàn khàn cười, không sao cả lắc lắc đầu: “Ô, dưới trướng Cộng Công thị, trừ tám đại trọng thần, vẫn có rất nhiều kẻ bất phàm. Các loại vu chú của bọn hắn rất khó chơi... Chẳng qua, chờ nạn lũ biến mất, cho ta vài năm thời gian, những vết thương này cũng không tính là gì.”
Cơ Hạo chép miệng một cái, hắn từ trong tay áo lấy ra một hồ lô đan dược nhét vào trong tay Tự Văn Mệnh.
“A thúc cũng biết, ta ở ngoài Vu Điện còn có sư thừa, các đan dược chữa thương cứu mạng này rất ổn.” Cơ Hạo đem đan dược Đại Xích đạo nhân ban cho đưa hết cho Tự Văn Mệnh. Các đan dược này với hắn mà nói ý nghĩa không lớn, dù sao khả năng hắn bị vết thương trí mạng quá nhỏ.
Nhưng với đám người Tự Văn Mệnh mà nói, mỗi một viên đan dược này, rất có thể sẽ là một cái mạng.
“Ừm, vậy sẽ không khách khí.” Tự Văn Mệnh nhìn Cơ Hạo một cái, lại nhìn nhìn đám người Hoa Tư Liệt tiều tụy, mệt mỏi đến cực điểm, rất hào sảng đem hồ lô thu lấy.
Ở bên có người phụ nữ khỏe mạnh phụ trách hậu cần xách một cái thùng gỗ đi tới, trong thùng gỗ là canh thịt nóng hầm hập, bên trong tràn đầy miếng thịt thủy tộc yêu thú to bằng bàn tay đang quay cuồng.
Tự Văn Mệnh cười một tiếng, phất phất tay gọi mọi người bắt đầu, ngoài ngàn dặm hướng chính đông, trên một mảng ngọn núi bóng đen nặng nề đột nhiên truyền đến tiếng trống trận nặng nề như sấm. Tiếng trống trận đằng đằng sát khí chấn động mặt nước, trên làn nước mênh mông nhấc lên ngọn sóng cao khoảng nghìn trượng, giống như các bức tường bằng nước gào thét hướng bên này vỗ tới.
Phía dưới triền núi mọi người nghỉ ngơi, mấy trăm chiến sĩ nhân tộc bay lên, bọn họ cũng quần áo tả tơi, dáng người khô gầy vung binh khí, lớn tiếng hò hét hướng phía trước hung hăng lao đi. Mấy trăm đạo khí kình hình cung mang theo tiếng xé gió chói tai bổ ra, đem tường nước kéo dài đến đánh tan thành mảnh nhỏ.
Rống to ‘Hô ~ cáp ~’ một tiếng, trên một mảng ngọn núi bóng đen nặng nề phía trước một đạo huyền quang lao lên thật cao, một đám mây đen nồng đậm khuếch tán ra ở không trung, trong mây đen đột nhiên toát ra một cái đầu rắn màu đen cực lớn phạm vi mấy trăm dặm.
Cái đầu rắn thật lớn kia ánh mắt lạnh lẽo hướng bên này nhìn một cái, phát ra tiếng ‘Xì xì’ kêu gào: “Loài người... Cộng Công đại nhân đã nhìn thấu hành vi của các ngươi. Các ngươi khơi thông lòng sông, cuối cùng muốn đem nước thông qua chín chỗ thủy môn mấu chốt nhất, dẫn hướng Quy Khư, không phải sao?”
“Nơi này là Quỳ Môn, hắc hắc! Là cửa đầu tiên trong chín chỗ thủy môn quan trọng nhất của các ngươi!” Cái đầu rắn thật lớn thè thè lưỡi rắn, âm trầm nói: “Sông ngòi hồ biển các đại thủy hệ phía trước, chúng ta không tranh với các ngươi nữa! Toàn bộ lực lượng của chúng ta, đều hội tụ ở trong chín chỗ thủy môn cuối cùng!”
“Ta là Hắc Thủy Huyền Xà, tướng quân tiên phong của Cộng Công đại nhân. Ta phụ trách trấn thủ Quỳ Môn!” Hắc Thủy Huyền Xà há mồm phun ra một làn nước độc đen sì, lạnh giọng quát: “Không sợ chết, các ngươi cứ tới đi!”
Tự Văn Mệnh đặt xuống bát sứ trong tay, đứng dậy, nghiêm nghị nhìn về phía một mảng dãy núi kéo dài kia.
“Quả nhiên, không thể xem nhẹ đám Cộng Công thị. Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận của ta, bọn họ xem ra cũng hiểu rõ.” Tự Văn Mệnh lạnh nhạt nói: “Nơi khác không quan trọng, chín chỗ thủy môn cuối cùng này, xem ra phải dùng mạng đi liều rồi.”
Cơ Hạo khẽ nhíu mày, đứng dậy cười lạnh nói: “A thúc, chỉ còn lại có chín chỗ này sao? Vậy, ta không cần chạy lung tung khắp trời đi cứu hỏa khắp nơi nữa... cửa thứ nhất Quỳ Môn, giao cho ta đi.”
Cười thoải mái, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Hắc Thủy Huyền Xà bộ, vừa lúc là kẻ thù truyền kiếp của Kim Ô bộ chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.