Vu Thần Kỷ

Chương 1213: Thạch Long hồn




Đế Thuấn thấy rõ, trong một đóa hoa sen màu vàng mông mông lung lung kia, bóng người chỉ trên dưới ba tấc đó, chính là Thạch Long lão nhân.
Có người tính kế Thạch Long lão nhân không đề cập tới, còn muốn cướp đi linh hồn của hắn!
Đổi thành linh hồn người thường, tự nhiên không đáng gây chiến như vậy, nhưng Thạch Long lão nhân là người thế nào? Hắn là lão nhân thủ lĩnh ám vệ của nhân tộc, từng hầu vài đời Nhân Hoàng, trong đầu hắn bao dung vạn vật, toàn bộ tri thức của nhân tộc, toàn bộ văn minh, tất cả đều chứa ở trong đầu hắn.
Chỉ mỗi tri thức thì thôi, người có thể bày ra thủ đoạn kinh thiên như vậy tính kế Thạch Long lão nhân, hắn sợ là cũng không để vào mắt các tri thức ‘Thô thiển’, trí tuệ ‘Nhỏ bé’ đó của nhân tộc.
Nhưng Thạch Long lão nhân nắm giữ tất cả cơ mật của nhân tộc.
Bao gồm kết cấu hộ thành đại trận ở Bồ Phản, điểm yếu của các loại công đức linh bảo trên người Nhân Hoàng, thậm chí các đại bộ tộc nhân tộc đỉnh cấp nhất **... Các đại bộ tộc từng xuất hiện Nhân Hoàng, ví dụ như nói Hữu Hùng thị, Thần Nông thị, Toại Nhân thị, Phục Hy thị, Chuyên Húc thị…, rất nhiều cơ mật của các bộ tộc bọn họ, cũng đều ghi lại trong đầu Thạch Long lão nhân.
Các cơ mật đó đối với nhân tộc dị thường quan trọng, mỗi một cơ mật đều có thể xưng là một chỗ tử huyệt của nhân tộc.
Nếu có ai đem linh hồn Thạch Long lão nhân cướp đi, từ trong linh hồn hắn vắt ra các loại cơ mật mà nói, nhân tộc sẽ như một đứa trẻ mới sinh trần truồng, ở trước mặt người ngoài không có bất cứ bí mật nào đáng nói nữa, toàn bộ điểm yếu cũng đều bại lộ trước mắt người ta.
Đế Thuấn tức giận thét dài, quanh thân hắn tràn ngập tử khí, hóa thành một cái mui xe màu tím dày nặng hướng đóa hoa sen màu vàng kia chụp xuống. Cùng lúc đó, trong mui xe màu tím hào quang bốn màu chợt lóe, bốn loại hào quang vàng, lam, đỏ, xanh đối ứng địa thủy hỏa phong trào ra, bốn con rồng ánh sáng từ trong mui xe màu tím lao ra, mở cái miệng rộng hướng hoa sen vàng cắn lên.
Càng có một luồng khí mơ hồ từ trong mui xe màu tím phóng lên, trong làn khí mơ hồ bao lấy một cái chuông cổ màu đồng xanh tạo hình kỳ dị—— cái chuông này khác với Bàn Cổ Chung toàn thân tròn trịa. Nó tạo hình tròn bẹp, trên nhọn dưới đầy đặn, thoạt nhìn, lại giống như một chữ ‘Nhân’ lập thể lơ lửng đỉnh đầu ở Đế Thuấn.
Trên cái chuông đồng xanh cổ tạo hình kỳ dị, đường cong mượt mà này lóe ra vô số bóng người, có người đang cày ruộng, có người đang đánh cá, có người đang dệt vải, có người đang săn bắn. Quang ảnh chợt lóe, lại như có cuộc đời dài đằng đẵng của vô số người đều thoảng qua ở trước mắt người ta, kỳ dị mỹ lệ, cho người ta vô hạn rung động cùng cảm động.
Trong hư không, có một thanh âm lạnh lùng lại trong veo từ từ truyền đến.
“Thiên địa mở, Bàn Cổ ngã xuống, thân thể hắn hóa thành tổ long, hồn phách hắn hóa thành phượng tổ, huyết mạch hắn phân hoá thành nhân tộc, bởi vậy Bàn Cổ tam tộc xuất hiện trong thiên địa. Thiên địa có cảm, Long Hoàng Chung, Phượng Hoàng Chung, Nhân Hoàng Chung ba món khai thiên tích địa công đức linh bảo ứng vận mà sinh.”
“Truyền Nhân Hoàng Chung tụ tập tín niệm nhân tộc, ngưng tụ thiên địa khí vận, có vô số diệu dụng, có vô thượng uy năng, lại hiếm có ai từng tận mắt nhìn thấy. Hôm nay có thể tận mắt thấy Nhân Hoàng Chung, ngược lại là sự may mắn!”
Theo người này chậm rãi nói, bốn con rồng ánh sáng hung hăng đánh vào trên hoa sen màu vàng, va đập làm mưa ánh sáng văng khắp nơi, tiếng rồng gầm ngân nga chấn động điện phủ kịch liệt run rẩy, nhiều ám vệ mê man ngã xuống đất bị chấn động bay lên, chật vật bay ra xa mấy chục dặm.
Hoa sen màu vàng không chút sứt mẻ, một đòn toàn lực của Đế Thuấn chưa thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với đóa hoa sen màu vàng này.
Đế Thuấn thở dài một tiếng, đôi mắt hắn sung máu, hai nắm tay như sao băng hung hăng đánh về phía Nhân Hoàng Chung. Nhân Hoàng Chung toàn thân màu đồng xanh hơi nhoáng lên một cái, từng vằn ánh sáng màu xanh nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán ra.
Lỗ tai mọi người ở đây không thể nghe được nửa thanh âm, nhưng ở trong lòng mọi người lại có tiếng vô số nhân tộc hò hét giống như sấm sét bùng nổ ra.
‘Hô, hô, hô’, tiếng điên cuồng hò hét, tiếng rống giận dữ xen lẫn nhiệt lực làm huyết mạch người ta căng trào cuồng dã lưu chuyển toàn thân. Cơ Hạo đang ở dưới Bàn Cổ Chung phong tỏa ác chiến với hai Vực Ngoại Thiên Ma đột nhiên cảm thấy lực lượng toàn thân đột ngột gia tăng gấp đôi có thừa, nhất là tư duy trở nên sâu sắc thêm mấy lần, mỗi chiêu mỗi thức càng thêm hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Hoa sen màu vàng chợt cứng ngắc giữa không trung, một mảng lớn quầng sáng mở rộng ra ở quanh hoa sen màu vàng, trong chớp mắt đã hóa thành kích thước ngàn dặm.
Hình ảnh vô số nhân tộc tiền bối ở Bàn Cổ thế giới giãy dụa cầu sinh xuất hiện trong quầng sáng. Bọn họ đấu dã thú, giết ác điểu, đốt bụi gai, diệt cỏ dài, Bọn họ từ trên một mảnh đất hoang vu xây dựng thôn xóm lớn nhỏ khác nhau, bọn họ ở trong núi sâu rừng già đốt lên lửa trại.
Trong gió bão, trong sấm sét, vô số tổ tiên nhân tộc lớn tiếng hò hét, lớn tiếng khóc, vung tảng đá cùng gậy gỗ đơn sơ nhất, kéo thân thể gầy yếu khô quắt, điên cuồng ẩu đả với các tồn tại phi nhân loại thần lực kinh người.
Trong nước lũ chảy xiết, thân thể gầy yếu hợp lại một chỗ, hợp thành tường thành máu thịt.
Trong đất đá trôi điên cuồng, bọn họ dùng bả vai đứng vững tảng đá điên cuồng nện xuống, bảo vệ bọn nhỏ phía sau.
Trong lửa hoang tàn sát bừa bãi, bọn họ há mồm hướng tới lửa ngập trời phát ra tiếng rống giận tuyệt vọng, lực lượng trước nay chưa từng có từ trong cơ thể bọn họ phát ra, miệng bọn họ phun cơn lốc, thổi tan lửa hoang.
Yêu thú tập kích xâm nhập thôn xóm, răng nhọn và móng vuốt xé rách thân thể tộc nhân, vẫn là các nhân tộc tiên dân khô quắt thấp bé đó, bọn họ kích động huyết mạch, phát ra lực lượng mạnh mẽ, vung binh khí đơn sơ nhất, xông lên đi đem lũ yêu thú đó xé thành thịt nát.
Chiến thiên, đấu địa, huyết mạch sinh sản!
Hình ảnh vô số nhân tộc tiên dân di động trong quầng sáng, bọn họ hỉ nộ ái ố, bọn họ khẳng khái kích tình, cuối cùng hội tụ thành một quầng lực lượng đáng sợ bao lấy hoa sen vàng, hung hăng ép vào phía trong.
Một luồng tin tức vô danh từ trong Nhân Hoàng Chung khuếch tán ra, lòng toàn bộ người ở đây đều hiện ra một ý niệm rõ ràng.
“Ở thế giới khắp nơi bụi gai, sài lang hổ báo thèm thuồng này, sống sót rất không dễ dàng. Nhưng toàn bộ con dân nhân tộc, hậu duệ nhân tộc đầu đội trời xanh, chân đạp đất dày, nhất định phải sống cho đặc sắc.”
“Yêu muốn giết ta, ta liền trừ yêu.”
“Quái muốn nuốt ta, ta liền giết quái!”
“Thần muốn ép ta, ta sẽ diệt thần!”
“Chúng ta là Bàn Cổ huyết mạch, trong thiên địa nên có một mảnh đất nhân tộc ta lập thân!”
Trong tiếng ‘Răng rắc’, hoa sen vàng vỡ nát, linh hồn Thạch Long lão nhân bị Đế Thuấn cầm về. Nhân Hoàng Chung ngạo nghễ lơ lửng ở đỉnh đầu Đế Thuấn, trong lòng mọi người vẫn quanh quẩn tiếng hô, tiếng khóc đến từ thời đại hồng hoang viễn cổ, nhân tộc tiên dân phát ra từ sâu trong linh hồn.
“Nhân Hoàng Chung, không thể dễ dàng vọng động.” Đế Thuấn nặng nề nói: “Các đời Nhân Hoàng, chưa có ai dám dễ dàng khu động Nhân Hoàng Chung, do đó ta bị ngoại ma thừa dịp!”
“Nhưng, Thạch Long lão nhân, trưởng giả nhân tộc ta, cho dù lầm đường lạc lối, cũng không thể giao cho các ngươi mang đi.”
Đế Thuấn ngẩng đầu lên, nhìn hư không trên đỉnh đầu trầm giọng quát hỏi: “Xin hỏi tôn hạ người nào? Việc hôm nay, nhân tộc ta tất nhiên phải đòi ngươi một lời giải thích!”
Hư không trong vắt, không có bất cứ thanh âm nào truyền đến.
‘Oành’ một tiếng vang lớn, Bàn Cổ Chung khẽ chấn động một cái, Cơ Hạo thở hổn hển hiện ra thân hình. Hai Vực Ngoại Thiên Ma thực lực có thể so với Ảnh tôn đã bị cái đỉnh tròn năm màu nuốt chửng, hắn có thể bứt thân mà ra.
“Giấu đầu giấu đuôi, chẳng lẽ tôn hạ cầm tinh con rùa?” Cơ Hạo cũng không có khẩu đức như Đế Thuấn, vừa mở mồm đã trực tiếp chửi thành tiếng.
Hư không khẽ rung động, một bàn tay ánh vàng rực rỡ mang theo tiếng sấm ù ù hướng vào đầu Cơ Hạo vỗ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.