Vu Thần Kỷ

Chương 1176: Lại gặp Viên Thánh




“Đi thì tốt, đi thì tốt!”
Mắt thấy Cơ Hạo rời khỏi, Vực tổ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, tùy tay đem lá cờ phướn trong tay chống trên mặt đất, hai tay dùng sức xoa xoa da mặt.
Trong mắt lóe ra một đợt u quang biến hoá kỳ lạ, Vực tổ vội vã từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc phù, há mồm phun ra một làn sương mù hạt cát đánh vào trên ngọc phù. Từng luồng sáng nhỏ bé màu đỏ từ trong ngọc phù phun ra, Vực tổ lẩm bẩm: “Chuyện này, vẫn là để Cộng Công đại nhân tự quyết định đi! Lấy tâm tính của hắn, chung quy không đến mức chỉ bố trí chín chỗ thủy nhãn này mới đúng.”
Phía trên thủy động, trong thủy nhãn nhỏ hẹp vòng xoáy chảy xiết, Cơ Hạo đội Bàn Cổ Chung ngược dòng mà lên, càng hướng lên trên sức ép càng lớn, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy càng nhanh, kéo theo tiếng dòng nước càng thêm đinh tai nhức óc.
Bàn Cổ Chung phòng ngự kinh người, lực lượng Cơ Hạo bản thân lại lớn, vòng xoáy trong thủy nhãn này ép Viên Lực cũng không thở nổi, không tự chủ được chỉ có thể lún xuống phía dưới, nhưng Cơ Hạo lại dễ dàng xuyên qua.
Ngoài thủy nhãn, trong thủy phủ dựng từ hàn ngọc, Viên Thánh ngồi ngay ngắn trên một cái ghế dựa lớn, tay trái xách một con thủy mãng hoa văn trắng cấp tốc vặn vẹo, ‘rắc’ một miếng đem đầu thủy mãng cắn đứt, đặt trong mồm nhồm nhoàm nhai nuốt.
Cắn vài cái, tay phải Viên Thánh nhấc lên một cái bình rượu lớn trút một ngụm rượu ngon, đắc ý hướng đám đông thủy yêu tướng lĩnh trong đại điện thủy phủ cười to nói: “Các con mấy ngày nay cẩn thận chút, chỉ chờ Cộng Công đại nhân hoàn thành đại sự, cha ta là cần lên thiên đình làm thiên đế... Vị trí thuỷ thần sông Hoài này, thậm chí thuỷ thần toàn bộ thủy hệ của Trung Lục, đều là của ông mày đây!”
Dùng sức vỗ vỗ ngực, Viên Thánh trợn to mắt, hướng tới đám đông thủy yêu trong đại điện quát: “Đến lúc đó mỗi ngày rượu ngon thịt ngon, còn có vô số con mẹ mặc cho các ngươi tùy ý lấy dùng, ngày tháng đó so với bây giờ còn thoải mái hơn một vạn lần!”
‘Rống rống’, đám đông thủy yêu tướng lĩnh đội mũ mang giáp đều giơ lên bình rượu lớn, thống khoái hớp từng ngụm từng ngụm.
Đám thủy yêu này không canh tác, lại càng không biết ủ rượu, ở trước khi lũ lớn, liên minh bộ lạc nhân tộc uy vọng quá nặng, bọn hắn cũng không dám cướp bóc bộ tộc nhân tộc, rượu ngon nhân tộc sản xuất bọn hắn có bao giờ được hưởng dụng?
Nhưng Cộng Công thị khởi sự, nước lũ vừa tới, vô số bộ tộc nhân tộc bị nghiền nát, vô số thành trì nhân tộc bị thủy yêu đánh vỡ, các loại rượu ngon cũng không biết bị đám thủy yêu cướp bóc bao nhiêu. Chè chén từng ngụm từng ngụm rượu ngon ngày thường căn bản không gặp được, các tướng lĩnh thủy yêu bị cồn thiêu đốt đến mức óc cũng muốn sôi trào, nhất thời trong đại điện quần ma loạn vũ, vô số thủy yêu ca xướng nhảy nhót, ồn ào inh ỏi.
Viên Thánh cười lớn ‘Ha ha’ vỗ đùi, vừa cắn nuốt thủy mãng thân thể còn đang không ngừng vặn vẹo từng miếng một, vừa cất tiếng ngửa mặt lên trời tru lên. Loại ngày tháng khoái hoạt này, mới chính thức là cuộc sống Viên Thánh hắn nên có!
“A cha nhiều con nối dõi như vậy, hiện tại ta mới là con trưởng... Hừ hừ, sau khi a cha đi làm thiên đế, toàn bộ gia sản lưu lại đều là của ta! Những tiểu gia hỏa a cha sủng ái, tựa như tiểu gia hỏa Viên Lực, mỗi đứa đều phải nghĩ cách giết chết mới được!”
Mẫu thân Viên Thánh là một con Đại Lực Ma Viên, hơn nữa là một con Đại Lực Ma Viên chưa thông linh trí, chỉ có một thú tính trời sinh bảo tồn. Cho nên trong xương tủy Viên Thánh tràn ngập bạo ngược, tất cả ý nghĩ đều tuân theo pháp tắc rừng rậm cá lớn nuốt cá bé, cái gì huynh đệ thân tình... Hắn hoàn toàn không hiểu!
Cơ Hạo xé rách vòng xoáy, mang Viên Lực lao ra khỏi thủy nhãn.
Trước cửa lớn của thủy phủ một đội lính tôm tướng cua xếp hàng chỉnh tề chợt nhìn thấy Cơ Hạo và Viên Lực, hai con tôm lớn vỏ xanh bị dọa tới mức đem trường thương trong tay chế từ xương cá voi vứt đi, khàn cả giọng hét lên: “Viên Lực... A, con người! A, bọn hắn chưa chết!”
Đám lính tôm tướng cua này thực lực thấp kém, đại khái thực lực chỉ tương đương với tộc nhân nhân tộc bình thường, đứng thẳng lên cũng chỉ khoảng bốn năm thước, thuộc loại tồn tại tầng dưới chót trong đại quân thủy yêu. Bọn hắn mở được một chút linh trí, đại khái có thể có chỉ số thông minh như trẻ con nhân tộc ba bốn tuổi, có thể nói chuyện, cũng chỉ vài dạng vô cùng đơn giản như vậy.
Viên Thánh đã bị kinh động, một thần thức mãnh liệt như sóng thần, hung dữ như núi lửa gào thét từ trong thủy phủ lao ra, lưỡng đạo mạch nước ngầm bình dâng lên, hóa thành hai nắm đấm cực lớn hung hăng đánh về phía Cơ Hạo và Viên Lực.
So sánh với nắm đấm một lần trước công kích Viên Lực, một lần này Viên Thánh dùng mạch nước ngầm ngưng tụ nắm đấm càng thêm chắc chắn ngưng kết, quyền ảnh mơ hồ ngưng tụ thành huyền băng màu lam sẫm, mang theo một hàn khí cực kỳ đáng sợ phả vào mặt.
Viên Lực nhớ tới lần trước chật vật bị Viên Thánh một chiêu đánh bại, không khỏi hét to một tiếng muốn xông lên phía trước.
Cơ Hạo xách cổ Viên Lực, tùy tay đem hắn ném về phía sau: “Có sư huynh ở đây, nào cần ngươi ra tay? Giúp ta lược trận, nếu là có tiểu yêu đui mù đi lên, đem tất cả bọn chúng đều đập nát cho ta!”
Bàn Cổ Chung nổi lên các vầng sáng hỗn độn, hai cú đấm nặng trịch đánh lên Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Chung vang cũng không vang một tiếng, hai nắm đấm đã nổ tan thành mảnh vụn. Bốn phía dựng lên một đợt mạch nước ngầm mạnh mẽ, lính tôm tướng cua trước cửa thủy phủ bị hất bay lên cao cao, lao đầu đánh vào trên tường vây thủy phủ, mỗi đứa bị va đập vỡ đầu chảy máu, ‘Hự hự hự hự’ không bò dậy được nữa.
“Viên Lực, nếu nhìn thấy có thủy quy cực lớn cực tốt, giúp ta bắt mang về mấy con sống. A mỗ nói lão quy lâu năm nấu ra cao quy linh tốt cho con người nhất, trước kia ở Nam Hoang, ta biết đi đâu tìm lão quy?”
Cơ Hạo cười ha ha nói lời dí dỏm, Viên Lực không biết lại xúc động dây thần kinh nào, ‘Rắc rắc rắc’ ôm cái bụng lăn dưới đất, ngay cả Bàn Long Bổng trong tay cũng bị hắn vứt ở một bên.
Trong thủy phủ truyền đến tiếng gầm gừ tức giận của Viên Thánh, chợt nghe một tiếng vang lớn, một dòng nước mạnh mẽ từ trong cửa chính thủy phủ lao ra, Viên Thánh quanh thân quay cuồng yêu khí nồng đậm, mặc một bộ kỳ lân minh quang giáp ánh vàng rực rỡ, hai tay múa một cây gậy lớn tỏa ánh vàng, sải bước lao ra.
“Viên Lực, tiểu tử ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi, sao mà... lời đại ca nói cũng không nghe nữa? Đại ca bảo ngươi đi chết, thế mà dám không chết, ngươi đây là không tôn kính huynh trưởng, chính là không nghe lời... kẻ không nghe lời, chính là đáng chết! Cho nên, ngươi đi chết đi!”
Viên Thánh khàn giọng rống giận, Cơ Hạo ở một bên quả thực nghe mà ngây người!
Một bộ logic bá đạo hoang đường này, Cơ Hạo thế mà lại tìm không ra bất cứ sơ hở nào để phản bác!
Viên Thánh là đại ca của Viên Lực, cho nên Viên Lực phải nghe Viên Thánh, đây là đễ hiếu; cho nên Viên Thánh bảo Viên Lực đi chịu chết, Viên Lực tựa như thực sự nên tự cắt cổ chịu chết; nếu Viên Lực không chịu chết, như vậy sẽ phạm vào tội danh không nghe lời, đã là không nghe lời, như vậy Viên Thánh tự tay giết chết Viên Lực, quả nhiên là đúng lý hợp tình, theo lý thường phải thế!
Viên Lực tức giận đến mức tru lên ‘Ngao ngao’, xách Bàn Long Bổng muốn đi đánh Viên Thánh.
Cơ Hạo thì vượt ở trước Viên Lực, bước lướt một cái đến trước mặt Viên Thánh, một quyền hướng vào mặt Viên Thánh đánh tới.
Viên Thánh cười lớn ‘Ha ha’ một tiếng, há mồm phun ra một đóa hoa sen trắng ngưng tụ từ nước, nhẹ nhàng khéo léo đem một quyền của Cơ Hạo dời đến một bên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.