Vu Thần Kỷ

Chương 1143: Lấy thân thử độc




Trong trung quân đại trướng rất yên tĩnh, Da Ma Sát Nhất lặng yên từ trong một mảng bóng đen ở góc đại trướng hiện ra thân hình, dị thường khó hiểu nhìn Vũ Mục.
Theo Da Ma Sát Nhất thấy, loại cách làm chủ động yêu cầu lấy sinh mệnh mạo hiểm này của Vũ Mục, hoàn toàn trái với giá trị quan của quý tộc Ngu tộc—— sống đang yên đang lành, vì sao phải hy sinh sinh mệnh của mình đi thành toàn người khác chứ?
Cơ Hạo nhìn Vũ Mục từ trên xuống dưới.
Béo trắng mà mượt mà, Vũ Mục vẻ mặt hàm hậu như trước, ánh mắt lại vô cùng kiên định, kiên nghị.
Hắn nhìn Cơ Hạo, nói từng chữ một: “Để ta thử xem, nếu còn coi ta là huynh đệ mà nói.”
Cơ Hạo đứng dậy, hướng Vũ Mục tiến lên hai bước. Tên mập chết tiệt này, vóc người hắn cực cao, so với Cơ Hạo còn cao hơn hai cái đầu, cái bụng càng nhô lên cao cao, thân thể Cơ Hạo cũng đụng tới bụng hắn, nhưng cực lực vươn tay, cũng không thể vỗ đến bờ vai của hắn.
“Cho ta lý do!” Bất đắc dĩ, Cơ Hạo dùng sức vỗ vỗ cái bụng to của Vũ Mục, vì thế thịt béo trắng bóng toàn thân Vũ Mục liền kịch liệt nhộn nhạo lên, kéo theo hai cái quai hàm của hắn cũng nhảy nhót rất vui vẻ.
“Chúng ta không ngăn được thủy yêu, đại quân trị thủy của chúng ta liền không có cách nào an tâm trị thủy, trận lũ lớn chết tiệt này sẽ kéo dài rất rất lâu, không sai chứ?” Vũ Mục nhìn chằm chằm Cơ Hạo, rất nghiêm túc hỏi hắn.
“Không sai.” Cơ Hạo nghiêm túc gật gật đầu, cũng nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Mục.
“Vậy sẽ có rất nhiều bộ tộc, rất nhiều bộ tộc không đủ thực lực bảo toàn bản thân... Bọn họ người lớn sẽ bị chết đuối, hoặc là bị thủy yêu giết chết, rất nhiều đứa nhỏ, bọn nó đều sẽ biến thành trẻ mồ côi, hoặc là... cũng bị giết chết nhỉ?”
Vũ Mục đặt hai tay ở trên cái bụng của mình, mí mắt sụp xuống chậm rãi nói: “Ta lúc còn nhỏ, đã tận mắt nhìn thấy đệ đệ, muội muội bị chiến thú dị tộc thuần hóa cắn mất đầu, nhìn thấy a cha bị bắt đi làm nô lệ, nhìn thấy a mỗ...”
Hít một hơi thật sâu, Vũ Mục thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu, ta mạo chút phiêu lưu, nhưng có thể xử lý hết quân đội thủy yêu chết tiệt, để chúng ta bình ổn trận lũ này nhanh hơn mà nói, có chút phiêu lưu, thì có chút phiêu lưu đi!”
Cười ‘Hắc hắc’ vài tiếng, thân thể Vũ Mục hơi nhoáng lên một cái, một làn sương mù đục ngầu màu xám từ đỉnh đầu hắn lao ra, Ôn Thần Phiên tàn phá lơ lửng trong làn khí xám này, lẳng lặng tản mát ra khí tức cường đại, cổ xưa lại tà dị vạn phần.
“Hơn nữa, ta có thượng cổ Ôn Thần Ôn Thần Phiên này, tuy tàn phá chút, nhưng có lẽ có thể ngăn chặn ‘Thiên Tai’.” Vũ Mục rất nghiêm túc hướng Cơ Hạo nói: “Hơn nữa, cho dù ta không áp chế được ‘Thiên Tai’, ngươi cũng sẽ không nhìn ta chết nhỉ?”
Vũ Mục mang theo một tia gian xảo nho nhỏ, rất đắc ý cười lên, đem sự chấn động cùng rung động một phen lời nói phi thường hùng hồn, quang huy của hắn vừa rồi mang tới cho Cơ Hạo nháy mắt càn quét sạch sẽ.
“Mập mạp chết tiệt, coi như ngươi biết ăn nói!” Cơ Hạo một lần nữa hung hăng vỗ vỗ cái bụng to của hắn: “Không sai, ta sẽ không nhìn ngươi chết, nhưng ngươi không tránh khỏi phải chịu chút đau khổ. ‘Thiên Tai’ đó, ngươi thực chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Vũ Mục thật sự đã làm tốt chuẩn bị.
Đĩa ngọc đựng ‘Thiên Tai’ đoan đoan chính chính đặt trước mặt hắn, trên mai rùa đầy nét cổ xưa lưu động từng tia khí tức kỳ dị, gắt gao giam cầm ‘Thiên Tai’ không cho nó tiết ra chút nào.
Vũ Mục như một ngọn núi nhỏ ngồi ở trước cái đĩa ngọc, Ôn Thần Phiên phát ra các tia khí tức màu xám không ngừng rót vào thân thể hắn. Hắn thật cẩn thận lấy ra chín cái hồ lô màu xám trắng, từ trong đó lấy ra các loại thuốc bột, thuốc viên, thuốc mỡ, thuốc nước cổ quái đặt ở nơi đưa tay có thể chạm tới.
Cơ Hạo ngừng thở, trợn to mắt nhìn động tác của Vũ Mục, trong tay đã chuẩn bị thỏa đáng một viên kim đan giải độc Đại Xích đạo nhân luyện chế.
Tên mập chết tiệt này, hắn mấy năm qua đã học những gì với các lão vu sư Vu Điện?
Trong các hồ lô kia lấy ra các loại thuốc bột, thuốc viên, Cơ Hạo còn có thể lý giải mấy thứ này có thể là dùng để trung hoà độc tính của ‘Thiên Tai’. Nhưng các vật kế tiếp, dù là Cơ Hạo xuất thân rừng mưa Nam Hoang, từng kiến thức các loại thủ đoạn cổ quái của các vu tế Nam Hoang, hắn vẫn bị Vũ Mục làm cho da đầu phát tê từng đợt, toàn thân nổi da gà.
Bảy con đỉa màu lam cắn chặt ở trên thịt non mềm phụ cận thất khiếu Vũ Mục, rất nhanh liền có các tia hoa văn màu lam đem thất khiếu của Vũ Mục bao vây lại, khí tức của Vũ Mục chợt trở nên đứt quãng.
Một con bọ cạp độc năm màu sặc sỡ, Vũ Mục đem nó đặt ở trên ngực, móc của con bọ cạp độc chui thật sâu vào ngực hắn. Thân thể Vũ Mục kịch liệt run rẩy, hai đồng tử nhất thời có các tia khí tức năm màu xuất hiện.
Một con rắn độc đốm màu đỏ, màu đen, màu lam hỗn tạp lẫn nhau, Vũ Mục cẩn thận vươn đầu lưỡi, để con độc xà dài chỉ bằng chiếc đũa này cắn ở trên đầu lưỡi hắn một cái. Răng nọc dày đặc gai ngược cắm thật sâu vào đầu lưỡi Vũ Mục, đầu lưỡi Vũ Mục lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sưng lên, trên da hắn nhất thời xuất hiện lượng lớn đốm màu đỏ, màu đen cùng màu lam.
“Quá tà ác, quá ghê tởm... Ta không thể lý giải, chủ nhân tôn kính, đồng bào của ngài, là dùng các thủ pháp tà ác mà quỷ dị này, ngăn cản Ngu triều nhiều năm như vậy!” Da Ma Sát Nhất cũng có chút thất thần nhìn động tác quái dị của Vũ Mục.
Đây là cảnh tượng trong ác mộng mới có.
Làm một quý tộc Ngu tộc, Da Ma Sát Nhất tuyệt đối không thể chấp nhận những thứ ghê tởm mà dơ bẩn đó đụng chạm làn da mình. Nhưng Vũ Mục, thế mà lại... thế mà lại...
Da Ma Sát Nhất bất đắc dĩ trợn mắt lên, yên lặng hướng Ám Nhật hắn thờ phụng cầu nguyện.
Vũ Mục thở hổn hển một hơi nặng nề, hắn đã liên tục trúng vài loại kịch độc, nhưng dựa vào tính kháng độc cường đại hắn ngày thường đùa bỡn các loại vu độc mang đến, động tác của hắn vẫn linh hoạt như cũ.
Hắn lại lấy ra hai con rết màu vàng, con rết lớn khoảng ba thước một trái một phải cắn ở lòng bàn chân hắn một nhát, mắt thường có thể thấy được hai chân hắn nhanh chóng biến thành màu vàng nhạt, làn da cũng trở nên bán trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ thịt cùng mạch máu đang cấp tốc mấp máy dưới làn da màu vàng.
“Được rồi!” Vũ Mục hừ hừ một tiếng, cầm chặt cái đĩa ngọc nho nhỏ kia, đem nó bưng đến trước mặt mình.
Lưu Độc ‘Thiên Tai’ như vật còn sống, thoát ly mai rùa giam cầm, cảm nhận được khí tức cường đại mà quỷ dị trên người Vũ Mục, giọt máu màu đen to bằng ngón cái nhảy dựng lên, nhanh chóng rơi vào ngực Vũ Mục, theo da thịt hắn dung nhập thân thể hắn.
Thân thể Vũ Mục kịch liệt run rẩy một cái, sau đó toàn thân hắn cũng nổi lên gợn sóng nho nhỏ.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, trên làn da Vũ Mục nổi lên vô số nếp nhăn nhỏ bé, thịt béo toàn thân hắn giống như cục tuyết nung trên lửa nóng, đang cấp tốc thu nhỏ lại, hòa tan.
Lượng lớn mồ hôi dinh dính từ trong cơ thể Vũ Mục không ngừng chảy ra, vòng eo của hắn đang nhanh chóng thu nhỏ lại, con mắt Vũ Mục đảo loạn, răng va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Đát đát’.
Trên Ôn Thần Phiên vô số phù văn tinh mịn quái dị sáng lên, có hình bóng bách độc từ trên mặt lá cờ tự do đi ra, không ngừng rót vào thân thể Vũ Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.