Vu Thần Kỷ

Chương 1139: Truyền độc vô cùng




Bởi vì Tương Liễu Tiểu Bát chết, mãng yêu hướng Cơ Hạo thành trại phát động cuộc tấn công liều mạng.
Ở dưới Bàn Cổ Chung thủ hộ, thành quả cuối cùng của đàn mãng yêu quyết tử xung phong là, chiến sĩ nhân tộc dưới trướng Cơ Hạo, liên tiếp ăn nửa tháng thịt rắn nướng, thịt rắn hầm, thịt rắn khô...
Long Huyết Túy vẫn ở trên tế đàn tản mát ra mùi thơm say lòng người, vô số thủy yêu bị nó hấp dẫn, liều mạng hướng thành trại của Cơ Hạo phát động xung phong. Từng đợt thủy yêu xông lên, từng đợt thủy yêu bị giết chết.
Mặt nước xung quanh thành trại của Cơ Hạo nghiễm nhiên đã hóa thành địa ngục ao máu, mặt nước phạm vi mấy ngàn dặm đều bị máu tươi thủy tộc nhuộm đỏ. Vô số thủy yêu tính tình hung dữ ngày đêm ngâm trong máu, đã bị huyết khí, sát khí mãnh liệt vô cùng trên chiến trường chấn động, mắt bọn hắn trở nên đỏ bừng, mơ hồ có dấu hiệu nhập ma.
Trong những ngày qua, Cơ Hạo thì lại mời ra bức họa của Vũ Dư đạo nhân, đem Viên Lực dẫn vào môn hạ Vũ Dư đạo nhân.
Lấy thân thể thủy viên, có thể tìm hiểu ra một tia Thái Âm diệu dụng, thiên phú của Viên Lực có thể xưng trác tuyệt. Vũ Dư đạo nhân rất vui sướng tiếp nhận Viên Lực, còn chuyên môn ban cho một bộ《 Hỗn Thế Kinh 》thích hợp hầu yêu tu luyện, đồng thời còn cách không truyền tống một cây Bàn Long Bổng cấp tiên thiên linh bảo.
Ngắn ngủn vài ngày, Viên Lực tu luyện 《 Hỗn Thế Kinh 》 đã bước vào bậc cửa, cây Bàn Long Bổng kia khi vung liền có từng tiếng rồng gầm phóng lên, có hư ảnh trăm con rồng hộ thể, càng có thể dẫn động thiên lôi địa hỏa đánh giết sát kẻ địch, càng được hắn ôm vào trong lòng cả ngày, cả ngày đều nhìn cây gậy đó cười ngây ngô.
Thấy thế nào Viên Lực cũng đã từ bản thể Tuyết Lăng tổn hại khôi phục lại, Cơ Hạo sau khi âm thầm ở trong lòng mắng vài câu thằng khỉ con không tim không phổi, liền mặc kệ hắn ở trong doanh trại qua lại mọi nơi, lười tiếp tục đi để ý hắn.
Trong trung quân đại trướng, trưởng lão, tướng lĩnh thống quân các bộ tộc tập hợp ở đây, từng phần công văn từ Bồ Phản đưa tới truyền đọc trong tay mọi người, thỉnh thoảng có trưởng lão bộ tộc nào đó thở dài một hơi, hoặc là vị tướng lĩnh thống quân nào đó chửi ầm lên.
Cơ Hạo ở nơi đây bám trụ đại quân thủy tộc nam hạ, áp lực đại quân trị thủy Tự Văn Mệnh chỉ huy chợt giảm, bọn họ đã ở quanh Bồ Phản đào mấy con sông, ở dưới đại trận do lòng sông tạo thành dẫn dắt, tuy nước lũ trên mặt đất vẫn quay cuồng không ngừng, nhưng mây mưa trên trời lại đã tan đi không ít.
Bồ Phản hiện nay, cách mỗi bảy tám ngày, thế mà lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời trong hai ba canh giờ, đây đã là thành tích rất tốt rồi.
Khiến trưởng lão các bộ tộc thở vắn than dài, làm các tướng lĩnh thống quân chửi ầm lên, là con số con dân nhân tộc tử thương trên công văn. Nhiều nơi xung quanh Bồ Phản, động cái là một bộ lạc hoặc là một thôn bị nước lũ nuốt hết, con dân nhân tộc tử thương hỗn độn.
Đám thủy yêu chiếm cứ thủy phủ huyệt động các dòng sông lớn vẫn không ngừng quấy nhiễu đại quân nhân tộc trị thủy, mỗi ngày đại quân trị thủy đều phải ra sức chém giết với thủy yêu các nơi, mỗi ngày đều có không ít chiến sĩ nhân tộc chết trận.
Làm người ta phẫn nộ là, hiện tại trong đại quân thủy yêu không chỉ có đơn thuần thủy tộc yêu vật, càng bắt đầu có chiến sĩ nhân tộc các bộ lạc Bắc Hoang xuất hiện, hơn nữa bọn họ thường thường còn đảm đương nhân vật tướng lĩnh thống quân.
Trong thủy yêu, số lượng đại yêu có óc, có trí tuệ cực kỳ thưa thớt, bọn họ tác chiến càng nhiều là dựa vào bản năng khát máu.
Nhưng có các chiến sĩ tinh nhuệ bộ tộc Bắc Hoang quản hạt, đám thủy yêu tập kích trở nên gọn gàng ngăn nắp, không lộn xộn như trước kia nữa, bởi vậy tạo thành sát thương lớn hơn nữa đối với đại quân nhân tộc trị thủy, đã có mười mấy vị bá hậu nhân tộc bất hạnh lâm vào vòng vây của đại quân thủy yêu, nhân tộc cứu viện không kịp, các bá hậu đó đều đã ngã xuống.
Hạo Bá Tự Linh hàng xóm với Nghiêu Sơn lĩnh của Cơ Hạo, chính là bất hạnh bị đại quân thủy yêu bao vây nhiều vòng, may mắn quân đội nhân tộc phụ cận cứu viện kịp thời, giết tan quân đội thủy yêu liền rời khỏi Tự Linh, nhưng Tự Linh cũng bị kịch độc không biết tên gây thương tích, thân thể thì không sao, nhưng linh hồn lại bị kịch độc xâm nhập, đường đường nhân tộc bá hậu, nay lại biến thành tên ngốc không thể tự sinh hoạt!
“Đế Thuấn nói rõ ràng, may mắn chúng ta giúp nhân tộc bám trụ chủ lực của thủy yêu.”
Cơ Hạo hướng phương Bắc chỉ chỉ, trầm mặt nói: “Nếu không phải chúng ta nơi này thi thố thích đáng, để bọn thủy yêu không còn lòng nào nam hạ, sợ là việc trị thủy sẽ trở nên càng thêm gian nan. Nhưng mọi người mấy ngày nay cũng thấy rồi, thủy yêu đến từ phương Bắc kéo dài không dứt, vô cùng vô tận, chúng ta nơi này có chút sơ hở, chỉ sợ sẽ có tai họa không lường được.”
Cao Đào ngồi bên Cơ Hạo, vẫn luôn lấy mặt đen xuất hiện hắn cũng chậm rãi mở miệng: “Các vị, mọi người thương nghị ra biện pháp thỏa đáng, ngẫm xem, như thế nào mới có thể cho lũ thủy yêu kia một cái giáo huấn thảm trọng.”
Khẽ thở dài một hơi, trên người Cao Đào cũng toát ra một tia mệt mỏi khó có thể phát hiện, phát ra từ trong lòng: “Nói thực, mỗ không muốn con cháu nhà mình sinh hoạt dưới sự thống trị của đám thủy yêu có vảy có giáp kia... Thời thượng cổ, tiên hiền nhân tộc chưa giáng thế, nhân tộc rơi vào tình trạng thê thảm làm thức ăn cho cầm thú, chúng ta tuy không tận mắt thấy, cố lão truyền miệng, mọi người nói chung đã từng nghe nói.”
Trong đại trướng đầy sự tĩnh mịch.
Thời thượng cổ, nhân tộc mới sinh gầy yếu vô lực, cầm thú đều lấy nhân tộc làm thức ăn. Loại tình trạng thê thảm đó, chỉ nghĩ một chút thôi đã khiến người ta rét run cả người.
Nếu là kế hoạch của Cộng Công thị thực hiện được, thiên địa mênh mông này đều biến thành một thủy thế giới, để đám thủy yêu cùng hung cực ác kia thành chúa tể thiên địa mà nói, sợ là vận mệnh của nhân tộc so với thời thượng cổ còn bi thảm hơn!
“Phải nghĩ cách, như thế nào mới có thể đem lũ súc vật đó đều giết tuyệt chủng chứ?” Một tướng lĩnh Khoa Phụ tộc dùng sức gõ đầu, nắm đấm nặng nề đánh cái đầu vang lên ‘Bang bang’, mọi người nhìn mà đều thấy ghê người.
Đột nhiên, một độc vu ngồi ở góc đại trướng, trên làn da dùng các loại thuốc đủ mọi màu sắc thêu các loại độc trùng hoa văn cùng phù chú độc ác ho khan một tiếng nặng nề: “Nghiêu Hầu, nói tới, đám thủy yêu kia dâng nước lên, thực ra là tự mình muốn chết. Nguồn nước, chính là vật dẫn vu độc tốt nhất. Nếu chúng ta phối chế đủ số lượng vu độc...”
Một vu y khác trên người mơ hồ có mùi thuốc nồng đậm tản mát ra nhíu mày: “Trùng lão, vu độc thật ra cũng là cách hay. Nhưng thủy yêu vây quanh thành trại chúng ta lấy ức vạn để tính, chúng ta cần bao nhiêu tài liệu mới có thể phối chế đủ vu độc đem bọn chúng độc sát?”
Trùng lão toàn thân sắc thái sặc sỡ, vẻ mặt dữ tợn cười lên ‘hắc hắc’. Hắn nghiến răng, thấp giọng lẩm bẩm: “Mấy năm nay, ta luôn luôn nghiên cứu ôn dịch trộn lẫn huyết độc phối chế vu độc hỗn hợp... Chỉ cần một giọt máu dẫn dắt, độc chết một thủy yêu, vu độc ta phối chế liền có thể không ngừng lan tràn.”
Mọi người trong đại trướng đều rùng mình.
Cơ Hạo nhíu mày nhìn Trùng lão, trầm giọng hỏi: “Trùng lão, vu độc ngươi phối chế lợi hại như vậy... Trước kia sao lại không đề cập tới?”
Trùng lão dang hai tay, rất bất đắc dĩ nhìn Cơ Hạo: “Nghiêu Hầu... Lão phu phối chế loại vu độc hỗn hợp này, phiền toái duy nhất là ở chỗ, có thể phóng không thể thu. Cũng chính là, vu độc này một khi phóng ra, ta cũng không có thuốc giải, càng không thể khống chế phạm vi lan tràn của nó. Rất có thể...”
Khuôn mặt Cơ Hạo hung hăng giật giật, Trùng lão đề xuất, hóa ra là một loại đại sát khí ‘Truyền độc vô cùng’ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.