Vu Thần Kỷ

Chương 1137: Kiếm trảm Tiểu Bát




Hư không chấn động, cương phong tản ra.
Hai quái vật lớn dài vạn dặm như người yêu liều chết triền - miên quấn lấy nhau, không dùng bất cứ thần thông pháp thuật nào, chỉ dốc hết bản năng nguyên thủy, điên cuồng cắn xé, rất nhanh đã đánh tới mức trời sụp đất nứt.
Tương Liễu và Bắc Minh Giao Vương đều sợ thanh thế mình đánh nhau quá lớn, ngộ thương người phe mình, cho nên bọn họ rất nhanh đã phá vỡ hư không lao lên chín từng mây tử chiến, chỉ để lại tại chỗ ba ngàn Hàn Giao bảo vệ xung quanh bản thể Bắc Minh Giao Vương, còn có Tương Liễu Tiểu Bát không ngừng phun độc khí, nọc độc.
Cơ Hạo cười lên ‘Ha ha’, hắn thu hồi Thái Cực Càn Khôn Kính, đá một cước vào trên lưng Viên Lực, đem hắn đạp về phía Tương Liễu Tiểu Bát.
“Tiểu đầu khỉ, có oán báo oán, có thù báo thù! Thằng nhãi này hại chết cô nương ngươi âu yếm, đập chết hắn đi!” Cơ Hạo vừa rống to, vừa kéo một đạo thanh quang hướng Tương Liễu Tiểu Bát lao đi: “Ngươi chỉ cần đánh hắn tới chết, ta giúp ngươi lược trận!”
Da Ma Sát Nhất cười lạnh ‘hắc hắc’, thân thể hắn nhoáng lên một cái, hóa thành một mảng bóng đen mỏng manh, nhanh chóng dung nhập trong cái bóng của Cơ Hạo. Cơ Hạo lược trận cho Viên Lực, Da Ma Sát Nhất cũng lược trận cho Cơ Hạo. Làm nô bộc vừa mới quy thuận, Da Ma Sát Nhất phi thường hiểu phải lấy lòng chủ tử như thế nào, như thế nào vớt lấy đãi ngộ hậu đãi hơn nữa cho mình cùng tộc nhân thân quyến của mình.
Xa xa, tám vị tướng lĩnh của Hàn Giao âm trầm hướng bên này nhìn lướt qua, bọn họ phất tay làm vài cái thủ thế, liền có một đội chiến sĩ Hàn Giao đạp gió lạnh gào thét mà đến, ở giữa không trung làm thành một vòng thật lớn, đem Tương Liễu Tiểu Bát xa xa bao vây lại.
Thái độ của các chiến sĩ Hàn Giao đó phi thường rõ ràng —— Cơ Hạo và Viên Lực nếu không thể giết chết Tương Liễu Tiểu Bát, bọn họ sẽ tự mình ra tay, tóm lại, Tương Liễu Tiểu Bát hôm nay là đừng hòng chạy trốn.
Chín cái đầu rắn cực lớn mà dữ tợn phun từng ngụm từng ngụm khí độc nọc độc, Tương Liễu Tiểu Bát có chút điên cuồng hướng Viên Lực bay nhanh đến lớn tiếng rít gào: “Đến đi, đến đánh ta! Viên Lực, ngươi con thủy hầu tử này, ta thấy ngươi có thể tổn thương của ta một sợi lông đó!”
Viên Lực ngửa mặt lên trời thét dài, cao năm sáu dặm hắn vung cây đòn sắt lớn, cuốn lên một đạo cương phong hung hăng hướng đầu rắn chính giữa của Tương Liễu Tiểu Bát bổ xuống. Lông rậm màu bạc toàn thân theo gió phiêu lãng, từng mảng ngân quang kỳ dị ở ngoài thân Viên Lực lăn lộn không ngớt, trên bầu trời đột ngột xuất hiện mười hai cái bóng người của Viên Lực, mỗi bóng người đều lóelên bất định kéo theo tàn ảnh mông lung, đồng loạt hướng Tương Liễu Tiểu Bát hắt tới.
Ánh mắt Tương Liễu Tiểu Bát thác loạn một trận. Viên Lực đã lĩnh ngộ một tia Thái Âm lực, thuật na di biến hóa của hắn phi thường thần diệu, Tương Liễu Tiểu Bát biến hóa thần thông so sánh với Viên Lực thật sự là kém một mảng lớn.
Mười tám con mắt thiếu chút nữa xoay thành con quay, Tương Liễu Tiểu Bát vẫn chưa thể thấy rõ một cái bóng người nào là chân thân bản thể của Viên Lực. Hắn gấp gáp mở cái miệng rộng, hướng tới mười hai bóng người lóe ra ánh sáng màu bạc phân biệt phun ra một dòng nọc độc.
Mười hai bóng người đồng thời tiêu tán, bản thể Viên Lực từ phía sau một cái đầu rắn của Tương Liễu Tiểu Bát lặng lẽ toát ra, đòn sắt lớn tới mấy trượng kéo theo một cơn gió dữ, ‘Thùng’ một phát hung hăng nện ở trên đầu Tương Liễu Tiểu Bát.
Một mảng lớn lân giáp to tan rã, cả tảng máu thịt trên cái đầu rắn kia của Tương Liễu Tiểu Bát bay tứ tung, lộ ra đầu lâu màu xanh lục. Một gậy này của Viên Lực lực đạo cực kỳ cương mãnh, cứng rắn ở trên sọ của Tương Liễu Tiểu Bát đập vỡ ra vết nứt phạm vi mười mấy trượng giống như mạng nhện.
Mảng lớn óc, huyết tương từ trong vết nứt trên sọ phun ra, Tương Liễu Tiểu Bát đau đến mức trong mười tám cái hốc mắt đồng thời phun ra đầy nước mắt. Hắn rống đau khàn cả giọng, như điên cuồng hất loạn mười tám cái đầu cực lớn, càng đem đuôi dài vụt ra tàn ảnh đầy trời như cái roi, mang theo tiếng rít chói tai vụt bừa vụt bãi.
Thân hình Viên Lực chớp lên, hắn thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mỵ công kích lung tung Tương Liễu Tiểu Bát.
Độc khí không chạm đến thân thể hắn, nọc độc không chạm tới nửa sợi lông của hắn, chín cái đầu rắn của Tương Liễu Tiểu Bát điên cuồng niệm tụng chú ngữ, lôi đình, thiểm điện, huyền băng, nọc độc, độc khí, nước lũ, lửa nóng… chín loại thiên phú thần thông như thủy triều ập tới, lại đều không chạm tới nửa sợi lông của Viên Lực.
Tương Liễu Tiểu Bát thân thể mạnh mẽ, càng có thiên phú thần thông cường đại dị thường, nếu đặt trên chiến trường, một mình Tương Liễu Tiểu Bát khôi phục bản thể đủ đánh tan một quân đoàn trọng trang tinh nhuệ.
Nhưng Viên Lực cơ biến linh hoạt vừa lúc là khắc tinh của hắn, Viên Lực động tác quá linh hoạt, Thái Âm Độn Pháp quá mơ hồ khó lường, mặc cho Tương Liễu Tiểu Bát dùng hết toàn bộ chiêu thức, lại không thể thương tổn đến Viên Lực chút nào.
Cây gậy sắt lớn của Viên Lực kéo theo từng trận gió dữ, gào thét đập loạn ở trên thân Tương Liễu Tiểu Bát, đánh cho toàn thân Tương Liễu Tiểu Bát khắp nơi đều là các vết nứt lõm xuống, vô số lân giáp bị đánh cho vỡ nát, cả mảng lớn cơ thịt bị đánh thành vụn thịt bắn tung tóe, nhiều chỗ đều lộ ra nội tạng mấp máy cùng xương khớp màu xanh lục.
Trong mấy nhịp thở ngắn ngủn, Tương Liễu Tiểu Bát đã mình đầy thương tích, nhất là hắn có mấy cái đầu rắn bị Viên Lực hung hăng vụt mấy gậy ở trên miệng của hắn, đánh cho răng trong mồm gãy vô số, Tương Liễu Tiểu Bát đau đến mức thét dài khàn cả giọng, nước mắt tuôn ra như suối phun.
“Viên Lực! Ngươi tên nhát gan này, cứng đối cứng đấu thuật pháp với tiểu gia!” Tương Liễu Tiểu Bát hổn hển thét chói tai: “Ngươi gọi tới gọi lui làm gì? Ngươi không phải nam nhân, ngươi không phải đàn ông, ngươi không dám cứng đối cứng với ta!”
Viên Lực trầm mặt, vác đòn sắt lớn tiếp tục đập loạn ở trên người Tương Liễu Tiểu Bát.
Cơ Hạo đứng một bên lược trận cho Viên Lực đột nhiên cười to một tiếng, hắn rút Thái Cực Thần Phong, phun một ngụm nguyên khí trên Thái Cực Thần Phong, bảo kiếm ban đầu dài tám thước ‘Soạt’ một cái cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt đã bành trướng đến dài hơn bốn dặm, vừa đủ thích hợp Viên Lực hiện tại cao khoảng năm dặm sử dụng.
Đẩy ngón tay, Thái Cực Thần Phong thật lớn mang một đạo hàn quang bay về phía Viên Lực.
Cơ Hạo lớn tiếng cười nói: “Viên Lực, cứng đối cứng với hắn một lần lại như thế nào? Bảo kiếm này của ta cho ngươi mượn, cứng đối cứng với hắn một phen!”
Viên Lực thu hồi cây gậy sắt lớn của hắn trừ nặng nề không còn chỗ tốt nào khác, lật tay đón Thái Cực Thần Phong, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, ‘Hắc’ một tiếng nhằm vào đầu Tương Liễu Tiểu Bát bổ xuống.
Cơ Hạo đem một đạo vô thượng kiếm ý của Vũ Dư kiếm đạo đánh vào Thái Cực Thần Phong, khi Viên Lực vung kiếm, Thái Cực Thần Phong dài hơn bốn dặm phun ra một đạo kiếm quang dài trăm dặm, xé rách hư không hung hăng bổ xuống.
Tương Liễu Tiểu Bát mừng như điên nhìn Viên Lực rốt cuộc dám cứng đối cứng với hắn, chín cái đầu rắn tụ vào nhau, tia chớp, sấm sét, nọc độc, độc khí các loại công kích đồng loạt phun ra, hóa thành một dòng lũ chín màu đón phía Thái Cực Thần Phong.
Trên bảo kiếm chợt lóe thần quang, nơi Vũ Dư kiếm ý đi qua, toàn bộ công kích của Tương Liễu Tiểu Bát ầm ầm tan rã, hóa thành một mảng lớn khí đen theo gió tan đi.
Kiếm quang chợt lóe, chỉ nghe ‘Phập’ một tiếng, vô số kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía, Tương Liễu Tiểu Bát bị một kiếm của Viên Lực hung hãn chém thành mấy ngàn khối thịt nát lớn nhỏ không đồng nhất.
Thái Cực Thần Phong uy lực quá đáng, Tương Liễu Tiểu Bát ngay cả yêu hồn cũng chưa kịp bỏ chạy, tính cả thân thể cùng nhau bị một kiếm phát nát.
Trong hư không, nơi cực cao xa truyền đến tiếng rống giận dữ của Tương Liễu: “Tiểu Bát... Viên Lực, ngươi muốn chết!”
Cơ Hạo cười lớn ‘Ha ha’ một tiếng, cầm về Thái Cực Thần Phong, kéo Viên Lực xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.