Vu Thần Kỷ

Chương 1008: Huyễn Thận đồng tử




Thân dài nghìn trượng, bỏ bảy màu, thịt lưng bac trắng gần như trong suốt, ở trong vỏ sò mở rộng hơi mấp máy, ánh sáng và khói mê ly không ngừng từ trong cơ thể Thất Thải Huyễn Thận trào ra, bao trùm toàn bộ Vũ sơn.
Mỗi cây hoa ngọn cỏ, mỗi cái cây, đều bị ánh sáng và khói mỏng manh mê ly bao bọc một tầng.
Toàn bộ hoa cỏ cây cối đều sẽ xảy ra biến hóa kỳ dị nào đó, trở nên kỳ quái, như vật kỳ dị ở trong mộng mới có thể xuất hiện.
Ví dụ như nói những cây cỏ dài kia, đều như con giun khẽ cựa quậy, lá cỏ thật dài quay tròn, càng có chất lỏng long lanh trong suốt từ mép lá cỏ không ngừng chảy ra. Chất lỏng màu vàng óng ánh, tản mát ra hương thơm ngọt ngào say lòng người như mật.
Ngay bên cạnh truyền tống trận, mấy cây to che trời tán cây trở nên đặc biệt to lớn, vô số cái rễ phụ từ trên cành cây treo ngược xuống, đóa hoa màu trắng rậm rạp hình chuông treo dày đặc ở trên rễ phụ, mùi thơm ngào ngạt, làm người ta kìm lòng không được muốn ngủ.
Một mảng nấm màu bạc trắng bị vầng sáng bảy màu vờn quanh, trên thân nấm sinh ra cánh bồ câu nho nhỏ, phát ra tiếng ‘Chiêm chiếp’ rời mặt đất bay lên cao ba năm thước, chậm rãi từ trước mặt Cơ Hạo bay qua.
Dưới mũ nấm, một mảng lớn bào tử màu bạc như đom đóm bay ra, theo gió bay xuống mặt cỏ, rất nhanh đã có một mảng lớn cái nấm màu bạc nho nhỏ sinh trưởng ra. Những cái nấm màu bạc đó ở dưới bóng đêm tản mát ra ánh sáng màu bạc mê ly, soi chiếu toàn bộ thảo nguyên đầy sáng sủa.
Cơ Hạo nặng nề hướng về phía trước bước ra một bước.
Thần thức hắn được thái âm, thái dương lực thủy hỏa rèn luyện, có lực lượng bài trừ tất cả mê chướng, hiểu rõ tất cả ảo giác. Hắn vừa rồi buông ra thần thức, như làm vỡ nát một cái lá mỏng manh, ảo giác con sò thật lớn này phát ra, hẳn là đã bị hắn bài trừ.
Nhưng cảnh tượng hắn chứng kiến, những hoa cỏ cây cối kia thế mà vẫn kỳ dị mê ly như cũ, chỉ có thể là con sò này thực lực quá cường hoành, ở dưới khí ảo cảnh của nó xâm nhiễm, hoa cỏ cây cối bình thường đều đang hướng về tồn tại kỳ dị trong hoàn cảnh nhanh chóng chuyển hóa.
Cơ Hạo hướng bốn phía nhìn liếc một cái, mấy ngàn chiến sĩ nhân tộc khoác trọng giáp ngã ngổn ngang bên truyền tống pháp trận. Sắc mặt bọn họ ửng đỏ, con mắt dưới mí mắt nhắm chặt cấp tốc xoay tròn, có người rầm rì phát ra thanh âm kỳ quái.
Các chiến sĩ nhân tộc phụ trách trấn thủ truyền tống pháp trận Vũ sơn, hiển nhiên đã sớm bị ảo giác của con sò khống chế, sớm đã không làm chủ được bản thân, hồn vía trên mây.
Ngay lúc Cơ Hạo đánh giá các chiến sĩ nhân tộc, đột nhiên có một chiến sĩ nhân tộc nửa thân trên dựng thẳng dậy, hắn rên một tiếng, đầu hung hăng hướng một bên uốn éo, ‘rắc’ một tiếng, cổ hắn tự bẻ gãy, phun ra cả đống máu tươi, một cái đầu đang yên đang lành ‘Thịch thịch’ hai tiếng rơi xuống đất.
Cơ Hạo kinh hãi. Chiến sĩ này hoàn toàn bị ảo giác khống chế tâm thần, hắn ở trong ảo giác bị người ta bẻ gãy đầu giết chết, ảo giác quá mức chân thật, dẫn tới thân thể cùng linh hồn hắn đều hoàn toàn tin mọi điều xảy ra trong ảo giác, cho nên ở trong hiện thực, đầu của hắn liền tự bẻ gãy, mất mạng.
Thế này cần ảo giác lực đáng sợ bao nhiêu, mới có thể làm một người không dựa vào hai tay, chỉ cần một động tác quay đầu, đem đầu mình mạnh mẽ bẻ gãy?
‘Phập’ một tiếng, trên cổ một chiến sĩ nhân tộc đột nhiên nứt ra một vết thương rất nhỏ, rất sâu, giống như có một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén nhanh vô cùng đảo qua cổ hắn, một mảng sương mù máu mỏng manh phun ra, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, thân thể chiến sĩ nhân tộc này run rẩy vài cái, sinh khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán.
“Đáng chết!”
Cơ Hạo giận quát một tiếng, tiếng vang lớn như sấm sét gào thét khuếch tán, cỏ dài phạm vi mấy trăm mẫu cạnh truyền tống trận đồng loạt vỡ nát, hóa thành một mảng cỏ vụn khô vàng phát ra tiếng ‘Vù vù’ hướng bốn phương tám hướng bay đi.
Cơ Hạo đạp một bước thật mạnh về phía trước, Thái Cực Thần Phong nổi lên một mảng kiếm quang hai màu đen trắng dây dưa bắn ra mười mấy trượng. Cơ Hạo kiếm chỉ con sò kia, lớn tiếng quát: “Ngươi dám giết dũng sĩ nhân tộc ta? Ngươi to gan lắm, không sợ liên minh bộ lạc nhân tộc ta đuổi giết trọn đời sao?”
‘Rắc rắc’ vài tiếng vang thanh thúy, ngay trong truyền tống trận, nơi cách Cơ Hạo không đến một trượng, ngực một cường giả Vu Đế dưới trướng Tự Hi đột nhiên lõm xuống. Giáp trụ nửa thân trên của hắn vỡ nát, xương sườn nửa thân trên bị đánh cho đứt gãy từng tấc. Vị Vu Đế này hít thở trầm thấp một tiếng, sinh mệnh tinh khí khổng lồ trong cơ thể quay cuồng, vết thương lõm xuống nhanh chóng nhô lên, cấp tốc khép lại.
Nhưng còn chưa chờ thương thế của hắn chữa trị, vị Vu Đế này liền như một cây gậy trúc tinh tế bị người ta bẻ gãy ngang lưng. Nửa thân trên của hắn chợt ngã về phía sau, trong tiếng ‘Răng rắc’ cái ót hắn gắt gao dán sát vào gót chân hắn.
‘Xẹt xẹt’ vài tiếng vang, mười mấy vết thương trong suốt xuyên thủng thân thể vị Vu Đế này, lượng lớn máu tươi phun tung toé ra, thân thể vị Vu Đế này xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, máu nóng cuồn cuộn chảy ra. Tinh huyết Vu Đế nặng dị thường, ở trên đất cày ra khe rãnh thật sâu, sinh mệnh khí tức của vị Vu Đế này cấp tốc tiêu tán, sinh mệnh nhanh chóng từ trong cơ thể hắn rời đi.
Cơ Hạo quát khẽ một tiếng, hắn bất chấp so đo với con sò kia, vội vã lấy ra một ngọc phù ‘Thanh tâm ích ma’ ngày đó tới Bàn Hi thế giới sinh tử đổ chiến, Đại Xích đạo nhân Huyền Đô đạo nhân đưa tới, thúc giục Vũ Dư đạo khí trong cơ thể đem ngọc phù chấn vỡ.
Các luồng thanh khí mềm dẻo không ngừng từ trong tay Cơ Hạo phun ra, thanh khí ngưng tụ thành các đóa hoa sen to bằng bàn tay xoay lượn bay múa, hoa sen kéo thanh khí hướng bốn phía khuếch tán ra, hóa thành một cái lồng khí cực lớn đem đám người Tự Hi, Man Man, Thiếu Ti bao phủ ở trong.
Thân thể Tự Hi khẽ run lên, hắn mở bừng mắt, trong đôi mắt hai luồng thần quang màu vàng đất phun ra xa mấy chục trượng, thanh âm như sấm lớn tiếng quát: “Ảo thuật thật đáng sợ! Tê... may mà có ngươi, Cơ Hạo!”
Không hổ là Tự Hi, nhân vật cường hãn nổi tiếng liên minh bộ lạc nhân tộc, hắn thân trong ảo cảnh, lại rõ ràng ý thức được mình bị ảo cảnh khống chế, bản tâm không loạn chút nào. Được đạo phù của Cơ Hạo thêm vào, hắn lập tức từ trong ảo cảnh thoát ra, tâm trí ổn định như núi hắn cũng lập tức biết rõ mình quả thực đã thoát ly ảo cảnh, đã trở về thế giới hiện thực.
Theo sát Tự Hi, lại là Da Ma Sam Gia người thứ hai từ trong ảo cảnh giãy dụa ra, con mắt dựng thẳng ở mi tâm nàng mở ra, một cái lốc xoáy đen sì cấp tốc xoay tròn. Cơ Hạo mơ hồ phát hiện ở bên người Da Ma Sam Gia, con sò phát ra khí hư ảo đang không ngừng bị con mắt dựng thẳng của nàng cắn nuốt.
Da Ma Sam Gia lắc lắc đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Cơ Hạo hồi lâu, lúc này mới dùng sức vỗ vỗ ngực: “A nha, vừa rồi ta đến một nơi chơi rất vui, có rất nhiều con thỏ... mèo to... gấu lớn...”
Khuôn mặt Cơ Hạo và Tự Hi giật giật, ảo cảnh nha đầu này chịu, tựa như không có bất cứ phiêu lưu nào?
Ngay sau đó Man Man, Thiếu Ti cũng từ trong ảo cảnh giãy giụa đi ra, Man Man vừa mới phá tan ảo cảnh, đã phun ra một ngụm lửa.
Thiếu Ti thì thân thể loạng choạng một trận, đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu.
Cơ Hạo nhíu mày, bịt kín cái miệng nhỏ nhắn của Man Man, đồng thời đỡ Thiếu Ti nội phủ bị thương.
Xa xa, trên không con huyễn thận khổng lồ kia, khói và ánh sáng mê ly bảy màu hội tụ, một đồng tử trắng hồng nõn nà, nhìn qua chỉ bảy tám tuổi y phục rực rỡ lặng lẽ hiện lên.
“Ủa, các ngươi thế mà thoát khỏi ảo giác của Huyễn Thận đồng tử ta?”
“Cái này truyền ra, sẽ rất mất mặt!”
Cười lạnh một tiếng, Huyễn Thận đồng tử há mồm phun ra một viên bảo châu bảy màu to bằng ngón cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.