Vũ Thần

Chương 322: Toản Địa Chi Năng




Hùng Vô Cực nhìn chăm chú khuôn mặt Hạ Nhất Minh, tựa hồ như hắn muốn đem khuôn mặt của đối phương ghi tạc vào trong lòng.
Sau đó, hắn vỗ nhẹ một chút lên người con cự hùng, con hoàng sắc cự hùng sau khi phun ra hơi thở có chứa áp lực Thổ Chi Hoa đã trở nên thành thật hơn rất nhiều.
Mặc dù nó vẫn còn bộ dạng nhe nanh trợn mắt, nhưng tất cả cường giả xung quanh đều nhìn ra chút giả dối bên trong đó..
Tuy Hạ Nhất Minh dùng Phiên Thiên Ấn đánh gãy tứ chi của nó, nhưng cũng không thể khiến cho con cự hùng phục được. Dù sao, cường giả khi rơi vào trạng thái ngộ đạo thì vô luận làm ra chuyện tình gì khó tin cũng đều có thể hiểu được.
Tuy nói tuyệt đại đa số mọi người đang ở trong giai đoạn ngộ đạo mà bị cắt đứt giữa chừng thì rất không tốt, sau này rất khó có khả năng tiến giai được trên con đường võ đạo.
Nhưng, mọi việc luôn luôn có ngoại lệ.
Mặc kệ là khi đang ngộ đạo, hay khi bị đánh hộc máu tới gần chết mới rơi vào trạng thái ngộ đạo, thì đột nhiên bản thân giống như được thần trợ giúp, khiến cho mình có thể đánh bại đối thủ có thực lực vượt xa bản thân. Tất cả những điều này đều quy vào một phạm trù để giải thích.
Cho nên, khi Hạ Nhất Minh rơi vào cảnh giới ngộ đạo, phục dụng máu của Kỳ Lân đem sát khí phát huy ngập trời, phát ra khí thế không gì là không thể đánh bại.
Nhìn Hạ Nhất Minh không còn thi triển ra Phiên Thiên thủ ấn nữa, nhưng mà khi hắn thổ xuất ra Thổ Chi Hoa, hơn nữa còn hình thành trạng thái không giống với người bình thường thì toàn bộ kiêu ngạo của Hồ Hùng linh thú nhất thời tiêu tan.
Nếu như không phải là thân hình của hắn vô cùng to lớn cho nên rất khó ẩn dấu thì chỉ sợ lúc này nó đã chạy đi nơi nào rồi.
- Quả nhiên là hảo công phu, Hạ huynh. Hùng mỗ đã lĩnh gião. - Hùng Vô Cực ôm quyền nói:
- Từ nay trở đi Hùng bộ tộc sẽ không nhúng tay vào chuyện của các hạ cùng Lang, Xà nhị tộc nữa. Cáo từ.
Hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhướng lên, cười nói:
- Hùng huynh, nơi này dù sao cũng là Thiên Trì chủ phong, không phải là nơi huynh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi a.
Đôi mắt Hùng Vô Cực lóe lên quang mang, nhưng vẫn không có chút ý tứ nào muốn động thủ với Hạ Nhất Minh.
Hắn cười dài một tiếng, nói:
- Hạ Huynh nói không sai, nhưng chỉ cần tôn giả của quý phái không ra tay, ta thật sự không nghĩ ra còn có vị nào đủ khả năng lưu Hùng mỗ lại.
Ngả Văn Bân nhíu mày, hắn tự trọng thân phận của mình, hơn nữa cũng hiểu được ý tứ của đối phương.
Nếu Thiên Trì thượng tôn giả xuất thủ lưu hắn lại, chỉ sợ sẽ lọt vào vòng phản công của tất cả Đồ Đằng bộ tộc.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Hùng huynh, chẳng lẽ huynh không cảm thấy mình quá tự tin sao?
Ánh mắt Hùng Vô Cực ngưng lại, nghiêm nghị, nói:
- Hạ huynh, nếu chúng ta công bình giao thủ thì quả thật ta không phải là địch thủ của Hạ huynh, nhưng nếu chúng ta muốn rời đi thì Hạ huynh tuyệt đối không thể cản được.
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn xuống dưới đất, nhẹ nhàng nói:
- Toản Địa Chi Thuật, ta không phải là lần đầu gặp phải.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Hồng Lang Vương và Thạch Vương có ai là không dùng Toản Địa Chi Thuật, nhưng có người nào thoát được khỏi tay của Hạ mỗ?
Ánh mắt Hùng Vô Cực nhất thời trở nên ngưng trọng, trong lòng của hắn xuất hiện một tia bối rối.
Nếu như nói những lời này là người khác, hắn sẽ không để ý tới, nhưng chiến tích của Hạ Nhất Minh để lại, hơn nữa đối phương còn thừa nhận đã giết chết hai con linh thú biến dị ngàn năm mà bảo hắn không có chút kiêng kỵ nào thì thuần túy là nói dối.
Hạ Nhất Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn mang theo một tia ôn hòa.
Nhưng không biết vì sao, khi thấy được nụ cười của Hạ Nhất Minh, trong lòng Hùng Vô Cực nổi lên một tia hàn ý.
- Hùng huynh, hai người chúng là làm cuộc đánh cược chứ?
Hùng Vô Cực trầm giọng nói:
- Nói đi.
- Hai người chúng ta ở chỗ này chơi một chút, Hùng huynh và linh thú của mình nếu có thể trong khoảng thời gian nhất định rời khỏi nơi này thì ta thua. Nhưng nếu trong khoảng thời gian đó, Hùng huynh không thể không thể làm được thì chính là huynh thua.
Hùng Vô Cực chớp chớp đôi mắt suy nghĩ, trong lòng nhanh chóng tính toán một chút.
Hắn bên ngoài mặc dù nhìn có vẻ là người thô lỗ, nhưng thực chất lại là người có tâm tư linh hoạt hơn người, nếu không cũng không có khả năng chỉ phái hắn một mình tới đây.
- Hạ huynh, tôn giả của quý phái sẽ không ra tay chứ? - Hùng Vô Cực nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, nói:
- Đây là đánh cược giữa hai người chúng ta, nếu như có người thứ ba ở bên ta xen vào thì chính là ta thua.
Nghe được những lời này của hắn, cho dù là mọi người ở trên đài cao cũng không nhịn được mà thì thầm bàn tán.
Bọn họ từng chứng kiến tuyệt kỹ Toản Địa Chi Thuật của Hồ Hùng linh thú. Lúc trước Hạ Nhất Minh sở dĩ có thể đem đầu Hồ Hùng linh thú từ dưới đất đánh bật lên, hơn nữa còn khiến cho nó bị thương nặng chỉ là do xuất kỳ bất ý mà thôi. Còn nếu như Hồ Hùng linh thú có ý định chui xuống đất chạy trốn, bọn họ thật sự không thể nghĩ ra biện pháp gì để đối phó.
Hùng Vô Cực suy nghĩ nửa ngày, vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Hạ Nhất Minh có thể dùng phương pháp nào để đối phó lại Toản Đại Chi Thuật của linh thú Hồ Hùng.
Hắn cắn răng một cái, cất cao giọng nói:
- Người thắng thì thế nào? Người thua sẽ ra sao?
- Nếu ta thất bại thì sẽ theo Hùng huynh tiếng vào Thâm Sơn. - Hạ Nhất Minh cười cười nói.
Ngả Văn Bân, Vu Kinh Lôi cùng những người có giao hảo với Hạ Nhất Minh đều biến sắc, lần đánh cược này cái giá bỏ ra thật quá lớn. Lấy thù oán của Hạ Nhất Minh cùng Lang, Xà bộ tộc thì khi tiến vào Thâm Sơn chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống sót.
Sắc mặt Hùng Vô Cực lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, nếu đối phương đã đưa ra điều kiện như thế, khẳng định điều kiện còn lại cũng vô cùng ngặt nghèo.
- Hạ mỗ nếu may mắn chiến thắng thì xin Hùng huynh hãy ra mặt chu toàn cho ta thời gian hai mươi năm. - Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Trong vòng hai mươi năm, Đồ Đằng bộ tộc không được tìm tới ta gây phiền toái, đợi hai mươi năm sau, Hạ mỗ chắc chắn sẽ tiến vào Thâm Sơn gặp Lang, Xà nhị tộc.
Ánh mắt Hùng Vô Cực lóe lên quang mang, thật lâu sau, nói:
- Hạ huynh, cường giả của Lang, Xà nhị tộc ta không thể ước thúc được.
Hạ Nhất Minh tựa hồ như đã chuẩn bị trước, nói:
- Hùng huynh nếu đã không thể ước thúc được, như vậy thì lệnh cho bọn họ đi.
Không khí trong sân nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương, sau khi nghe câu nói này của Hạ Nhất Minh, ánh mát Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng đều trở nên đỏ hồng.
Nhưng trong lòng bọn hắn đối với Hạ Nhất Minh vẫn có lòng kiêng kỹ vô cùng mãnh liệt, lúc này đây nếu có lời không hợp chỉ sợ sẽ dẫn tới việc lập tức động thủ.
- Hai mươi năm. - Hùng Vô Cực lẩm bẩm nhẹ nhàng con số này.
Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Không sai, hai mươi năm sau, Hạ mỗ nhất định sẽ tiến vào Thâm Sơn thực hiện lời hứa ngày hôm nay.
Hùng Vô Cực yên lặng nhìn hắn, cuối cùng mở miệng, nói:
- Được.
Một chữ này vừa thoát ra khỏi miệng, Hùng Vô Cực lập tức đưa tay ra hiệu.
Con hoàng sắc Hồ Hùng linh thú không biết từ khi nào đã đi ra phía sau lưng hắn, hơn nữa lúc này nó vươn cặp hùng chưởng ra phía trước đụng vào tay Hùng Vô Cực.
Sau đó, một người một thú lấy tốc độ nhanh vô cùng biến mất khỏi chỗ.
Ở dưới chân bọn họ, bùn đất bốc lên, trong nháy mắt cả hai đã chui xuống lòng đất. Mặc dù trên mặt đất không thể chứng kiến tràng cảnh bên dưới, nhưng cường giả Nhất Đường Thiên cũng mơ hồ cảm ứng được biến hóa ở đó. Bên dưới mặt đất linh thú Hồ Hùng di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Thiên Trì phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Ánh mắt đám người xung quanh lập tức nhìn về phía Hạ Nhất Minh, không biết hắn sẽ dùng phương pháp gì để kiềm chế một người một thú này rời khỏi Thiên Trì phong.
Hạ Nhất Minh hơi phất tay một cái, Thổ Chi Hoa màu vàng đang lơ lửa giữa không trung đột nhiên bạo liệt, hình thành vô số những quang mang màu vàng.
Sau đó, những quang mang này nhanh chóng tiến vào trong thân thể của Hạ Nhất Minh.
Lần biến cố này xảy ra cực nhanh, cơ hồ chỉ trong vòng một khắc linh thú Hồ Hùng và Hùng Vô Cực chui vào lòng đất, đến khi ánh mắt mọi người tập trung vào trên người Hạ Nhất Minh thì chỉ còn nhìn thấy những quang mang cuối cùng tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
Khi quang mang màu vàng biến mất, thân thể Hạ Nhất Minh lập tức động, nhất thời cả người biến mất khỏi chỗ.
Hơn một vạn hậu thiên tu luyện giả ở xung quanh nhìn thấy vậy lập tức sợ hãi than thở, khinh thân công pháp của Hạ tiền bối quả nhiên là đạt tới tình trạng rất khó tin.
Thật không hổ là người có thể đánh bại được linh thú Hồ Hùng và siêu cấp cao thủ Hùng Vô Cực.
Nhưng mà, ở trên đài cao, một lần nữa không khí nơi đây rơi vào cảnh yên tĩnh, mặc kệ là tiên thiên cường giả bình thường, hay cao thủ Nhất Đường Thiên, thậm chí ngay cả đám người Ngả Văn Bân cũng im lặng không nói gì.
Cuối cùng, có người không nhịn được mà nhẹ giọng thốt lên:
- Toản Địa Chi Thuật? Hắn như thế nào có thể làm được a?
Tiếng nói của người này mặc dù không lớn, nhưng làm sao có thể thoát được khỏi tai của các cao thủ xung quanh. Tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, lúc này trong lòng mọi người đều nổi lên một nghi vấn, một cường giả Tam Hoa, hắn còn chưa Tụ Đỉnh, cũng chưa từng cùng Thiên Địa lực giao tiếp hoàn toàn. Như vậy hắn làm cách nào để khiến cho Thiên Địa lực tán thành để chui xuống đất mà đi?
Bỗng nhiên, bọn họ nghĩ tới lúc Hạ Nhất Minh giậm chân xuống đất, một chưởng kích trúng linh thú Hồ Hùng.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều lộ ra tia sáng kỳ dị, chẳng lẽ Hạ Nhất Minh quả thật là quái thú đội lốt người? Nếu không phải như vậy hắn làm sao có thể làm được chuyện mà chỉ có linh thú mới làm được?
Ngả Văn Bân thở dài một hơi, nói:
- Hắn quả nhiên đã nắm giữ được Toản Địa Chi Thuật.
Sau khi nghe Hạ Nhất Minh đánh cuộc, kỳ thật rất nhiều người xung quanh đã đoán được, có lẽ hắn có khả năng chui xuống đất.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, còn ở tận sâu trong lòng các cao thủ thì Toàn Địa Chi Thuật chỉ có các tôn giả mới có thể làm được. Vậy mà Hạ Nhất Minh lúc này Hạ Nhất Minh lại làm được, đây là chuyện mà trước nay chưa ai từng nghe nói tới.
Cho nên khi Hạ Nhất Minh thật sự sử dụng Toản Địa Chi Thuật trong lòng mọi người vẫn có chút khó tiếp nhận.
Lê Minh Huyên trầm giọng nói:
- Ngả tôn giả, ngươi tựa hồ đối với điều này đã sớm đoán được trước?
Ngả Văn Bân than nhẹ một tiếng, nói:
- Lê tôn giả, có một số việc ngươi cũng không biết. Lúc đầu khi Hạ Nhất Minh ngưng xuất Hỏa Chi Hoa đã có thể bình yên di chuyển trong lửa. Cho nên khi hắn ngưng tụ được Thổ Chi Hoa, như vậy có thể nắm giữ Toản Địa Chi Thuật thì cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Sắc mặt Lê Minh Huyên rốt cục xảy ra chút biến hóa:
- Hạ Nhất Minh có thể hành tẩu trong biển lửa?
- Không sai. Chính là động phủ của địa hỏa ở trong núi lửa cách đây tám trăm dặm về phía nam. - Ngả Văn Bân nghiêm mặt nói:
- Dưới sự bảo vệ của Hỏa Chi Hoa, hắn có thể di chuyển thoải mái trong sơn động chứa đầy địa hỏa.
Lê Minh Huyên im lặng không nói, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Viên Lễ Huân, hỏi:
- Lễ Huân, con lo lắng sao?
Nàng hỏi không có đầu không có đuôi, nhưng Viên Lễ Huân hoàn toàn hiểu được ý của sự phụ.
- Sư phụ, con không hề lo lắng.
- Tại sao?
- Con tin tưởng vào thực lực của chàng.
Lê Minh Huyên hơi nhướng mày, cuối cùng cũng không nói gì, nhưng trong lòng nàng lúc này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.