Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 896:




Gia tộc Đào Linh, chính là một trong số đó, trở thành cổ võ gia tộc cấp bậc đứng đầu.  
Lúc này, Lâm Lăng đi vào trong khu phố.  
Đám người nhộn nhịp, đông đảo đều là võ giả bình thường, rất ít khi nhìn thấy đệ tử tông môn đi ra dạo chơi.  
"Lâm huynh."  
Trong lúc suy nghĩ, phía sau Lâm Lăng truyền đến giọng nói của Vệ Quý Nguyên.  
Nhìn lại, đã thấy Vệ Quý Nguyên đã thay đổi một bộ trang phục hàng ngày. Ăn mặc như này, giống như ở bên ngoài cố ý giấu diếm thân phận của mình, tránh gây chuyện thị phi.  
Nhìn Lâm Lăng bây giờ, hiển nhiên vẻ mặt của Vệ Quý Nguyên hiện lên một tia mất tự nhiên.  
Dù sao trước đó, Lâm Lăng chỉ là người ngoài của một tông môn. Không nghĩ tới trải qua một lần khảo hạch, lập tức thăng cấp thành địa vị đứng đầu của thế hệ trẻ, tông môn thánh tử.  
Nhưng Vệ Quý Nguyên cũng không giống Lữ Tá, trong lòng sinh ghen tị ngược lại đáy lòng của hắn có chút vui vẻ.  
Cái loại không tự nhiên này chỉ vì địa vị hai bên chênh lệch, chuyển biến thực sự là quá mức đột ngột.  
"Lâm huynh, ngươi có dự định đến buổi đấu giá để mở mang kiến thức một chút không?" Đến gần, Vệ Quý Nguyên tò mò hỏi.  
"Không cần, muốn làm chút linh đan bán đấu giá đổi tiền." Lâm Lăng lạnh nhạt cười.  
Linh Đan?  
Vệ Quý Nguyên sửng sốt một chút: "Loại đan dược nào?"  
"Lục phẩm Thánh Linh Đan."  
"Cái gì?" lục phẩm?! ”  
Vừa nghe qua những lời này, Vệ Quý Nguyên nhịn không được hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
“Lâm huynh, có chắc là huynh muốn bán Thánh Linh Đan đi không?”  
Nghe thấy Lâm Lăng muốn bán đấu giá hơn nữa còn là vật trân quý như Thánh Linh Đan, Vệ Quý Nguyên nhất thời kinh ngạc khôn cùng.  
Ai cũng đều biết Thánh Linh Đan có hiệu quả tu luyện cực lớn đối với võ giả cảnh giới Thánh Vực.  
Thánh Linh Đan có phẩm cấp càng cao thì càng trân quý.  
Lục phẩm thôi đã có được tầng trình độ tầm trung, cực kỳ khan hiếm. Bình thường mà nói chỉ có nhân vật cấp cao của tông môn mới có thể có được.  
Không ngờ rằng, Lâm Lăng lại coi nó chẳng đáng là bao muốn đổi nó thành tiền.  
Thông thường mà nói, hành vi này của hắn quả thật mang vị chua xót vì phí của trời.  
“Lần trước mượn sáu mươi vạn đá Linh Dương của ngươi, bây giờ viên Thánh Linh Đan này coi như là trả cho ngươi vậy.”  
Lâm Lăng cười nhạt một tiếng, trực tiếp lấy một Thánh Linh Đan trong đó ra đưa cho Vệ Quý Nguyên.  
“Cho ta ư?”  
Tâm trí Vệ Quý Nguyên khẽ run lên, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Lăng.  
Sau đó mắt hắn rũ xuống, nhìn linh khí tinh thuần của Thánh Linh Đan hiện lên trong tay, giá trị của nó đâu chỉ mỗi sáu mươi vạn chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.