Vũ Động Càn Khôn

Chương 272: Oan gia ngõ hẹp




Bộ hài cốt lẳng lặng ngồi xếp bằng chính giữa thạch đình, xương cốt toàn thân hiện lên một màu cháy đen. Loại màu sắc cháy đen ấy dường như lan tràn ra từ trong cơ thể, khiến cho Lâm Động nhìn thấy cũng phải nổi cả da gà. Thiết nghĩ vị lão tiền bối này lúc đầu khi xông phá Niết Bàn Cảnh ắt hẳn là đã chịu rất nhiều khổ sở. Niết Bàn Cảnh quả nhiên là một loại cảnh giới giống như một cái khe trời khó có thể vượt qua, không thành công liền mất mạng.
- Niết Bàn Cảnh đích thực là nguy hiểm khôn lường. Nhưng vạn vật trong trời đất, cuối cùng vẫn có điểm dừng của số mệnh. Người thường cho dù tu luyện đến cấp bậc Tạo Hóa Cảnh, vậy cũng chẳng qua chỉ có thể sống đến hơn trăm tuổi mà thôi. Nhưng nếu có thể tiến vào Niết Bàn Cảnh, tuổi thọ sẽ theo đó mà gia tăng lên. Vả lại mỗi lần Niết Bàn thành công đều sẽ là một lần tiến hóa theo xu hướng hoàn mỹ dần, cảm giác đó, sự kỳ diệu xâm nhập cả vào đến linh hồn, khiến người ta khó mà kháng cự lại được.
Tiểu điêu cũng có chút cảm thán nói.
Lâm Động lẳng lặng gật đầu. Chỉ là có thể kéo dài tuổi thọ thêm một chút, liền đủ để thế nhân giành giật xông lên cái cảnh giới cực kỳ nguy hiểm đó. Suy cho cùng cũng không có người nào sẽ ghét bỏ chuyện bản thân mình sống quá lâu…
Lâm Động đứng trước bộ hài cốt, trịnh trọng cúi gập người trước vị tiền bối này, sau đó mới đưa tay ra, nắm lấy hai viên Niết Bàn Đan đang huyền phù trên xương bàn tay đó.
Nhưng mà, ngay lúc mà Lâm Động sắp động vào hai viên Niết Bàn Đan đó, cốt chưởng của hài cốt đó đột nhiên lại duỗi ra, trực tiếp nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Động.
Biến cố đột nhiên phát sinh như vậy, khiến sắc mặt Lâm Động nhất thời thay đổi kịch liệt. Nhưng vẫn chưa đợi nguyên lực trong cơ thể của hắn tuôn ra, từ trong khóe mắt sâu hõm của nộ hài cốt đó, một đạo hào quang bạo lược mà ra, xông thẳng đến giữa trán của Lâm Động.
Chính lúc đạo hào quang ấy tiếp xúc với trán của Lâm Động, thế giới trước mắt hắn lập tức xuất hiện biến hóa. Một cảnh tượng dường như truyền tới từ thời xa xưa liền xuất hiện trong đầu hắn.
Cảnh tượng đó vẫn ở trong không gian cổ bi rộng lớn này. Chỉ có điều trên bầu trời trong cảnh tượng, Lâm Động lại nhìn thấy có vô số đạo thân ảnh đứng giữa không trung. Những thân ảnh đó ai nấy đều toát ra khí tức vô cùng cường đại, cường đại hơn rất nhiều so với những cường giả mạnh nhất mà Lâm Động từng thấy qua. Thế nhưng, loại khí tức cường đại như thế này, trên bầu trời đó lại có số lượng nhiều đến không thể đếm hết. Điều này khiến cho trong lòng Lâm Động không khỏi vô cùng cảm thán. Chẳng lẽ đây chính là quy mô cường đại của các tông phái Viễn cổ lúc trước sao?
Những thân ảnh đó đứng vững giữa không trung, dường như đang cố gắng chống đỡ lại cái gì đó. Mà đối diện bọn họ không xa, lại là tràn ngập một hắc ám. Trong mảnh hắc ám đó, phảng phất có màu đỏ tươi chậm rãi lóe lên. Một mảnh hắc ám đó gây cho người ta một loại cảm giác không thể nào hình dung, tuyệt vọng mà vô tình.
Mảnh hắc ám giống như nước thủy triều từ không gian bên ngoài không ngừng thẩm thấu vào trong, sau đó lan tràn đến đại quân của các cao thủ kia. Những cao thủ tông phái kia xem ra khí tức vô cùng cường hãn, thế nhưng đối với mảnh hắc ám này tựa hồ như không có chút khả năng chống cự. Khi mà mảnh hắc ám kia lan tràn qua, tất cả các cao thủ đều nhất thời hóa thành tro bụi, tiêu tán trên không trung.
Tay chân Lâm Động nhất thời lạnh lẽo khi nhìn thất cảnh tượng này. Mảnh hắc ám đó giống như một đầu ác linh đang nuốt mất tất cả các sinh linh trên thế gian. Những nơi mà nó đi qua, bất kỳ sinh mạng nào đều trở thành cát bụi trong mảnh hắc ám đó.
Đại quân cao thủ dưới sự thôn phệ khủng khiếp của mảnh hắc ám kia, gần như toàn quân bị diệt vong. Ngay sau đó, đột nhiên mặt đất rung chuyển, một khe nứt nhất thời từ mặt đất lan ra, cuối cùng hóa thành một đạo quang mang cũng đồng dạng là hắc ám. Chỉ có điều, đạo quang mang này tuy rằng hắc ám, nhưng lại không có cảm giác vô tình tuyệt vọng, ngược lại nó khởi động một loại khí tức sinh cơ lớn lao mà kỳ dị.
Hào quang khởi động, quang mang hắc ám từ dưới mặt đất chui lên, rất nhanh bành trướng ra, cuối cùng hóa thành một đạo phù văn màu đen cao lớn khổng lồ đến cả ngàn trượng, hung hăng oanh kích thẳng tới mảnh hắc ám tuyệt vọng đó, đem nó chấn động thành một mảnh hư vô ngập trời.
Mà sau khi đánh tan xong mảnh hắc ám quỷ dị kia, đạo phù văn màu đen mới dần dần thu nhỏ lại, hóa thành một đạo lưu quang quay trở về dưới lòng đất.
Hình ảnh tới đây đột nhiên ngừng lại, Lâm Động cũng cả người tràn đầy mồ hôi lạnh tỉnh thần lại, trong lòng cực kỳ khiếp sợ nhìn bộ hài cốt trước mặt. Những cảnh tượng mà lúc nãy hắn nhìn thấy, thiết nghĩ ắt hẳn là những việc đã xảy ra trước đây trong không gian cổ bi này.
- Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao các tông phái Viễn cổ bị hủy diệt sao? Mảnh hắc ám đó rốt cuộc là cái gì? Sao lại đáng sợ đến mức như thế? Ngay đến nhiều cao thủ như vậy cũng không thể nào ngăn cản nó dù chỉ là một chút.
Ánh mắt Lâm Động hiện lên vẻ kinh hãi lẩm bẩm một mình.
- Vả lại đạo phù văn cổ xưa màu đen đã trấn áp mảnh hắc ám đó… Tại sao lại khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc?
- Vì nó chính là mục tiêu lần này của ngươi, Thôn Phệ Tổ Phù!
Tiểu điêu nhàn nhạt nói.
- Thôn Phệ Tổ Phù?
Lâm Động kinh ngạc hỏi lại.
- Trên thế gian tổng cộng có tám đạo Tổ Phù, mỗi đạo đều có năng lực khác nhau của chính mình. Đạo Tổ Phù này chính là có năng lực thôn phệ, do đó được gọi là Thôn Phệ Tổ Phù.
Tiểu điêu nói.
- Ngươi có biết mảnh hắc ám hủy diệt tông phái Viễn cổ kia rốt cuộc là thứ gì không?
Lâm Động hỏi.
- Không biết!
Tiểu điêu chầm chậm lắc đầu. Nhưng không biết vì sao giọng điệu của hắn lại có chút nặng nề, nói:
- Có điều vật đó quá khủng khiếp bá đạo, vả lại nó dường như không thuộc về thế giới này. Những nơi mà nó đi qua, tất cả mọi sự sống đều bị nó nghiền nát cả.
Lâm Động gật gật đầu. Tuy rằng hắn chỉ thấy được những hình ảnh tàn dư, nhưng mảnh hắc ám mang theo khí tức tuyệt vọng đó, lại khiến cho trong lòng hắn nảy sinh sự sợ hãi cùng cực. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, trong mảnh hắc ám đó, nhất định có tồn tại thứ gì đó quỷ dị mà đáng sợ vô cùng:
- Những thứ mà ngươi thấy có lẽ là chấp niệm mà người này còn giữ lại. Xem ra sự việc lúc đó, sự sợ hãi mà nó để lại cho ông ta quả thực quá lớn. Cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn còn lưu lại trong cơ thể không tan.
Tiểu điêu nhìn qua bộ hài cốt, nói.
- Có điều vẫn còn may, coi như có được chút tin tức của Tổ Phù. Xem ra Tổ Phù đó chính là ở trong không gian cổ bi này.
Nói đến điều này, tiểu điêu bỗng có chút kích động lên.
- Uy lực của Tổ Phù đó quá mức khủng khiếp, nếu như ta có thể đạt được, không phải thực lực sẽ tăng vọt sao?
Hai mắt Lâm Động cũng phát ra ánh sáng. Hắn đã nhìn thấy một cách rõ ràng uy lực thôn phệ khủng khiếp của Tổ Phù đó.
- Đừng tự nằm mơ giữa ban ngày nữa. Tổ Phù này cực kỳ quỷ dị, sự cường đại của nó cũng không phải là bởi vì bản thân nó, mà là vì người sử dụng nó.
Tiểu điêu liếc Lâm Động một cái, nói:
- Trong hình ảnh mà ngươi nhìn thấy, vị chủ nhân lúc đó của Tổ Phù, thực lực ắt hẳn là cực kỳ khủng khiếp, có như vậy mới có thể trấn áp mảnh hắc ám thần bí quỷ dị đó chứ. Đương nhiên, nếu như ngươi có được Tổ Phù, thực lực tự nhiên cũng sẽ mạnh hơn nhiều so với người bình thường. Nhưng muốn dựa vào nó một bước thăng thiên, vậy thì chỉ là vọng tưởng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Động buông lỏng tay xuống. Hắn đương nhiên là biết được đạo lý này. Trên thế gian này, có thể dựa vào một cách vững chắc nhất, mãi mãi vẫn là thực lực của chính bản thân mình. Ngoại vật tuy có thể nâng cao sức chiến đấu, nhưng ai cũng không thể đảm bảo rằng không có lúc bị mất đi.
- Đa tạ tiền bối ban tặng!
Lâm Động cúi người, nhẹ nhàng gỡ bỏ cốt chưởng của bộ hài cốt, sau đó thu lấy hai viên Niết Bàn Đan vào trong tay, lại một lần nữa hành lễ với bộ hài cốt. Chấp niệm mà vị tiền bối này còn lưu giữ lại khiến hắn may mắn được nhìn thấy trở về thời đại Viễn cổ, sự cường đại cùng với to lớn của cái tông phái Viễn cổ này.
Niết Bàn Đan vừa tới tay, một sự ba động năng lượng dâng trào giống như ngọn lửa lan tràn ra, khiến cho nguyên lực trong cơ thể của Lâm Động dường như đều có cảm giác sôi sục. Điều này khiến cho Lâm Động có chút kinh thán. Không hổ là đan dược trong truyền thuyết, chỉ có cao thủ Niết Bàn Cảnh mới có thể ngưng tụ ra, quả nhiên là thần kỳ dị thường.
- Đi thôi!
Lấy ra một bình ngọc từ trong túi Càn Khôn, Lâm Động cẩn thận bỏ hai viên Niết Bàn Đan vào trong, sau đó mới đứng thẳng người lên, vươn người một cái.
Hiện tại đồ vật đã tới tay, không cần thiết phải ở lại thêm nữa. Chợt Lâm Động trực tiếp quay người đi, lướt ra khỏi thạch đình. Mặc cho những con Ma Phong Thứu điên cuồng công kích, hắn lại cực kỳ thản nhiên lướt qua khỏi vòng vây.
Mà lúc hắn rời khỏi phạm vi của ngọn núi, những con Ma Phong Thứu đó chỉ có thể ngừng việc công kích lại, một lần nữa rút về, treo ngược người trong vách núi.
Lúc này, chung quanh ngọn núi đã có không ít người tụ tập lại, quan sát đỉnh núi. Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Động thuận lợi từ trong đó lướt ra, trong mắt ai nấy đều lóe lên một tia thất vọng. Nếu như Lâm Động đã có thể thuận lợi ra vào, hiển nhiên là đã lấy được Niết Bàn Đan, như vậy bọn họ chỉ có thể chọn lựa từ bỏ.
Đương nhiên, trong đó cũng có không ít kẻ không cam tâm, nhưng nghĩ đến trận đại chiến giữa Lâm Động và Vương Viêm trước đó, lại nghĩ thực lực của Lâm Động có thể bình yên vượt qua Ma phong, sự bất cam trong lòng mới bị áp chế xuống. Muốn cướp bảo vật cũng phải coi lại năng lực của bản thân trước, nếu không thì rất có khả năng bảo vật chưa đến tay đã mất cả cái mạng. Như vậy thì quá oan ức rồi.
- Tiểu Viêm?
Vừa đáp xuống mặt đất, Lâm Động liền cất tiếng gọi Tiểu Viêm, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng mà, ngay lúc ánh mắt hắn nhìn qua, lại đột nhiên phát hiện thân ảnh của Tiểu Viêm đã biến mất khỏi nơi ban đầu. Hắn nhất thời cả kinh, ánh mắt liền chùng xuống.
- Lâm Động, ngươi đang tìm con nghiệt súc này sao?
Ngay lúc ánh mắt của Lâm Động vừa chùng xuống, một tiếng cười lạnh có chút quen thuộc đột nhiên từ xa xa vang lên.
Lâm Động khẽ nghiêng đầu qua, ánh mắt hướng đến nơi phát ra thanh âm đó. Chỉ nhìn thấy trên một ngọn núi không xa, có khoảng mười đạo thân ảnh đang đứng đó. Lúc này, những sợi dây xích do nguyên lực ngưng tụ thành đang buộc chặt trên cổ của Tiểu Viêm. Thậm chí ngay miệng của nó cũng đều bị dây xích quấn lại, khiến nó không thốt ra được nửa tiếng kêu.
Ngay phía trước của đám thân ảnh đó, có hai lão giả đang đứng thẳng. Mà khi nhìn thấy một trong hai lão giả kia, sắc mặt Lâm Động chợt âm hàn lên một trận. Vì lão gì đó, chính là gã Trưởng lão Cổ Kiếm Môn đã từng có ân oán với Lâm Động. Kế bên lão ta, chính là Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn, hiện tại vẻ mặt cũng không một chút biểu tình nhìn hắn chằm chằm. Trong ánh mắt cả hai đều hiện lên sát khí đằng đằng.
- Lúc trước là ngươi dẫn dụ Viễn Cổ Long Viên đến Cổ Kiếm Môn ta?
Sắc mặt Lão Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn âm hàn như quỷ, giương mắt nhìn Lâm Động, nói từng chữ từng chữ một.
- Thả Tiểu Viêm ra!
Ánh mắt của Lâm Động cũng lạnh lùng giống hệt như vậy, hắn giương mắt nhìn tên Chưởng môn của Cổ Kiếm Môn, điềm nhiên nói.
Nghe vậy, ánh mắt của lão Chưởng môn Cổ Kiếm Môn chợt âm trầm lại, bàn tay khô héo vừa vung lên, một tảng cự thạch liền bay ra, cuối cùng hung hăng nện xuống người Tiểu Viêm, khiến cho bốn chân nó lún xuống nền đất, thân thể không ngừng giãy giụa bất lực.
- Trả lời ta, tiểu súc sinh!
Nhìn thấy một màn này, hai mắt của Lâm Động gần như chỉ trong chớp mắt đã đỏ ngầu lên. Hai nắm tay của hắn nắm chặt lại, tiếng răng rắc không ngừng vang lên.
Lúc này, trong lòng Lâm Động chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn nhất định phải đánh gãy bàn tay chó của lão Chưởng môn Cổ Kiếm Môn kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.