Vũ Động Càn Khôn

Chương 1174: Bí mật truyền thừa




Trong bóng tối, ánh sáng kia lan tỏa đẩy lùi dần bóng tối, ở trung tâm ánh sáng là một thân ảnh ngồi an tĩnh, vững như bàn thạch.
Lâm Động sững người nhìn thân ảnh đó, vẻ mặt đầy kinh ngạc, Côn Linh ở bên cạnh cùng nhìn phía trước với ánh mắt kinh dị.
- Thôn Phệ…Chủ?
Lâm Động nuốt một ngụm nước bọt, lầm bầm với vẻ không thể tin nổi.
Dường như nghe thấy giọng nói của hắn, thân ảnh kia chậm rãi ngẩng lên, dưới ánh sáng lộ ra một gương mặt khá anh tuấn. Trên gương mặt ôn nhuận như ngọc đó là nụ cười khiến người ta không thể đoán định được. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm, lông mày lưỡi kiếm hơi nhướn lên bá đạo.
Đó là một nam nhân rất có ý vị.
- Người cầm Thôn Phệ Tổ Phù mới, bao năm rồi, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.
Ánh mắt người đó thản nhiên nhìn Lâm Động, rồi cười.
- Thôn Phệ Tổ Phù?
Nghe thế, Côn Linh kinh ngạc, quay sang nhìn Lâm Động đầy ngạc nhiên. Thì ra hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, chẳng trách…
- Đã gặp được tiền bối thì chắc bọn ta đã thông quan thuận lợi?
Lâm Động dần hết kinh ngạc, cười với Thôn Phệ Chủ rồi nói.
Ánh mắt mang tiếu ý của Thôn Phệ Chủ nhìn Lâm Động, hơi nhướn mày rồi nói:
- Ta cảm nhận được không ít cảm giác quen thuộc từ ngươi. Để xem nào…Viêm Chủ, Hồng Hoàng Chủ, Hắc Ám Chủ…còn có…
Ánh mắt Thôn Phệ Chủ đột nhiên ngưng đọng, có chút gợn sóng hiếm thấy. Rồi ngài khẽ thở ra một hơi, dường như trút bỏ được một gánh nặng nào đó.
- Băng chủ cũng thành công rồi sao? Cũng không phụ lòng của lão sư, ài, ta vẫn không bằng được muội ấy..
Lâm Động khẽ siết tay, thực lực Thôn Phệ Chủ quả nhiên thông thiên. Dù đây không phải chân thân nhưng vẫn nhận ra hắn từng tiếp xúc với những đại khí tức đó.
- Bốn người họ, có lẽ ngươi đã trực tiếp hoặc gián tiếp với họ rồi. Mùi vị đó ta nhìn một cái là nhận ra.
Thôn Phệ Chủ cười rồi nói:
- Nham, bao lâu rồi không gặp, lẽ nào ngươi không muốn gặp lão bằng hữu này sao?
Vừa dứt lời thì từ trong cơ thể Lâm Động bay ra một tia sáng trắng, biến thành quang ảnh Nham nhìn nam tử phía trước, ánh mắt có phần phức tạp:
- Không ngờ khi gặp lại, niềm kiêu hãnh của trời đất lại thành thế này.
- Lúc đó ta còn lựa chọn nào khác sao?
Thôn Phệ Chủ khẽ nói.
Nham trầm mặc, lúc đó Bát Chủ đều bị trọng thương, chủ nhân hắn đã dùng chút sức lực cuối cùng bảo vệ Băng Chủ vào vòng Luân Hồi, bảy người còn lại đã cô lực, nếu Thôn Phệ Chủ không hy sinh thì e là cả bảy người ít nhất cũng mất một nửa.
- Hắn là người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù mới.
Nham nhìn sang Lâm Động.
- Người nắm giữ?
Ánh mắt Thôn Phệ Tổ Phù lóe sáng, giọng nói có phần thích thú.
Lâm Động không nói gì, lần đó ở Trấn Ma Ngục, Hắc Ám Chủ nghe thế cũng có phản ứng, vì thế Lâm Động hiểu người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù nghĩa là sao.
- Tiểu bối này cũng rất thú vị, nhưng liệu có đảm đương được thân phận đó không thì còn phải suy nghĩ.
Thôn Phệ Chủ lắc đầu nói.
- Hắn không chri có Thôn Phệ Tổ Phù mà còn có Lôi Đình Tổ Phù.
Nham nói.
- Ta cảm ứng được rồi.
Thôn Phệ Chủ gật đầu, rồi nhìn Nham nói:
- Có điều, như vậy vẫn chưa đủ.
Nham trầm mặc một chút, một lúc sau mới nói:
- Chắc ngươi biết, trận đại chiến năm đó chưa phải là xong, nay dị ma tiềm phục trong trời đất này, chẳng ai biết chúng có sức mạnh thế nào. Nhưng các ngươi không biết, chủ nhân năm đó khi thiêu đốt Luân Hồi đã dặn ta một việc.
- Ồ?
Thôn Phệ Chủ hơi ngẩng lên nhìn Nham.
- Chủ nhân bảo ta nếu có thể hãy tìm một Phù Tổ…
- Đó không phải tiểu sư muội sao? Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là muội ấy mạnh hơn ta. Nếu nói có người có thể đạt đến mức của sư phụ thì chỉ có thể là tiểu sư muội.
Thôn Phệ Chủ bình thản nói.
- Đúng là Băng Chủ là ứng cử viên tốt nhất, thậm chí chủ nhân cũng nghĩ vậy. Nhưng có thêm một lựa chọn vẫn tốt hơn, không phải sao?
Nham gật đầu.
- Ha ha, ta đã chết rồi, ngươi nói với ta cũng không tác dụng gì. Ngươi phải nói với bảy người kia, nhưng theo những gì ta hiểu về họ thì có lẽ ngươi không thể khiến họ không tin tiểu sư muội nữa và chuyển sang tin hắn đâu.
Nham cười khổ, đúng là không có khả năng lắm.
- Tiểu sư muội vẫn khỏe chứ?
Thôn Phệ Chủ nhìn sang Lâm Động, hắn cảm nhận được mùi vì của Băng Chủ từ người Lâm Động, giữa hai người này chắc chắn từng tiếp xúc trong một thời gan dài.
Lâm Động trầm mặc một chút rồi khẽ thở dài:
- Ta chỉ biết Ứng Hoan Hoan, không biết Băng Chủ.
Nói đến đây, trong đầu hắn hiện ra thời khắc sinh tử hôm đó. Thân ảnh xuyên qua không gian vào đầu óc hắn, mái tóc dài màu lam khiến tim hắn lạnh đi.
Nham cười:
- Hắn quen Băng Chủ sau khi luân hồi.
Thôn Phệ Chủ hơi khựng người, nhìn sắc mặt của Nham và Lâm Động dường như hiểu điều gì, rồi xoa cằm nghiêm túc nói:
- Nha đầu tiểu sư muội đúng là rất khó cưa đổ, nhớ năm đó ta hô phong hoán vũ như vậy mà muội ấy không thèm nhìn ta một cái. Lâm Động, ta đánh giá ngươi rất cao, cố lên, cưa đổ tảng băng ngàn năm ấy đi.
Lâm Động bất lực nhìn Thôn Phệ Chủ đột nhiên thành ra như vậy, bất giác lắc đầu cừoi khổ.
Côn Linh ở bên cạnh nhìn Lâm Động lúc này tâm trạng không tốt lắm, môi khẽ động nhưng không nói gì, chỉ nhìn sang hướng khác.
- Tiểu nha đầu…
Thôn Phệ Chủ nhìn sang Côn Linh, mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng nhiều:
- Ngươi là người của Côn Bằng tộc?
- Côn Bằng tộc Côn Linh bái kiến tiền bối.
Côn Linh vội cung kính đáp lại.
- Côn Thanh Nhi là gì của ngươi?
Thôn Phệ Chủ hỏi, khi nói đến cái tên này, gương mặt ngài dịu dàng hẳn.
- Đó là tiên tổ của vãn bối.
Thôn Phệ Chủ khẽ gật đầu, rồi thở dài:
- Chắc ngươi cũng biết ta là ai?
- Ngài…ngài là trượng phu của tiên tổ?
Côn Linh hơi đỏ mặt, khẽ nói.
Lâm Động ở bên cạnh đầy ngạc nhiên. Thì ra Côn Linh lại có quan hệ như vậy với Thôn Phệ Chủ. Chẳng trách vừa rồi ngài nói nếu hắn bỏ lại Côn Linh thì đừng nghĩ tới truyền thừa nữa.
Có điều, nếu Thôn Phệ Chủ và vị Côn Thanh Nhi kia đã là phu thê, nhưng lại mập mờ với với Cửu Vĩ Linh Hồ xinh đẹp kia nữa. Xem gia ngài này cũng phong lưu ra trò.
- Nha đầu có lẽ cũng được coi là huyết mạch trực hệ của Thôn Phệ Chủ, nếu không thì cũng không thể có thôn phệ lực.
Nham khẽ nói
- Hậu đại của Thôn Phệ Chủ được hưởng phúc âm vậy sao?
Lâm Động ngạc nhiên, Thôn Phệ Chủ có Thôn Phệ Tổ Phù, có thôn phệ lực thì hiểu được, nhưng hậu đại làm thế nào?
- Đợi khi thực lực ngươi đạt đến tầng thứ của Thôn Phệ Chủ, rồi hòa hợp với Thôn Phệ Tổ Phù đến mức hoàn mỹ, tự nhiên sẽ có khả năng đó. Nhưng tình hình đó rất ngẫu nhiên, có lẽ hàng vạn năm sau hậu đại của ngươi số người có thôn phệ lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nham giải thích.
Lâm Động nghe vậy mới thở phào, thì ra là tỉ lệ rất nhỏ. May mà như vậy, nếu không, không phải ai trong Côn Bằng tộc cũng có thôn phệ lực sao?
- Tiểu tử, lẽ nào ngươi tưởng vừa rồi ta nói vậy chỉ vì Linh Nhi là hậu bối của ta?
Khi Lâm Động và Nham nói chuyện thì Thôn Phệ Chủ nhìn sang.
Lâm Động ho khan, vội cười:
- Tiền bối nói gì vậy, sao vãn bối có thể bỏ lại một mình Linh Nhi cô nương ở đó?
- Cũng chưa chắc.
Côn Linh trợn mắt với hắn, Cửu Phong hắn còn dám ra tay, rõ ràng chẳng phải loại lương thiện gì.
- Này, tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi, ngươi có thể đừng có giậu đổ bìm leo như vậy không?
Lâm Động trừng mắt với Côn Linh.
Côn Linh thấy thần sắc của Lâm Động thì hơi lù về sau, rồi bỗng phản ứng, không kìm được giậm chân một cái. Thôn phệ lực đáng ghé, tại sao lại khiến ta gặp hắn là mất kiểm soát?
- Khụ, Lâm Động, ngươi đừng có bắt nạt Linh Nhim tuy vì ta nên hậu bối có chút thôn phệ lực, nhưng cũng vì thế mà trước mặt người có Thôn Phệ Tổ Phù họ sẽ bị áp chế/
Thôn Phệ Chủ khẽ hắng giọng.
Lâm Động ngạc nhiên, rồi nhìn Côn Linh, lúc này mới hiểu chẳng trách mà vị mỹ nhân lạnh lùng ở ngoài kia lại bị hắn áp chế như thế.
Nếu vậy, họ có thôn phệ lực nhưng cũng không rõ là tốt hay xấu nữa.
- Linh Nhi là hậu bối của ta, nhưng đó chỉ là một nửa nguyên nhân.
Thôn Phệ Chủ cười:
- Truyền thừa ta để lại phần lớn là cảm ngộ của ta với Luân Hồi. Với thực lực của ngươi nếu tiếp nhận một mình e là sẽ rơi vào Luân Hồi không thể thoát ra được. Vì thế ngươi cần một người trong truyền thừa bảo vệ ngươi.
- Bảo vệ?
Lâm Động khựng người, rồi nhìn Côn Linh.
- Linh Nhi là hậu bối của ta, có huyết mạch của ta, vì thế nó có thể giữ sự tỉnh táo trong truyền thừa.
Khóe miệng Thôn Phệ Chủ nhếch lên, nhìn Lâm Động, nói:
- Nếu ngươi muốn có truyền thừa thì sự bảo vệ của Linh Nhi là vô cùng quan trọng, ngươi hiểu chứ?
Lâm Động cười khan, rồi nhìn sang Côn Linh, kết quả nhận được một cái trợn mắt, trong lòng kêu khổ, nữ nhân này tức hắn như vậy, chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyện bảo vệ hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.