Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 96: Tất Cả Đều Xứng Đáng





Câu nói vô cùng khẳng khái và dứt khoát, A Thương chầm chậm đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy A Thương, Chấn Long chẳng vòng vo gì mà trực tiếp nói thẳng:
- Tại sao lại giấu tớ?
A Thương giả vờ ngờ ngệch không hiểu hỏi:
- Tớ giấu cậu chuyện gì cơ?
Chấn Long nhìn thẳng vào mắt của A Thương, ánh mắt sắt bén như muốn lột s@ch dáng vẻ ngây dại của A Thương, khiến A Thương không khỏi chột dạ, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu bên trong dường như đã trống rỗng, Chấn Long chẳng muốn phí thời gian nhiều mà nói tiếp:
- Vài ngày tới tớ có việc vắng mặt, cậu ở lại xem sao mà tùy cơ ứng biến giúp tớ trông coi mọi thứ, có việc gì quan trọng thì lập tức thông báo cho tớ.
A Thương nghe vậy liền biết thầm nghĩ:
- Cái tên đáng ghét này, quả nhiên đã biết tất cả rồi…
Hiểu rằng mình không thể giả vờ được nữa nên chỉ đành trực tiếp khuyên ngăn bảo:
- Tớ biết là rất để tâm đ ến cô gái đó nhưng Long à cậu không nên hành động bồng bột như vậy, giờ đây mọi chuyện đã khác, khó khăn lắm cậu mới có cơ hội dựa vào cái chết của tên Hạ Thiểm đó để củng cố địa vị của mình, tớ nhận được mật thư bảo rằng, phía tứ gia đã bắt đầu hành động, hắn liên tục cho người dò la tin tức của cậu và cô gái kia ở Dương Đô, tớ nghĩ hắn muốn tìm ra chứng cứ để uy hiếp đàn áp nhằm gây bất lợi cho cậu đó, nếu như giờ đây cậu còn đi tìm cô ta, vậy chẳng khác nào cậu đang tạo cơ hội cho hắn bắt được cậu cơ chứ?
Chấn Long hoàn toàn có thể nhìn thấu ý đồ của tên tứ gia ấy nhưng lúc này đây Chấn Long chẳng còn bận tâm quá nhều đến những chuyện khác nữa mà chỉ đanh mặt đáp:
- Giờ đây tớ không thể quản được nhiều như vậy…
A Thương nghe vậy liền thở dài rồi lại ra sức khuyên ngăn:
- Long à, tớ xin cậu hãy suy nghĩ lại đi, hãy cân nhắc thât kỹ trước khi hành động được không, trước đây cậu suy nghĩ và làm việc luôn rất là thấu đáo cơ mà, xin cậu đấy, đừng để cô ta ảnh hưởng đến khả năng suy đoán của cậu, được không?
Chấn Long nhìn rõ được tấm lòng của A Thương dành cho mình nhưng chỉ đành cúi đầu mà dứt khoát nói:
- Những chuyện tớ đã quyết thì hầu như chẳng ai có thể thay đổi được cả.

A Thương tức giận ra mặt tiếp tục nói:
- Long à, cậu hãy suy nghĩ kĩ trước khi hành động được không, đừng vì một phút nông nổi mà gánh lấy hậu quả không đáng, với lại cậu mới chỉ lại lấy được niềm tin của hoàng thượng gần đây thôi, nếu bây giờ cậu để hoàng thượng biết cậu đem lòng thương yêu con gái của kẻ thù… vậy… vậy chẳng khác nào là đang tự hủy đi tiền đồ của bản thân cơ chứ… lúc này đây quyết định này có thể nói là lợi bất cập hại…
Chấn Long bắt đầu cảm thấy A Thương phiền toái liền nghiêm giọng lại nói:
- Đủ rồi A Thương à, tớ hiểu cho tấm lòng của cậu, tớ cũng hiểu rõ cậu quan tâm lo lắng cho tớ như thế nào nhưng A Thương à tớ có cảm giác mình đã tìm được mục đích sống của cuộc đời mình rồi, lần này… lần này tớ thực sự chỉ muốn làm những gì tớ cho là đúng… chỉ muốn sống cuộc đời mà mình hằng mong ước… chỉ vậy thôi…
A Thương câm nín trước sự van nài của Chấn Long, Chấn Long cúi đầu bắt đầu trải rõ lòng mình mà nói tiếp:
- Cậu cũng biết mà, từ sau khi mẫu hậu qua đời, không biết tại sao nhưng tớ luôn cảm giác rằng mình và cái thế giới này dường như đã không còn bất kì mối liên kết nào nữa, ngoài việc gánh vác trên vai một ngôi hoàng vị này, trước sự kì vọng của bá tánh bản thân cũng chỉ có thể tận lực mà hoàn thành cho tốt cái trọng trách này…
Hơn ai hết chính A Thương là người hiểu rõ nhất rằng nổi mất mát ấy đã gây ra ảnh hưởng sâu sắc như thế nào với Chấn Long, A Thương trầm ngâm hướng mắt nhìn rồi lắng nghe Chấn Long nói:
- Đôi lúc tớ vẫn luôn tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc sứ mệnh, mục đích sống của tớ là gì?
Chấn Long vẫn không mảy may để tâm mà vẫn tiếp tục nói:
- Cuộc sống này đối với tớ quá dài rồi, dài đến mức khiến tớ luôn cảm thấy mông lung, cảm giác lạc lõng trong chính sứ mệnh của mình, mỗi ngày trôi qua thật vô nghĩa…
A Thương xót xa liền khẽ gọi:
- Long à…
Đã rất lâu kể từ ngày mẫu thân Chấn Long qua đời, lần cuối cùng A Thương được lắng nghe những lời tâm sự của Chấn Long là vào chính ngày hoàng hậu mất, thời điểm ấy Chấn Long chỉ mới được tám tuổi, độ tuổi hồn nhiên trong sáng không hiểu sự đời, hoàng hậu dù thân phận cao quý dưới một người trên vạn người nhưng lại không nhận được sủng ái.
Lẽ đương nhiên là Chấn Long cũng chẳng hề nhận được sự tín nhiệm của hoàng thượng Tiêu Quốc, không chỉ Chấn Long phải luôn dè dặt trước những hiểm nguy trong hoàng cung, bản thân hoàng hậu cũng đối mặt với sự ghẻ lạnh ở chốn hậu cung này.
Hằng đêm một mình chống chọi với nỗi cô đơn, lâu ngày sinh bệnh mà qua đời trong sự tuyệt vọng, Chấn Long tuổi nhỏ ngây dại, vì sự ra đi đột ngột của hoàng hậu nên đã mang trong mình một nỗi ám ảnh, càng lớn càng ít tiếp xúc với mọi người, luôn tạo ra một rào cản ngăn cách bản thân với thế giới, A Thương dù là người bạn tri kỷ bên cạnh nhưng cũng chẳng thể tiến sâu hơn vào vùng cấm địa tận đáy lòng ấy được.

Nhưng giờ đây khi tận tai nghe được những tâm tư của Chấn Long, A Thương trong lòng vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm khích không thôi, lòng thầm nghĩ:
- Long à… cuối cùng thì cậu cũng đã chịu nói ra những suy nghĩ trong lòng mình rồi…
Chấn Long ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt A Thương rồi nói tiếp:
- Chẳng biết từ bao giờ mà vị trí của cô ấy lại quan trọng với tớ đến như vậy, có thể đấy chính là cái gọi là tình yêu chăng…
Chấn Long một khi vừa nghĩ đến Ninh Tuyết, gương mặt dần hiền hòa trở lại, ánh mắt có chút thâm tình mà nói tiếp:
- Cô ấy chính là ánh trăng đã soi rọi cho cuộc đời tớ giữa màn đêm tăm tối này, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ tớ nguyện biến thành một vì sao nhỏ cạnh bên âm thầm hỗ trợ cô ấy tỏa sáng…
A Thương nhìn thấy dáng vẻ si tình của Chấn Long liền hiểu rằng giờ đây dường như chẳng còn gì có thể cản ngăn Chấn Long được nữa nên chỉ đành bất lực mà thở dài, thầm nghĩ:
- Cô ta thực sự quan trọng với cậu như vậy sao?
Chấn Long hướng mắt nhìn A Thương rồi nói:
- A Thương tớ có việc muốn nhờ cậu.
A Thương nghe vậy liền nhìn Chấn Long với ánh mắt hoài nghi rồi trả lời:
- Có chuyện nhờ tớ giúp sao, đừng bảo với tớ là cậu định…
Có thể vì là huynh đệ tri kỷ nên chẳng cần phải nói nhiều, nói một hiểu mười, Chấn Long nhoẻn miệng cười rồi gật đầu đáp:
- Đúng vậy.

A Thương lườm nguýt Chấn Long một cái rồi hờ hững nói:
- Biết ngay mà… chẳng có gì tốt lành cả…
Dù rằng miệng vẫn luôn nói những lời cay nghiệt nhưng suy cho cùng A Thương vẫn luôn một lòng suy nghĩ cho Chấn Long, vẫn luôn là người luôn âm thầm đồng hành chia sẻ cùng Chấn Long, giờ đây khi nhận ra sự hiện diện của Ninh Tuyết lại mang đến một ánh sáng cho cuộc đời của Chấn Long thì A Thương cũng vui thầm mà nghĩ:
- Tớ không biết cô ta là người như thế nào nhưng đứng trước những thay đổi tích cực này của cậu thì tớ tin rằng cô ta có ý nghĩa rất quan trọng đối với cậu… nếu đã như vậy… thì thôi đành chịu vậy.
Chấn Long nhoẻn miệng cười trước sự kháu khỉnh của A Thương, Chấn Long với ánh mắt trầm ổn mà nói:
- A Thương à, cảm ơn cậu, thật đó… có cậu bầu bạn bên cạnh… thật tốt…
A Thương nhìn vào đôi mắt triều mến ấy liền cảm thấy có chút buồn nôn mà rùng mình chau mày nói:
- Thôi đi, đừng nói những lời ớn lạnh đấy, tớ sắp chịu hết nỗi rồi đây.
Chấn Long cười ầm lên trước biểu cảm run rẩy của A Thương liền nói:
- Phiền cậu đi chuẩn bị giúp tớ, càng sớm càng tốt…
Một giây sau Chấn Long ủ rủ nói:
- Mọi chuyện đến bước đường này, tớ không thể để cô ấy một mình chống chọi tất cả được…
A Thương nghe rõ được giọng nói của Chấn Long đã thay đổi liền khẽ hỏi:
- Như cậu nói, nếu như mọi chuyện đã đến bước này, liệu cô ấy có còn tin tưởng cậu nữa không?
Chấn Long nghe câu hỏi của A Thương liền chạnh lòng mà hỏi:
- A Thương à, cậu có tin là tớ không gi ết chết Hạ tướng quân không, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi…
A Thương phì cười khẽ đáp:
- Với quan hệ giữa cậu và Hạ Ninh Tuyết ấy thì có ngốc mới tin cậu gi ết chết ông ta, dù gì đi nữa ông ta cũng là phụ thân của nữ nhân cậu mà, vả lại với bản lĩnh của cậu nếu thực sự muốn gi ết chết ông ta thì chẳng biết ông ta đã chết mấy đời rồi, chỉ vì hòa bình của hai nước mà cậu đã nhân nhượng, hòa hoãn với ông ta biết bao lâu rồi.

Chấn Long cúi đầu khẽ cười nói:
- Hạ tướng quân quả thực là một chính nhân quân tử, ông ấy xứng đáng nhận được sự tôn trọng của mọi người.
A Thương gật đầu rồi mỉa mai nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, tớ biết rồi, nhạc phụ đại nhân của cậu mà…
Nghe đến bốn chữ “ nhạc phụ đại nhân” Chấn Long lại buồn rầu sầu não thêm, A Thương lặng người một lúc rồi hỏi:
- Nhưng! tớ tin cậu thì ích gì, quan trọng là cô ấy có tin cậu hay không, dù gì thì cô ấy cũng tận mắt nhìn thấy cậu hạ thủ với phụ thân mình… e rằng…
Chấn Long gật đầu chán nãn nói:
- Tớ cũng chẳng biết nữa.
A Thương cũng im bặt trước câu trả lời của Chấn Long, cả hai rơi vào trầm tư, đột nhiên Chấn Long cất tiếng nói:
- Thôi được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, cậu hãy mau giúp tớ đi chuẩn bị mọi chuyện đi.
A Thương nghe vậy liền gật đầu đáp:
- Được, cậu cứ yên tâm, mọi chuyện cứ để tớ.
Dứt lời A Thương liền quay đầu rời đi, Chấn Long một mình trong phòng vẫn bị nỗi buồn bủa vây thầm nghĩ:
- Tuyết Nhi đợi ta, ta tuyệt đối không để muội một mình, ta nhất định sẽ bên cạnh bảo vệ muội bằng mọi giá… cho dù muội có căm hận ta đi nữa… chỉ cần được ở cạnh muội, tất cả đều xứng đáng, cả đời này của Tiêu Chấn Long ta… là của muội….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.