Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 41: Bạch Nguyệt Quang






Toàn Phong quay đầu nhìn thấy liền hoảng hốt mà vội vàng chạy đến giúp, thế nhưng nhân lúc Toàn Phong sơ hở Chương Nghĩa lập tức vung kiếm về phía Toàn Phong, muốn một kiếm lấy mạng Toàn Phong, Toàn Phong vì quá bất ngờ mà không kịp phản ứng lại mà chỉ tròn mắt ngẩn người ra đấy.
Chính trong tình thế cấp bách ấy Tuệ Nghi vì tình yêu mà không chút do dự xả thân lao thẳng đến trước mũi kiếm để đỡ thay cho Toàn Phong, đao kiếm vô nhãn, mũi kiếm lập tức đâm xuyên qua tim, một tiếng xọe vảng vẳng bên tai khiến Toàn Phong như chết lặng, bản thân chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra chỉ thấy mũi kiếm đã được nhuộm đỏ bởi máu của Tuệ Nghi.
Từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất đã khiến Toàn Phong giật mình tỉnh táo trở lại, Tuệ Nghi cũng bắt đầu hoáng váng từ từ ngã về phía sau, lúc bấy giờ Toàn Phong sắc mặt trắng bệt, lòng vô cùng hoảng loạn, tay chân run rẩy mà vươn người lao đến ôm chằm lấy Tuệ Nghi, miệng chỉ kịp gọi:
- Tuệ Nghi…
Tuệ Nghi một thân đầy máu me nhưng vẫn không than trách một lời, được nằm trong vòng tay của Toàn Phong, lòng có chút vui vẻ mà hướng mắt nhìn Toàn Phong, quan tâm hỏi:
- Toàn Phong… ca ca… huynh không bị thương chứ?
Toàn Phong không màn đến câu hỏi của Tuệ Nghi mà hoảng loạn loay hoay tìm y sư, không ngừng gọi to:
- Y sư… y sư… y sư đâu rồi?
Nhìn thấy Toàn Phong sốt sắng vì mình Tuệ Nghi mỉm cười mãn nguyện, miệng không ngừng ho ra máu nhưng vẫn rất dịu dàng chầm chậm đưa tay vuốt mặt Toàn Phong rồi nói:
- Toàn Phong ca ca… không cần tìm nữa… muội không cứu được nữa rồi.
Toàn Phong khựng người lại cúi đầu nhìn Tuệ Nghi rồi nói:

- Tuệ Nghi… không đâu… không đâu.
Tuệ Nghi vẫn rất ôn nhu mỉm cười nhìn Toàn Phong, Toàn Phong đau lòng nước mắt trào dâng nói:
- Sao… sao muội lại ngốc như vậy… sao lại đỡ thay ta mũi kiếm đó… ta đã phụ lòng muội vậy mà muội vẫn bảo vệ ta… ta không xứng… Tuệ Nghi à… Thiếu Toàn Phong ta không xứng.
Tuệ Nghi vẫn si tình mà đáp:
- Muội nguyện ý… đừng nói chỉ là một mũi kiếm… vì huynh… dù cho có phải chịu trăm ngàn mũi kiếm… muội cũng nguyện ý.
Toàn Phong cúi đầu tội lỗi nói:
- Tuệ Nghi… là ta không xứng với muội… thứ lỗi cho ta… Tuệ Nghi.
Ánh mắt của Tuệ Nghi dần mờ nhạt, giây phút sinh tử ấy một loạt hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện trong tiềm thức của Tuệ Nghi, trong mơ màng Tuệ Nghi nhớ lại cảnh tượng ngày bé khi mình bị những đứa trẻ khác trong thôn ức hiếp, trong lúc bản thân đang bất lực khóc lóc chịu đựng sự sỉ nhục của những kẻ khác thì từ đột ngột nghe được một giọng nói:
- Các ngươi nam nhi đại trượng phu mà lại đi ức hiếp một tiểu nương tử như vậy sao?
Tuệ Nghi vẫn không mảy may quan tâm đến mọi chuyện xung quanh mà chỉ cúi đầu tiếp tục khóc lóc, những đứa trẻ khác nhìn thấy có kẻ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân liền gai mắt, chúng hùa nhau đồng loạt xông lên định cho tên nhóc kia một trận.
Nào ngờ đâu chẳng được mấy chiêu, cậu nhóc kia đã giải quyết nhanh gọn bọn trẻ chuyên ức hiếp người khác này khiến chúng co giò chạy không kịp, cậu nhóc kia thấy vậy cũng chẳng thèm truy đuổi mà chỉ lặng lẽ bước lại gần ngồi xuống cạnh tiểu nương tử đang khóc lóc kia rồi ân cần nói:
- Tiểu nương tử đừng khóc nữa… không sao nữa rồi… bọn họ đã bị ta đuổi đi cả rồi.
Nghe vậy tiểu nương tử này liền ngẩng đầu lên nhìn, nước mắt giàn giụa thút thít hỏi:
- Huynh là ai! sao lại… giúp ta?
Cậu nhóc kia không ngần ngại nở một nụ cười tỏa nắng rồi đáp:
- Tên ta là… Thiếu Toàn Phong… còn tiểu nương tử…
Nụ cười của Toàn Phong lúc ấy như một tia nắng, vô cùng chói lóa nhưng cũng đầy ấm áp, chính ánh nắng ấy đã soi rọi cho tâm hồn đầy tâm tối hoảng loạn của tiểu nương tử kia, ánh mắt cứ thế mà vô tình va vào nụ cười của Toàn Phong, trái tim bé nhỏ cũng vì thế mà rung động, sự rung động đầu đời ấy, sự bồi hồi không yên ấy đã khiến cho tiểu nương tử hai má ửng đỏ e thẹn cúi đầu lẩm bẩm nói:
- Muội… muội… tên muội… là Hà… Hà Tuệ Nghi.
Toàn Phong nhìn thấy bộ dạng sợ đến phát ngốc của Tuệ Nghi liền cười phá lên rồi nói:
- Hà Tuệ Nghi… cái tên đẹp lắm.

Được khen Tuệ Nghi mặt càng đỏ bừng hơn, Toàn Phong thấy vậy cứ nghĩ Tuệ Nghi đang hoảng sợ lắm nên cứ khuyên bảo an ủi nói:
- Bọn chúng đã bỏ đi hết cả rồi, đừng sợ nữa… Tuệ Nghi à.
Nghe được hai chữ “ Tuệ Nghi” phát ra từ miệng của Toàn Phong khiến Tuệ Nghi ngẩn người mà nhìn, Toàn Phong thấy vậy liền giật mình rồi hỏi:
- Ta gọi muội là Tuệ Nghi được không?
Tuệ Nghi nghe vậy lòng vui mừng, ánh mắt ngượng ngùng không dám đối diện với Toàn Phong chỉ dám cúi đầu rồi khẽ gật gật, Toàn Phong nhoẻn miệng cười trước sự ngây thơ ấy của Tuệ Nghi nhưng nào biết được kể từ giây phút ấy trái tim của Tuệ Nghi cũng đã bị mình đánh cắp, Tuệ Nghi hướng mắt lén nhìn Toàn Phong tươi cười, cứ như thế bản thân bất giác cũng mỉm cười theo mà không hay biết, Tuệ Nghi lòng thầm nghĩ:
- Mình tìm được rồi, bạch nguyệt quang… của đời mình, Thiếu… Toàn… Phong.
Tuệ Nghi miệng giàn giụa máu, Toàn Phong hai tay run run mà không ngừng giúp Tuệ Nghi lau đi nhưng vết máu ấy rồi nói:
- Tuệ Nghi, muội phải cố lên, muội không được chết, huynh xin muội, muội nhất định phải ráng lên, nhất định phải sống, ta xin muội đấy.
Tuệ Nghi mỉm cười khẽ lắc đầu nói:
- Muội e rằng… muội…
Dự cảm Tuệ Nghi sẽ nói những lời xui xẻo, Toàn Phong liền ngăn lại nói:
- Không được nói những lời xui xẻo như vậy muội nhất định sẽ không sao, ngoan… nghe ta, muội nhất định sẽ không sao.
Vừa dứt lời Toàn Phong tiếp tục loay hoay tìm y sư, không từ bỏ hy vọng, Toàn Phong không ngừng gào thét trong tuyệt vọng:
- Y sư… y đâu cả rồi.
Tuệ Nghi càng lúc càng yếu dần không ngừng thổ huyết nhưng vẫn lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ Toàn Phong vì mình mà lo lắng hoảng loạn, Tuệ Nghi tận sâu trong lòng tự cảm thán nghĩ:
- Toàn Phong ca ca, đây lần đầu tiên muội được nhìn thấy huynh trong bộ dạng này, nhưng… nhưng chỉ là không ngờ cũng là lần cuối cùng được nhìn thấy.
Càng nhìn Tuệ Nghi bất giác nước mắt lăn dài trên gò má, miệng ho vài tiếng, máu tuông ra không ngừng, Toàn Phong thấy vậy liền động viên Tuệ Nghi:
- Tuệ Nghi muội cố lên, tất cả đều là do ta, đều là lỗi của ta.
Tuệ Nghi chạnh lòng nhoẻn miệng cười nghĩ:
- Đủ rồi… như vậy là đủ rồi… đời này muội không còn gì hối tiếc nữa.
Lần này Tuệ Nghi cố gắng ngắm nhìn Toàn Phong lâu hơn, cố gắng khắc ghi hình ảnh này vào trong tiềm thức của mình, nở một nụ cười rồi khuyên bảo nói:

- Toàn Phong… ca ca… không phải lỗi của huynh… huynh đừng tự trách mình nữa, tất cả đều do muội là ra, là muội đã khiến mọi chuyện đến bước đường này.
Toàn Phong không ngừng ăn năn cúi đầu khóc lóc nói:
- Không phải, là ta, lỗi đều là ở ta, muội đừng chết mà, người đáng chết phải là ta.
Tuệ Nghi càng lúc càng đau đớn không ngừng nôn ra máu nhưng vẫn hướng mắt nhìn Toàn Phong lần cuối, vẫn dùng ánh mắt đầy cảm phục ấy, vẫn là nụ cười đầy bao dung ấy mà đối diện với Toàn Phong nói:
- Có những lời này muội muốn nói với huynh…muốn nói với huynh từ rất lâu rồi.
Toàn Phong liên tục gật đầu nói:
- Muội cứ nói, cứ nói.
Nhìn thấy dáng vẻ yêu chiều này của Toàn Phong, tận đáy lòng dù không đành tuy nhiên vẫn cố gắng nói hết lời sau cùng này với Toàn Phong, những lời nói đã cất giữ từ rất lâu, tấm chân tình này cuối cùng cũng có thể gửi đến người thương, Tuệ Nghi lắp bắp nỗ lực nói rành mạch từng chữ từng chữ:
- Đời này, kiếp này được gặp gỡ huynh… chính là ân huệ lớn nhất của cuộc đời muội rồi… Toàn Phong ca ca!
Thấy Tuệ Nghi gọi tên mình một cách đầy yếu ớt, Toàn Phong nước mắt giàn giụa đáp:
- Ta đây, Toàn Phong ca ca của muội đây.
Tuệ Nghi ho sặc sụa nhưng vẫn mỉm cười ấu yếm nhìn Toàn Phong, lúc này ánh mắt đã lờ đờ, sắc mặt cũng dần đơ cứng mà nói:
- Toàn Phong ca ca… muội… xin lỗi vì đã tổn thương huynh… muội… yêu! huynh…yêu huynh…rất nhiều… nhiều hơn cả…bản thân mình…
Vừa dứt lời Tuệ Nghi cũng tắt thở, Toàn Phong lòng như chết lặng mà tròn mắt nhìn thi thể của Tuệ Nghi, cảm xúc trào dâng, Toàn Phong ôm chặt lấy nước mắt tuông trào không ngừng gọi tên:
- Tuệ… Nghi, muội đừng chết, tất cả đều là lỗi của ta, kẻ đáng phải chết là ta, không phải muội, Tuệ Nghi à, là ta đã không chăm sóc tốt cho muội, là ta đã phụ tấm chân tình của muội, muội đừng chết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.