Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 136: Liều mạng




Khưu Chí Quốc im bặt, đầu óc hắn lúc này vô cùng mông lung, đắn đo suy nghĩ mãi không thôi, càng lúc những dòng suy nghĩ càng bế tắc, nhìn thấy bọn họ bắt đầu lục đục, lúc này Chấn Long mới lên tiếng nói:
- Nếu như các ngươi chịu quy hàng, ta nhất định sẽ giữ lại cái đầu của các ngươi.
Khưu Chí Quốc bị dồn vào đường cùng hắn bắt đầu liều mạng, hắn rút thanh kiếm trong tay trợ thủ rồi kề sát vào cổ Chấn Long, hắn trừng mắt nhìn Chấn Long rồi khiêu khích nói:
- Điện hạ à, lần này chính người đã ép thần phải làm như vậy, nếu như có trở thành oan hồn dưới thanh kiếm này thì người cũng đừng oán trách thần.
Chấn Long vẫn bình thản mà hướng mắt nhìn về phía trước mắt mình rồi đưa bàn tay lên không trung như ra hiệu điều gì đó, một lúc sau Chấn Long quay đầu lại khẽ nói:
- Nếu ngươi đã muốn liều toàn mạng cho ván cờ này thì ta cũng sẵn sàng theo ngươi.
Khưu Chí Quốc nghiêm mặt lại hướng mắt nhìn theo bàn tay của Chấn Long, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt đầy căng thẳng của hắn, Chấn Long từ tốn nói tiếp:
- Được lần này hãy để xem, cung tiễn sẽ nhanh hơn hay là lưỡi kiếm của ngươi sẽ nhanh hơn, được không?
Tên Khưu Chí Quốc bị khích tướng như vậy liền phá hỏa hét lớn:
- Ngươi dám xem thường…
Lời nói chưa kịp dứt thì một mũi tên tức tốc bay lướt ngang gò má của hắn, một vệt máu chảy xuống trong sự bàng hoàng ngỡ ngàng của hắn, cảm thấy hơi rát, hắn đưa tay chầm chậm rờ rờ thử xem, lúc nhìn lại thì đã phát hiện những đầu ngón tay đã nhuốm đầy máu, những giọt máu chảy ướt đẫm cả gương mặt, hắn đổ mồ hôi lạnh, gương mặt trắng bệt, hắn bần thần tròn mắt nhìn những ngón tay đầy máu, miệng hơi run run nói:
- Máu... là máu sao, từ khi nào mà...?

Chấn Long nghe được giọng nói khàn khàn hơi run của hắn liền đoán được tinh thần của hắn dần bất ổn rồi nên liền nói:
- Mũi tên lần này may mắn chỉ trầy xước một ít... nhưng... mũi tiếp theo thì không ai có thể đảm bảo được là sẽ vào đâu... ngay cổ hay thậm chí là ngay đầu ngươi, ta cũng không dám nói trước.
Trong lúc hắn vẫn đang hoảng loạn do dự không thôi thì từ phía sau một thanh kiếm áp sát cổ của hắn, hắn hốt hãi mà quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy người cầm thanh kiếm ấy chính là A Thương, nhìn xuống dưới chân thì hắn mới nhận ra rằng mũi tên khi nảy vốn không nhằm vào hắn mà mục tiêu thực sự là tên trợ thủ ấy, một mũi tên bắn lướt ngang mặt hắn nhưng lại bắn thẳng vào ngực trái của tên trợ thủ khiến hắn gục ngay tại chỗ.
A Thương hạ giọng nghiêm nghị nói:
- Ngươi thua rồi, đầu hàng đi, mau thả điện hạ ra.
Khưu Chí Quốc giờ đây chẳng thể cứng đầu chống cự thêm được nữa mà chấp nhận cúi đầu chịu hàng, hắn buông bỏ thanh kiếm trên cổ Chấn Long ra, Chấn Long bình thản bước về phía trước ra hiệu hô to:
- Đủ rồi.
Một lúc sau, có một người bước ra từ bụi cây um tùm, Khưu Chí Quốc tức tốc ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn đã nhận ra ngay, ánh mắt hắn thay đổi từ tò mò trở thành ngơ ngác mà buộc miệng hỏi:
- Mạch... Mạch Trọng Nhân sao lại là ngươi?
Mạch tướng quân bước vội đến chỗ Chấn Long rồi cúi đầu hành lễ nói:
- Thần Mạch Trọng Nhân, hộ giá chậm trễ khiến điện hạ hoảng sợ rồi...
Tên Khưu Chí Quốc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nói tiếp:

- Sao... sao có thể như vậy được, chẳng phải ngươi đã đi thi hành mệnh lệnh của hoàng thượng là ám sát Hạ Ninh Tuyết sao?
Mạch tướng quân hướng mắt nhìn sang Chấn Long rồi nói tiếp:
- Đáng lẽ thì đúng là như vậy nhưng ta đã nhận được một mật lệnh quan trọng hơn cả mệnh lệnh của bệ hạ đó là nhất định phải truy lùng ra được nghịch tặc, diệt trừ hậu hoạ về sau.
Lúc này Khưu Chí Quốc mới nhận ra một điều rằng cuộc săn đuổi này, Chấn Long không chỉ không phải là con mồi yếu ớt sẽ bị sắn bắt mà ngược lại chính hắn mới là con mồi ngu ngốc thực sự, đứng trước tình cảnh này, Khưu Chí Quốc chỉ còn biết bất lực mặc cho những kẻ đi săn cấu xé mình thành trăm mảnh thôi.
Mạch tướng quân nhìn sang Chấn Long rồi khẽ gật đầu lòng thầm nghĩ:
- Điện hạ quả nhiên liệu việc như thần, mọi chuyện dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của ngài ấy.
Mạch tướng quân nhanh chóng cho người bắt giữ lấy Khưu Chí Quốc, Chấn Long bước đến lục soát người của hắn lập tức thu được mật thư cùng một lệnh bài trên lệnh bài khắc chữ “ Liêm”, Chấn Long mở bức thư ra đọc, vừa đọc vừa nhoẻn miệng cười, lần thu hoạch này khiến Chấn Long rất hài lòng mà nghĩ:
- Lần này còn không để ta bắt được ngươi sao, Liêm Khanh?
Nhìn thấy Chấn Long đang mỉm cười khi đọc bức thư ấy, A Thương liền bước lại gần hỏi:
- Thực sự là do hắn làm sao?
Chấn Long ngẩng đầu nhìn A Thương rồi khẽ gật đầu đáp:

- Đúng vậy.
A Thương mỉm cười đáp trả sau đó liền đưa tay xoa xoa cổ tay của mình, Chấn Long thấy vậy liền hỏi:
- Tay cậu không sao chứ?
A Thương được quan tâm liền đáp:
- Cũng không có gì, chỉ là hình như tay tớ bị trật rồi, nên có chút đau khi cử động thôi.
Chấn Long nghe vậy lòng vô cùng lo lắng mà liền bước đến cầm cổ tay của A Thương rồi cẩn trọng kiểm tra, A Thương trong lòng vui mừng vì biết được vị trí của mình trong lòng Chấn Long cũng khá quan trọng nhưng cũng chút ấm ức khi nghĩ đến việc Chấn Long cố tình đẩy mình ra xa, một thân một mình liều lĩnh xông vào hiểm nguy này, cũng không hề muốn mình bị cuốn theo, dù hiểu rõ nỗi lòng của Chấn Long tuy nhiên đây vốn không phải là tâm nguyện thực sự của A Thương, càng nghĩ càng cảm thấy hơi chạnh lòng mà thầm trách móc:
- Long à, có thể cậu không biết nhưng đối với tớ mà nói, sống trong hoàng cung nhung lựa cũng được hay là phải lưu lạc tứ phương cũng chẳng sao, với tớ nơi nào có cậu… nơi đó mới gọi là nhà, ở cạnh cậu tớ mới cảm nhận được cái gọi là gia đình… là người thân.
Hướng mắt nhìn dáng vẻ quan tâm của Chấn Long, A Thương không kiềm được mà lớn tiếng mắng mỏ:
- Long thái tử, rốt cuộc cậu có xem tớ là bằng hữu không vậy, sao lại không dẫn tớ đi theo cậu, sao lại bỏ rơi mình tớ chứ?
Chấn Long bối rối mà mặt đối mặt với A Thương, đối diện với ánh mắt ấy, dường như cảm thấy hổ thẹn Chấn Long cúi đầu không nói thành lời, A Thương vẫn chưa hết ấm ức mà nói:
- Tại sao ngay từ đầu cậu nói rõ kế hoạch của cậu cho tớ biết hoặc là… là dẫn tớ cùng theo thì đâu đến mức này… hay là cậu thực sự không tin tớ, không lẽ trong mắt cậu tớ là một kẻ tham sống sợ chết, bán huynh đệ cầu vinh vậy sao?
Chấn Long bị những lời nói đó của A Thương làm cho cảm động, đứng trước sự trung thành ấy trong lòng không ngừng tự trách bản thân mà khẽ lắc đầu đáp:
- Không phải như vậy đâu, thực ra tớ…

Nhìn thấy gương mặt ăn năn hối lỗi không nói nên lời của Chấn Long, A Thương liền bật cười rồi huých mạnh vào cánh tay của Chấn Long rồi nói:
- Đủ rồi, tớ chỉ nói đùa thôi, những gì cậu làm vì tớ lẽ nào tớ lại không rõ.
Chấn Long tròn xoe mắt nhìn A Thương, trong lòng như được xoa dịu, A Thương bỉu môi bất mãn nói:
- Cậu nhìn đi, đây… đây nữa… tất cả đều là việc tốt mà cậu gây ra đó, suýt nữa là phế luôn cánh tay của tớ rồi.
Chấn Long bật cười tung hẳn nắm đấm vào cánh tay của A Thương rồi nói:
- Phế sao, cánh tay này của cậu dễ bị phế đến thế sao?
Mạch tướng quân bước đến cúi đầu nói:
- Điện hạ nếu như giờ đây nhân chứng vật chứng đã đủ, thần nghĩ chúng ta cũng hãy mau hồi cung để bẩm báo việc này đến bệ hạ.
Trong lúc cả ba người đang mừng rỡ thì trong đầu Khưu Chí Quốc lại xuất hiện một suy nghĩ:
- Không được, phu nhân và hài tử của mình vẫn đang trong tay của Liêm Khanh đại nhân, nếu như mình cứ thế bị bắt quay về thì mạng sống của họ sẽ ra sao, không được, mình không thể cứ thế mà chịu thua được.
Ngay tức khắc trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ táo bạo, hắn hướng mắt nhìn, vừa hay nhìn thấy một thanh kiếm đang nằm đất hắn liền nghĩ:
- Nhất định phải liều mạng một lần, một là phải giết được thái tử, không thì ta thà rằng chết tại nói này, còn hơn là nhìn người nhà ta bị chết thảm, lần này tuyệt đối không được chùn bước nữa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.