Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 10: Chạm Trán






Sáng ngày hôm sau, cả ba dậy sớm đến quảng trường tập hợp, trong lúc vừa đi vừa nói chuyện Thiếu Toàn Phong đã vô tình va vào một học viên khác, vì quá bất ngờ nênThiếu Toàn Phong lập tức quay sang cúi người nói:
- Thứ lỗi là ta bất cẩn, xin huynh thứ lỗi.
Tên kia tức giận quát lớn:
- Tên tiểu tử ngươi bị mù à, người làm dơ áo của ta rồi, nhìn người như vậy cái áo này e rằng ba đời nhà ngươi cũng không đền nổi.
Nghe thế Triều Tống lên tiếng bênh vực Thiếu Toàn Phong:
- Vậy sao, nhưng ta lại cảm thấy đáng thương thay cho ngươi, nghe cách ngươi nói chuyện chắc hẳn có cha sinh không có mẹ dạy rồi.
Một người trong nhóm ba tên đó là Chu Việt Bân (con trai thứ của tổng đốc Chu Hằng) nói lớn:
- Ta còn tưởng là ai đây không phải là Thiếu Toàn Phong con trai của tri huyện Tô Vận Thiếu Thái sao ?
Tên lúc nảy bị Thiếu Toàn Phong va vào nói tiếp:
- Con của một huyện lệnh nhỏ nhoi lại dám đắc tội ta sao, ngươi biết ta là ai không, để ta giúp ngươi mở mang tầm mắt, ta là… Châu Tín, con trai trưởng của thứ sử Châu Đức Vinh.
Thấy Thiếu Toàn Phong không nói Châu Tín lấn lướt tiến về Thiếu Toàn Phong định doạ nạt, A Tề và Triều Tống cả hai tiến một bước về phía trước dựa vào nhau tạo thành một bức tường kiên cố chặn bước Châu Tín, nhìn thấy hai người họ đứng trước che chắn bảo vệ mình Thiếu Toàn Phong trong lòng cảm thấy an ủi và nói:
- A Tề, Tống huynh ta không sao đâu, họ chỉ nói sự thực thôi nên không có lỗi, chức vụ nhỏ hay lớn thì cũng chung lòng cống hiến công sức cho triều đình thôi đúng không, tuy cha ta là tri huyện nhỏ nhưng lòng luôn chứa bá tánh của Thanh Lôi ra sức cống hiến cho bá tánh, không lẽ chỉ vì gia đình ta thua kém hai người mà không muốn làm bạn với ta sao?
A Tề nhìn Thiếu Toàn Phong mỉm cười, còn Triều Tống nhìn thấy Thiếu Toàn Phong bị ức hiếp như vậy liền nhìn sang A Tề đá mắt và nói:

- Chỉ là con trai của Thứ sử mà đã vênh váo như vậy rồi, ông đây còn chưa lên tiếng mà.
A Tề thấy vậy liền gật gù cười mỉm một cái, nghe thế tên còn lại trong nhóm Hồ Minh Thành ( con trai của tuần phủ Hồ Vĩ Hành ) lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi… ngươi là ai nói ra xem xem?
A Tề hùa theo Triều Tống và nói.
- Nghe cho kĩ và đừng để bị doạ ngất đấy.
Triều Tống vênh mặt nói:
- Đại gia ta tên Triều Tống là con trai độc nhất của Triều Hàn tướng quân, là cánh tay đắc lực bên cạnh thánh thượng.
Nghe vậy cả ba tên kia người thì khựng lại kẻ thì hoang mang, Hồ Minh Thành đứng phía sau kéo kéo tay áo của Châu Tín, Chu Việt Bân thấy không thể ức hiếp được Triều Tống nên đá qua hỏi A Tề :
- Vậy… vậy còn ngươi?
A Tề nghe vậy nhếch mép cười rồi bật sang chế độ tản băng tiến gần ba người đó, A Tề càng tiến một bước ba người đó liền lùi một bước, A Tề nói:
- Ta là ai sao, ta là ai liên quan gì các ngươi, sao ta phải báo cáo chứ, chó khôn thì không cản đường, tránh ra lão tử ta còn nhiều việc cần phải làm lắm.
.
Ba tên đó tức đến gân xanh gân đỏ cũng nổi lên hết nhưng không thể làm được gì chỉ biết lẩm bẩm:
- Ngươi ngươi…
A Tề quay người nhìn Thiếu Toàn Phong và nói:
- Đi thôi Phong ca, chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian rồi.
Triều Tống đi sau A Tề vừa đi ngang ba người kia Triều Tống nói:
- Tránh ra cho đại gia ta đi.
Nhìn ba người kia tức giận nép sang một bên nhường đường cho A Tề và Triều Tống đi, Thiếu Toàn Phong mỉm cười, bước theo sau Triều Tống, cả ba nhanh chân chạy đến quãng trường, may mắn cả ba đến vừa kịp lúc, đứng vào hàng ngũ cả ba cũng không ai nói tiếng nào, bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh giống như một áng mây đen bao trùm tâm trí của Thiếu Toàn Phong, trong lúc Thiếu Toàn Phong đang không biết phải mở lời với A Tề và Triều Tống như thế nào, thì một tiếng kêu quen thuộc cất lên thì ra là giọng nói của A Tề:
- Phong ca, tất nhiên sẽ không vì gia cảnh của huynh mà chê bai huynh rồi chẳng phải huynh đã nói vì chúng ta là bạn mà nên phải tương trợ lẫn nhau mà, nếu đổi lại là đệ bị người khác ức hiếp thì huynh cũng sẽ đứng ra bênh vực đệ mà đúng không?
Thiếu Toàn Phong nhìn A Tề cảm động không nói thêm được lời nào, Triều Tống thấy vậy vỗ vai Thiếu Toàn Phong rồi nói:
- Bình thường một mình A Tề như con gái rồi, sao hôm nay đến ngươi cũng như vậy thế?
A Tề nhìn Triều Tống liếc một cái rồi quay đi, Triều Tống nhìn A Tề rồi nói:
- Ta nói sai sao, nam nhi đại trượng phu mà thù dai y như nữ nhi.
Nhìn thấy cảnh tượng thân quen này lòng Thiếu Toàn Phong nhẹ nhõm như trút được tản đá lớn, chỉ lẳng lặng phía sau khẽ nói:
- Cảm ơn.

A Tề chỉ mỉm cười, còn Triều Tống thì quay sang trêu chọc Thiếu Toàn Phong:
- Hả ta vừa nghe gì đấy không rõ lắm ngươi có thể nói lại lần nữa không?
Cả ba phì cười bầu khống khí vui tươi trở lại, nghe Trương viện trưởng nói:
- Khoá học mới hôm nay sẽ chính thức khai giảng, ta sẽ nói nhanh gọn tí văn học tất cả mọi người sẽ cùng học còn riêng về võ thuật thì mọi người sẽ được ôn luyện võ trong một tháng đầu, sau đó sẽ có một kì thi nhằm đánh giá năng lực của từng cá nhân, rồi sẽ xếp từng cấp bậc khác nhau để phù hợp cho mọi người nhằm nâng cao năng lực của mọi người một cách hiệu quả nhất và khoảng ba tháng sau sẽ có một thì kì nữa nhưng không phải là cá nhân từng người mà là từng phòng chúng ta sẽ rèn luyện kĩ năng làm việc nhóm, ta hy vọng mọi người sẽ cố gắng hết sức.
Một giọng nói vang lên:
- Vậy có phần thưởng nào cho người đứng nhất không?
Nghe vậy Trương viện trưởng liền cười và nói:
- Bạn học đó hỏi rất hay và nhằm khích lệ các thí sinh tất nhiên sẽ có phần thưởng cho ba người đứng đầu bảng rồi, còn về làm việc nhóm thì phần thưởng sẽ lớn hơn nữa, từ giờ tất cả hãy chuẩn bị cho tốt.
.
Triều Tống nghe thế thở phào nhẹ nhõm nói:
- May là chỉ kiểm tra võ thuật chứ nếu kiểm tra văn học chắc ta xong đời rồi, A Tề Toàn Phong đừng để bị loại được không, ta chờ một trong hai người ở chung kết.
Thiếu Toàn Phong cười nắm chặt lòng bàn tay giơ ra và nói:
- Được, ta cũng muốn quyết chiến với huynh một trận để phân cao thấp.
Triều Tống thấy vậy liền giơ tay lên cụng tay với Thiếu Toàn Phong, rồi cả hai nhìn sang A Tề, thấy vậy A Tề cũng giơ tay cụng một cái rồi nhìn sang Triều Tống và nói:
- Chờ đấy ta sẽ đánh bại huynh.
Triều Tống nghe vậy liền cười nhếch mép và nói:
- Được ta chờ đệ, ráng mà sống sót đến cùng nhá.
Nhìn thấy A Tề, Thiếu Toàn Phong và Triều Tống nói thế nhóm Châu Tín đứng bên cạnh cười lớn và nói vu vơ:
- Ở đây là Quân Hiên, muốn đứng đầu thì phải xét thực lực chứ không chỉ xét gia cảnh, nằm mơ giữa ban ngày thì cũng đến lúc tỉnh lại rồi.
Nói vừa dứt cả ba người trong nhóm Châu Tín cười lớn, nghe vậy Triều Tống nói với Thiếu Toàn Phong:
- Toàn Phong đệ có nghe tiếng chó sủa đâu đây không?
A Tề và Thiếu Toàn Phong không nhịn được cười, A Tề trả lời:
- Hình như ngay bên cạnh huynh thì phải.
Triều Tống quay qua nhìn nhóm Châu Tín và nói:
- Ngay sát bên thảo nào lại chói tai như vậy.

Châu Tín tức giận đến mức đầu muốn bóc khói nhưng vẫn không thể làm gì được chỉ đành ngồi sau chỉ chỉ trỏ trỏ Triều Tống và nói:
- Ngươi ngươi được lắm, chuyện này ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu chờ đấy.
Cả bọn Châu Tín cứ thế mà bỏ đi, Triều Tống nói:
- Co giò chạy nhanh đó.
Châu Tín đi được vài bước liền quay đầu lại nói:
- Ta… quân tử không đôi co với hạng tiểu nhân… như các ngươi.
Triều Tống nghe vậy liền ghì giọng chau mày nói:
- Ngươi nói ai đấy?
Lúc này cả bọn Châu Tín liền đứng thành hàng tranh nhau lườm nguýt như muốn quyết sống chết với Triều Tống, Toàn Phong nhìn thấy bầu không khí có chút căng thẳng sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không tốt liền đưa tay kéo tay Triều Tống rồi nói:
- Được rồi Tống huynh.
A Tề thấy vậy cũng bước ra một bước rồi nhìn Triều Tống cười khẩy nói:
- Tranh luận với kẻ ngốc, chứng tỏ sẽ có hai kẻ ngốc, đây… dường như không phải tác phong của huynh thì phải.
Nhóm người Châu Tín lúc này bắt đầu nhốn nhào lên quát to:
- Ngươi… ngươi nói ai là kẻ ngốc hả?
A Tề nghe hỏi liền nghiêm mặt lại, nụ cười cũng biến mất cứ thế mà quay đầu lại nhìn họ, đối diện với ánh mắt vô cảm và lạnh lùng của A Tề, bọn họ có chút dè chừng kẻ này đẩy kẻ kia lên tiếng thế nhưng chẳng một ai dám hó hé nửa lời chỉ đành co giò chạy thoát thân, Triều Tống chứng kiến cảnh tượng đó liền cười phá lên nói:
- A Tề… đệ được đấy.
A Tề nhìn sang Triều Tống nhếch môi cười rồi lại nhìn sang Toàn Phong rồi nói:
- Không sao rồi.
Sau đó nhóm ba người A Tề nhìn nhau cười, trong lòng Toàn Phong lúc này có chút bình yên đến lạ thường, đây là lần đầu tiên trong đời Toàn Phong cảm nhận được cảm giác này.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.