Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 22: Lộ si tiểu hồ ly




“Rốt cục được cứu rồi, thật sự đạ tạ mọi người!” Thiếu niên vừa chùi nước mắt, vừa ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Các ngươi có đồ ăn không? Ta đã hơn một ngày không có ăn gì!” Nói xong, còn dùng nhãn thần của tiểu cẩu nhìn ba người Bảo Bảo, như là tiểu động vật đáng thương đang khất thực(xin ăn).
Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư tràn đầy vẻ đồng tình, bọn họ rất rõ mùi vị khi bị đói bụng lại không có gì ăn, cho nên nghe tiểu tử này nói đã suốt một ngày không ăn cái gì, quả thực quá thần kỳ!
Nguyên Bảo lấy thức ăn từ trong yêu đái ra đưa cho thiếu niên, thiếu niên lúc này tựa như ngạ lang phác dương, trực tiếp đổ hết thức ăn vừa tiếp nhận vào miệng, hai mắt còn ẩn ẩn mạo hiểm lục quang. “Ăn thật ngon, ô ô, mỹ vị a!” Vừa ăn vừa khóc còn không quên phát biểu cảm tưởng.
“Từ từ ăn, vẫn còn mà! Đây là nước trái cây!” Bảo Bảo chỉ nhìn đã muốn thở dài, thiếu niên này như thế nào mà khi đụng tới đồ ăn bộ dáng lại chẳng khác nào bọn Oa Oa Ngư chứ? Đừng nói là những người hắn gặp được đều là loại này đi?
“Quả thực quá ngon, cả chén đĩa ta muốn ăn luôn, so với đại trù ở nhà cậu quả thật là hoàn hảo!” Thiếu niên vừa ăn, vừa nói nhồm nhàm, làm người nghe đều phải thấy hàm hồ.”Đúng rồi, ta gọi là Đoàn Đoàn!”
“Cái gì? Đường Đường?” Ba người cũng chưa nghe rõ, Oa Oa Ngư vì thế hỏi lại một lần.
Thiếu niên lắc đầu, nuốt xuống cả họng thức ăn trong miệng, sửa sai, “Đoàn Đoàn, đoàn trong đoàn viên!”(Từ đoàn này còn có nghĩa là tròn)
Tên gì kì quái, sao không gọi là Viên Viên luôn cho rồi? ! Ba người hắc tuyến.(Viên cũng có nghĩa là tròn)
“Vì sao kêu Đoàn Đoàn?” Phi Thiên Ngư phát huy đầy đủ bản tính tò mò hỏi tiếp.
“Bởi vì ta phi thường thích ăn hoàn tử, mặc kệ là hoàn tử gì, cho nên kêu Đoàn Đoàn, ta vốn muốn gọi Hoàn Tử, chỉ là đã có người đăng ký sử dụng trước, đáng giận!” Đoàn Đoàn không cam lòng tiếp tục cắn thức ăn cho hả giận.
Ha a?! Thì ra cũng có người giống hắn thích gọi Hoàn tử, một cái tên thật đặc biệt nga, trong trò chơi này đúng là quái nhân cỡ nào cũng có! Bảo Bảo gáy đầy mồ hôi.
“Ta vốn muốn đi Duy Cách thành, nhưng lại đi tới chỗ này, trước sau đều không gặp được ai, lại bị mấy con Đại Tích Dịch(thằn lằn)truy đuổi, ta chỉ mới cấp 45, căn bản đánh không lại, liền leo lên cây, nghĩ muốn chờ mấy con Tích Dịch kia bỏ đi rồi sẽ leo xuống nên ta đã logout; chỉ là không nghĩ tới khi login trở vào thì Tích Dịch đã bỏ lại nhưng lại đuổi tới hai lão hổ, cho nên ta vẫn ở mãi trên cây cho tới bây giờ.” Đoàn Đoàn phát âm không rõ giải thích, “Mà này, nơi này rốt cuộc là làm sao a, như thế nào mà quái nào cũng đều hơn trăm cấp a?” Nói rồi phi thường nghi hoặc quay đầu nhìn bốn phía.
Nguyên Bảo, Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư nghe xong đầu đầy hắc tuyến cộng thêm chảy mồ hôi, thầm nghĩ đứa nhỏ này còn thật là xui xẻo, mới cấp 45 liền lạc đường chạy vào nơi này, bất quá, bộ hắn không xem bản đồ hay sao, trên bản đồ ghi rất rõ ràng ba chữ Bách Độ Sơn mà.
“Ta nói này Đoàn Tử, ngươi không xem bản đồ sao? Nơi này là Bách Độ Sơn nha!” Phi Thiên Ngư giận dữ nói.
“Ta có xem, chỉ là ta chưa từng tới nơi này, cho nên trên bản đồ tạm thời không có!” Đoàn Đoàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rồi bớt chút thời giờ nhìn vào bản đồ trên hệ thống của mình, “A, hiện tại có, nhưng sao nơi này lại không phải phụ cận của Duy Cách Thành chứ, ta muốn đi Duy Cách Thành mà!” Hắn hoang mang cau mày.
“Ngươi nói muốn đi Duy Cách Thành? Duy Cách Thành ở hướng tây nam, còn nơi này là phía đông nha!” Oa Oa Ngư cũng phi thường khó hiểu.
“Nhưng ta vẫn đi theo hướng Tây Nam mà!” Đoàn Đoàn tiếp tục tranh cãi.
“Đoàn Tử, bên này là hướng nào?” Bảo Bảo chỉa về phía tây, hỏi.
“Phương Bắc!” Đoàn Đoàn phi thường chắc chắn trả lời.
… Bảo Bảo ba người rốt cục hiểu được, vì sao mà tiểu tử Đoàn Đoàn này muốn đi Duy Cách Thành, nhưng lại chạy tới Bách Độ Sơn, nguyên lai tiểu hồ ly là siêu cấp lộ si nga!(Phong: Haha, cái nì giống ta, ta cũng bị bệnh mất phương hướng)
“Ta nói Đoàn Tử, ngươi không xem bản đồ sao?” Oa Oa Ngư vô lực thở dài.
“Có chứ!” Đoàn Đoàn tiểu hồ ly trả lời thực kiên định, “Trên bản đồ có mũi tiên chỉ phương hướng, này, nhìn xem, nơi này!” Tiểu hài tử còn thực sự chỉ vào mũi tên chỉ phương hướng trên bản đồ.
Đúng vậy! Nhưng khi trong thực tế phương hướng sẽ hoàn toàn bị đảo lộn mà. Bọn Nguyên Bảo thật sự là khó có thể lý giải lối suy nghĩ về phương hướng của Tiểu Đoàn Tử, xem ra, bệnh mù đường quả thật là đầy khó hiểu và thần bí a!
“Hô —— hảo ăn no!” Tiểu hồ ly Đoàn Đoàn rốt cục ăn no, thỏa mãn chùi miệng, nhìn về phía ba vị ân nhân cứu mạng, “Tam vị đại hiệp, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?!”(Ui cha, sặc mùi phim chưởng nga)
“Đừng nói chuyện nghe ớn lạnh như vậy, ta gọi là Phi Thiên Ngư!” Phi Thiên Ngư không quen với kiểu văn vẻ này.
“Bộ ngươi mê võ hiệp sao?” Oa Oa Ngư cũng đồng ý, “Ta là Oa Oa Ngư!”
“Ta gọi là Nguyên Bảo, nhĩ hảo, Đoàn Tử!”
“Ta là Đoàn Đoàn, bất quá kêu Đoàn Tử cũng được, ân ân, nghe cũng rất giống Hoàn Tử, ta thích!” Đoàn Đoàn vui vẻ cười nói, “Còn có, ta rất mê võ hiệp tiểu thuyết, nhưng cậu lại không cho ta xem nhiều!” Hơi hơi oán giận một chút.
“Vì sao?” Ba người khó hiểu, mê võ hiệp tiểu thuyết thì có làm sao?
“Bởi vì ta phi thường muốn học khinh công, cho nên cậu lo lắng ta đọc nhiều đầu óc mê muội!” Đoàn Đoàn ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Quả là có chút điểm ngốc ngếch! Ba người bên này thay cậu hắn thở dài, đứa nhỏ này thật tin khinh công là có thật sao? Đây chẳng qua là một chuyện bịa đặt trong truyền thuyết mà thôi, nếu là bịa đặt, liền không có thật. Nhân loại chỉ có chống cột mới có thể vượt qua được cực hạn nhảy cao, làm gì mà có chuyện đạp tuyết vô ngân(chân đạp lên tuyết không dấu vết), phi diêm tẩu bích(vượt nóc băng tường)? ! Ai, đứa nhỏ này thật đơn thuần nha!
“Ta nói này, Đoàn Tử, ngươi còn muốn đi Duy Cách Thành không? Nơi này cách Thái Thản Thành cũng gần, ngươi muốn đi Duy Cách Thành, chỉ có thể thông qua Truyền Tống Trận ở Thái Thản Thành, chúng ta không mang theo Truyền Tống Phù!” Phi Thiên Ngư tỉ mỉ giảng giải cho Đoàn Đoàn nghe.
“Là vậy sao? Ta cũng là lén trốn ra ngoài, cái gì cũng đều quên mang theo, trên người cả Hồi Thành Phù lẫn Truyền Tống Phù đều không có!” Đoàn Đoàn le lưỡi, giả làm mặt quỷ.
“…” Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư đại khái là nhớ đến lúc trước Nguyên Bảo cũng từng lẻn trốn ra ngoài một mình, vì thế đều nhìn về phía Bảo Bảo, may mắn mà Bảo Bảo của bọn họ không phải lộ si, trên người đồ vật này kia cũng nhiều, năng lực cũng đủ cường. Cho nên không có gặp phải tình cảnh như Tiểu hồ ly Đoàn tử này, thật sự là vạn hạnh nha!
“Vậy Đoàn Tử trước hết theo chúng ta quay về Thái Thản thành đi, sau đó xem ngươi muốn đi Duy Cách Thành hay đi đâu rồi tính tiếp!” Nguyên Bảo thực tâm lo lắng thay cho cậu Đoàn Tử, đứa nhỏ này siêu cấp lộ si thế mà lại dám một mình chạy loạn khắp nơi, vạn nhất gặp chuyện không may thì làm sao? Tuy rằng nơi này là trò chơi, nhưng là cũng không có thể xem thường, bất quá đại khái chắc là bị canh giữ rất nghiêm nên Tiểu Đoàn Tử mới trộm trốn đi?!
“Hảo!” Đoàn Đoàn gật đầu.
“Bất quá Đoàn Tử, ngươi vẫn nên liên hệ với bằng hữu của ngươi một chút đi, để bọn họ không lo lắng!”Oa Oa Ngư khuyên nhủ. Tiểu hồ ly vẫn mãi trốn ở trên cây, đại khái chắc là do không có liên hệ người đến cứu, đứa nhỏ này, thật đúng là hết hy vọng mà.
“Không cần, nếu bây giờ liên lạc bọn họ, sẽ lại bị bắt trở về, ta muốn chính mình một người ngao du!” Đoàn Đoàn lắc đầu.
Ai, ba người thở dài.
“Đoàn Tử, vẫn là liên lạc một chút có sẽ tốt hơn, vạn nhất lại phát sinh chuyện như hôm nay vậy thì phải làm sao?” Nguyên Bảo cũng khuyên nhủ, thật sự lo lắng cho tiểu hồ ly Đoàn Tử này, bởi vì hắn vẫn còn ở tuổi vị thành niên a.
“Không quan hệ, lần này ta sẽ mua thêm nhiều Hồi Thành Phù cùng Truyền Tống Phù, nếu lại gặp phải tình huống nguy hiểm, ta có thể chạy trốn!” Đoàn Đoàn tràn ngập tin tưởng huy huy nắm tay nhỏ bé.
Không còn lời gì để nói. Ba người bất đắc dĩ, ngay cả thở dài một hơi cũng đều không có!
“Đúng rồi, con cự lang này là sủng vậy của ai vậy, thật là uy phong, ta cũng muốn một con!” Đoàn Đoàn nghĩ muốn lấy tay sờ Mặc Mặc, lại bị né tránh, nhất thời bị mất mặt liền trừng mắt nhìn Mặc Mặc.
“Là của ta!” Nguyên Bảo vỗ vỗ bộ lông mềm mại của Mặc Mặc.
“Đoàn Tử, ngươi cũng đừng vọng tưởng, tên này ngay cả bọn ta cũng không cho sờ nữa là!” Oa Oa Ngư vỗ vỗ vai Đoàn Đoàn.
“Đúng vậy, cho nên ngươi không cần khó chịu mà nhìn chằm chằm nó !” Phi Thiên Ngư cũng lên tiếng an ủi Đoàn Đoàn.
“Như vậy a, ta đây liền không thèm!” Đoàn Đoàn thẳng thắn nói, thu hồi nhãn đao.
Này tiểu Đoàn Đoàn Hoàn Tử! Nói chuyện thật đúng là thẳng thắn quá đi, cái gì mà hắn không thèm chứ? ! Ai, tiểu hài tử! Song ngư vô lực thở dài.
Vì thế, mấy người lại cùng nhau trở về Thái Thản thành.
“Ta nói Đoàn Tử, ngươi thật mua nhiều như vậy Hồi Thành Phù a? !” Oa Oa Ngư sợ hãi than.
“Đương nhiên!” Đoàn Đoàn gật đầu. Bất quá vừa rồi hắn đã nghe theo lời khuyên của mọi người, hướng các bằng hữu báo bình an.
“Còn muốn đi Duy Cách Thành không?” Nguyên Bảo hỏi.
“Ân, ta vẫn thực muốn đi xem nha!” Đoàn Đoàn trảo trảo tóc, từ trước tới giờ hắn vẫn bị cấm chỉ không thể đi xa, cho nên lần này thật vất vả mới có được một cơ hội, sao lại không đi nhìn một lần cho thỏa? !
“Duy Cách Thành có cái gì lại hấp dẫn ngươi như vậy?” Mọi người khó hiểu.
“Đại hội đấu giá lớn nhất đó nha, nghe nói là rất đông đúc, còn có đồ ăn vặt rất ngon!” Đoàn Đoàn hai mắt loan loan như đang ở trong mộng, nói.
“Thật vậy sao?” Song ngư vừa nghe thấy hai chữ mỹ thực cũng có chút rục rịch, bất quá cũng không có sức hấp dẫn quá lớn, bởi vì bên cạnh hai người đã có “Máy chế tạo mỹ thực” —— Bảo Bảo.
Cả nhóm người chậm rãi đi dọc theo con phố, đi tới Truyền Tống Trận ở thành đông. Chỉ là ——
“A ——” Tiêu hồ ly Đoàn Đoàn đột nhiên quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy, đáng tiếc đã bị một bóng người nhanh hơn hắn bắt được!
“Xú tiểu tử ——” người nọ cắn răng gầm nhẹ, trong tay kéo theo Hồ Ly Đoàn Đoàn đang run lẩy bẩy.
“Cái kia, ha hả, đã lâu không gặp, Anh Nam!” Tiểu hồ ly Đoàn Tử cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ, vì cái gì vẫn bị bắt được a, hắn đã chạy tới Thái Thản Thành rồi mà! A, phải rồi lúc nãy, hắn có nói một câu đang ở Thái Thản Thành, ai, thật sự là làm bậy không thể sống a!
“Tiểu ngu ngốc chắc chưa gây phiền toái gì cho các vị?” Ngươi tên Anh Nam là nam tử cao lớn hướng ba người Nguyên Bảo xin lỗi, cuối người thật thấp, thoạt nhìn là một nam tử thực phóng đãng, tuổi còn trẻ.
“Không có, bất quá làm sao ngươi biết Đoàn Tử ở nơi này?” Oa Oa Ngư khó hiểu.
“Rất đơn giản, Tiểu ngu ngốc mỗi lần xuất môn chỉ biết dùng Truyền Tống Trận, đi đường mười bước sẽ lạc đường, một tên lộ si ngu ngốc thì còn có ý tưởng nào khác? !” Anh Nam nhướng mày cười nói. “Huống chi hắn vừa rồi có nhắc tới Thái Thản, cho nên chỉ cần chặn tại hai cái Truyền Tống Trận, liền không thành vấn đề!”(Bệnh mù đường của tiểu hồ ly này là siêu siêu siêu cấp rồi)
Thì ra là thế! Duy nhất một lần không dùng truyền tống, lại gặp phải đại nạn! Mọi người hướng nhìn Đoàn Tử trong tay Anh Nam, giờ phút này tiểu hồ ly đã muốn yên lặng rất nhiều, xem ra là do lại bị bắt được lần này đả kích rất lớn.
Lúc này Anh Nam thông qua mật tần trao đổi, đối Đoàn Tử nói: “Cẩn đã biết đã bắt được ngươi, trước phải trở về, thủ lĩnh cũng đang ở nhà chờ chúng ta, trở về thôi.” Rồi hướng ba người bọn Nguyên Bảo nói: “Hôm nay thật sự là cám ơn ba vị! Ta là Anh Nam của Tùy Huyễn Các, hôm khác tái tạ ơn, tái kiến!”
“Oa Oa Ngư, Phi Thiên Ngư cùng tiểu Nguyên Bảo, hôm nay thực phi thường cảm tạ các ngươi rồi, đặc biệt là đồ ăn của Tiểu Nguyên Bảo thật sự rất ngon, lần sau tái kiến, ta sẽ không quên mọi người! A, đúng rồi, lát nữa ta sẽ cấp mọi người gởi thư tín, đừng quên thêm ta làm Hữu Hảo!” Tiểu hồ ly phất tay kêu to, thân ảnh dần dần biến mất trong Truyền Tống Trận.
… Mặc.(yên tĩnh)
Đoàn Đoàn, trông thực đáng thương, nhưng lại là một đứa nhỏ làm cho người ta cảm thấy thực đau đầu, hôm nay có thể cùng hắn gặp nhau cũng là duyên phận, còn thật tin tưởng bọn hắn còn có thể tái kiến nữa; mà ba người đồng thời cũng tin tưởng tên tiểu tử kia còn có thể lại lén trốn ra ngoài, vì thế lại không khỏi làm cho người ta thay hắn toát mồ hôi lạnh!
“Bây giờ chúng ta cũng trở về nhà sao?” Nguyên Bảo hỏi, nhà, thật là một danh từ ấm áp!
“Đương nhiên ——” Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư nhìn nhau cười, “Không cần! Chúng ta muốn ăn một bữa lớn, bất quá lần này AA đi, không cho tiểu Nguyên Bảo mời khách !”
… Được rồi, Bảo Bảo đồng ý, ngày hôm nay như vậy trôi qua cũng rất tốt rồi, tràn ngập kinh thán (ngạc nhiên thú vị)cùng kinh kỳ!(kinh ngạc, sửng sốt)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.