Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 68: Đàm giao dịch (trung)




Kiều Dĩ Hàng cầm muôi hỏi: “Vậy ngươi bảo ta nên làm gì để bắt được cảm giác đây?“
“Làm cảnh sát.“ Trương Tri cắt một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng.
“Hả?“ Kiều Dĩ Hàng sửng sốt rồi chợt hiểu ra. Cũng đúng, con riêng chỉ là một phần tâm lý của Dương Cự Sâm, thân phận trọng yếu nhất là cảnh sát mới đúng. Nói cách khác, phương thức tư duy hẳn phải là của một người cảnh sát, giữa tình thân và lẽ phải nhất định sẽ không chọn tình thân.
Trương Tri uống ngụm nước nói tiếp: “Ngươi có thể ngày ngày đứng trên đường bắt mấy kẻ móc túi thử xem.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“ Nếu như ngày nào cũng đứng ở đường thì chắc không phải hắn bắt kẻ trộm mà là người khác bắt tay hắn. Nhưng dù sao cũng có thể tìm cảnh sát làm hình mẫu.
Trong đầu hắn hiện ngay lên vị giao cảnh kia.
Không biết hành vi, cử chỉ của cảnh sát giao thông và cảnh sát nằm vùng khác nhau bao nhiêu.
… Chắc là một người thích phạt tiền, một người thích giả làm lưu manh bị phạt tiền.
Di động trong túi đột nhiên vang lên.
Hắn rút ra, hóa ra là Cao Cần.
Chắc không định điều tra bữa tối hắn ăn gì chứ?
Kiều Dĩ Hàng nhấc máy, không đợi đầu bên kia lên tiếng đã khai tuốt tuồn tuột thực đơn tối nay ra.
Cao Cần im lặng nghe hắn nói xong mới bổ sung một câu: “Đừng ăn thêm bát nữa.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng buồn bã vét nốt chỗ nước sốt còn trong bát, “Có chuyện gì nữa không?“
“Trong chương trình phát thanh “Thái tỷ có chuyện nói“ bốn giờ chiều nay, Thái tỷ lên án một người.“
Kiều Dĩ Hàng nắm chặt tay: “Đừng bảo chuyện ta là nhân yêu trong game bị lộ nhé?“
Trương Tri ngẩng đầu, nhìn hắn kinh ngạc.
Cao Cần: “Ngươi gửi email cho Thái tỷ kể chuyện?“
“Đương nhiên là không.“ Kiều Dĩ Hàng ngẫm lại cũng hiểu được mình sợ hãi quá đáng. Người biết chuyện không nhiều lắm, Y Mã chắc chắn sẽ không nói, mà Trương Tri…
Ánh mắt hắn liếc về phía đối diện.
Hai cặp mắt nhìn nhau im lặng.
Cao Cần nói tiếp: “Thái tỷ nói trong làng giải trí có một sắc lang tuấn nam.“
Kiều Dĩ Hàng đen mặt: “Đừng nói là ta chứ?“ Hắn cố nhớ lại xem đã có chỗ nào đắc tội Thái tỷ, nếu không sao lại nhận được đãi ngộ đặc biệt thế chứ.
“Chưa nói rõ là ai nhưng có mấy điều kiện.“
“Là gì?“
“Đẹp trai.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng nghĩ, nếu chỉ có mỗi điều kiện này thì hắn nằm trong danh sách tình nghi là cái chắc.
“Đóng phim thần tượng.“
Kiều Dĩ Hàng ủy khuất than thở: “Ta đã nghĩ nhận đóng phim có chút không hợp, quả nhiên.”
“Có phim điện ảnh, danh tiếng sàn sàn.“
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng tìm ra điểm để phản bác: “Danh tiếng của ta cũng không tệ, còn được để cử giải Kim Hoa mà.“
“Nếu không phải sàn sàn thì sao chỉ là đề cử. Đừng quên đối thủ của ngươi là khách quen của các bệnh viện.“
“…“
“Có ra album.“
“Cái gì gọi là có ra, album của ta bán rất chạy.“ Lần này, Kiều Dĩ Hàng nhiệt tình phản đối, “Còn điều kiện gì nữa?“
“Cao khoảng mét tám.“
“Ta vừa vặn mét tám, không hơn không kém.“
“Nói chung, nếu gặp ký giả nhớ cẩn thận.“ Đây mới là mục đích chính của cuộc đối thoại. Kiều Dĩ Hàng có đúng là sắc lang hay không chẳng quan trọng. Nếu hắn mà làm được sắc lang thì chắc nghề này không mạo hiểm đến vậy.
Kiều Dĩ Hàng: “Có bao nhiêu người khả nghi?“
“Năm rưỡi.“
“… Một nửa là vị thành niên?“
“Là Lục Vạn Bằng.“
“Hắn đâu đẹp trai?!“ Kiều Dĩ Hàng hết sức bất bình với việc Lục Vạn Bằng được xếp cùng đẳng cấp với mình.
“Vì thiếu đẹp trai, chưa đóng phim, chưa có ý định tiến vào làng phim thần tượng nên mới là nửa.“
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên thương cảm cho Lục Vạn Bằng: “Chắc là hắn bị hãm hại?“
“Thi thoảng ngươi cần giải trí tinh thần chút đi.“
“ Ví dụ như?“
“Chuyện này rất được quan tâm mà Lục Vạn Bằng rõ ràng không nằm trong diện tình nghi thế nên hắn có lợi nhiều hơn có hại.“ Cao Cần đã thuộc làu chiêu thức của Trương Phục Mãn.
Kiều Dĩ Hàng cảm khái: “Trương Phục Mãn thực sự là cáo già a.“
Trương Tri chậm rãi nhét thịt vào mồm, nhìn hắn chằm chằm.
Kiều Dĩ Hàng phát hiện mình lỡ lời, vội ho một tiếng rồi nghiêm túc hỏi Cao Cần: “Còn chuyện gì không?“
“Đi ăn cùng bạn?“ Từ giọng nói của hắn Cao Cần đã đoán được vài phần.
“Đúng thế.“
“Trương Tri?“
Kiều Dĩ Hàng ngây người: “Ngươi gắn máy nghe trộm trên người ta sao?“
“Không, là điều khiển từ xa. Ngươi cẩn thận lúc ngươi qua đường ta ấn pause đó.“
“…“
“Hết tin xấu, tiện nói luôn cho ngươi một tin tốt.“
Ai nghe thấy tin tốt cũng đều vui mừng, Kiều Dĩ Hàng cũng không ngoại lệ: “Tin gì?“
“Trong danh sách còn có Trầm Thận Nguyên.“
“… Tin này tốt chỗ nào?“
“Chí ít có chiến hữu, không cô độc.“ Cao Cần nói, “Không quấy rầy bữa tối dưới ánh nến của các ngươi nhưng ta có lòng nhắc trước, Trương Tri nhỏ tuổi hơn ngươi.“
“Thế nên?“
“Đừng tàn phá quá nhiều.“
Kiều Dĩ Hàng rất muốn nói “Cút!“ nhưng đến khi hắn đủ dũng khí thì điện thoại đã treo.
Cất máy đi, hắn quay lại liếm nốt chỗ nước sốt ít ỏi còn lại.
Trương Tri lơ đãng hỏi: “Chuyện ngươi là nhân yêu trong game bị lộ sao?“
“Không có.“ Kiều Dĩ Hàng nhớ tới cảnh lúc nãy, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Thế mà lại nghi ngờ ta.“Trương Tri lạnh lùng nhìn hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhìn lại hắn chân thành, lắc đầu: “Đâu có, ngươi nghĩ nhiều quá đó.“
“Ánh mắt ngươi lúc đó rõ ràng nói vậy.“ Trương Tri rất cố chấp.
Kiều Dĩ Hàng rất đau đầu. Ánh mắt quá biểu cảm cũng không phải chuyện tốt. “Thực sự không phải. Vì lúc đó… ta nghe nói mình bị xếp vào danh sách tình nghi sắc lang nên quá sợ hãi… bi thương, cần tìm thứ gì đó khiến ta bình tĩnh lại.“
Trương Tri nheo mắt: “Thứ gì đó?“
“Người.“ Kiều Dĩ Hàng vội vàng đổi giọng.
“Vậy tâm tính ngươi giờ rất bình tĩnh?“
“So với trước thì tốt nhiều rồi.“
Trương Tri gật đầu: “Vậy đi trả tiền đi.“
“Ờ, tốt.“ Xét thấy mình vừa nghi oan lại còn kêu chú hắn là cáo già, Kiều Dĩ Hàng liền ngoan ngoãn nghe lời.
Trả tiền xong, hai người ra cửa.
Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Xe ngươi để ở đâu?“
“Ta không có xe.“
Lúc này Kiều Dĩ Hàng mới chợt nhớ ra hắn trở về chưa lâu, chắc chưa lấy được hộ chiếu Trung Quốc. “Ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.“ Chuyện tốt làm cả thể, tống Phật phải đưa đến Tây phương. Giao tình sau khi ăn cơm tối không thể để mất được, hơn nữa hắn còn có gây ra một hiểu lầm nho nhỏ. Chỉ tiếc là không biết Trương Tri có để bụng hay không nữa.
“Được.“ Mặc kệ là có để bụng hay không, chí ít Trương Tri cho hắn cơ hội chuộc lỗi.
Kiều Dĩ Hàng đến bãi đỗ lấy xe.
Vì bãi đỗ cách nhà hàng một đoạn nên hắn mất tới năm phút mới lấy được xe ra. Đến nơi chỉ thấy đứng cạnh Trương Tri có một người đeo máy ảnh, rất giống phóng viên.
Kiều Dĩ Hàng vô thức nhấn ga phóng vọt qua.
Đến ngã tư đường hắn mới dừng lại và nhận ra. Hình như mình vừa cho đối phương… leo cây.
“Ring ring ring…“
Tiếng chuông rất phổ thông nhưng khiến tim Kiều Dĩ Hàng nhanh nửa nhịp.
Hắn dừng xe lại rồi mới nhận điện. Tuy nói không phải địa bàn của vị giao cảnh kia nhưng ai biết có chuyện đổi ca hay không.
Đầu kia, Trương Tri hết sức bình tĩnh hỏi: “Ngươi định nói là bị lạc đường sao?“
“Chỉ là.. ta nhìn bên kia đường.“ Kiều Dĩ Hàng tìm được một cái cớ không tệ.
“Lúc ngươi đi ra ta đứng bên phải đường. Ý ngươi nói là ngươi định chạy ngược chiều đến bên trái đường đón ta sao?“
“Ờ, chúng ta có thể giả vờ như đang ở Hồng Kông.“
“…“
Kiều Dĩ Hàng nghĩ một lúc rồi lo lắng hỏi: “Lúc nãy đứng cạnh ngươi có phải phóng viên không?“
“Ta không biết hắn có phải phóng viên không, ta chỉ biết hắn lạc đường.“
“…“
Mười phút sau, Kiều Dĩ Hàng vòng xe trở lại.
Trương Tri an vị trên xe.
Kiều Dĩ Hàng cười làm lành: “Đi đâu?“
“Về nhà.“
“Địa chỉ là…“
“Khu JD, đường  Bình An, số 112.“
Kiều Dĩ Hàng trừng mắt: “Ngươi đến chỗ rẽ thì nói là được.“
Vì vậy dọc đường chỉ có hai câu nói luân phiên xuất hiện.
“Trái.“
“Phải.“
“Trái.“
“Phải.“
“…“
Vất vả chạy đến nơi, Kiều Dĩ Hàng nhìn tên tiểu khu khóc không ra nước mắt. “Sao ngươi không nói thẳng là Hải Thiên Thành.“
“Ta nói quên ngươi có tin không?“
“Không tin.“
Trương Tri nhún vai: “Vậy coi chú ta là cáo già, ta là tiểu hồ ly là được.“
“…“
“Cảm ơn về bữa tối. Nhớ đúng giờ login. Bye!“ Trương Tri nói xong, thản nhiên xuống xe.
Kiều Dĩ Hàng nhìn bóng lưng hắn chợt cảm thấy hình như mình đang bị dắt mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.